Thương Thiên đại đế gật gù, ánh mắt nhìn Đế Nguyên Quân lộ vẻ thưởng thức.
“Một người có thể nhìn nhận được vấn đề sâu sắc như thế này thì chỉ có những người từng trải qua, có một thời gian dài tiếp xúc và cảm ngộ pháp tắc, đại đạo. Có thể làm được những điều đó thì chỉ có người từ Tiên giới
buông xuống chứ không thể người của tu chân giới có thể nghĩ tới được”.
“Ta bây giờ cảm thấy rất hoài nghi, ngươi là một thiếu niên trẻ tuổi hay là một lão giả sống hàng chục vạn năm?”
“Câu hỏi này đúng với những người bình thường chứ đối với ngươi thì khác,
một người mang trên mình Đại Đạo Pháp Điểm thì việc thấu hiểu là một
chuyện hết sức bình thường nhưng để thấu hiểu tường tận giống như ngươi
là điều rất khó”.
“Ta tự hỏi, nếu như ngươi là người ở Tiên giới
và mang trên mình Đại Đạo Pháp Điểm thì thực lực của ngươi hiện tại mạnh mẽ đến nhường nào? Ta thì không thể đong đếm được nhưng có một điều mà
ta dám chắc ngươi sẽ là người có khả năng cao nhất có thể mở được cánh
cửa đến chư thiên”.
“Ngươi đề cao ta và xem trọng Đại Đạo Pháp Điển quá rồi?”
Đế Nguyên Quân cười nhẹ một cái rồi lắc đầu đáp lời.
“Cho dù có Đại Đạo Pháp Điển có tốt đến đâu đi chăng nữa mà không thể tìm
thấy đạo pháp của bản thân ở ở trong đó thì xem như cũng bằng không”.
“Đối với ta mà nói thì có nó hay không cũng chẳng quan trọng, cho dù không
có thì ta cũng có thể trở thành cường giả đỉnh cao. Nhưng nếu như nhờ có nó mà ta có thể tìm thấy được đạo pháp của bản thân thì có đánh đổi thì ta cũng cam lòng”.
“Tiểu tử, đối với người khác thì sẽ xem ngươi là một tên ngông cuồng, tự cao, tự đại nhưng đó là đối với những người
không hiểu ngươi. Còn ta thì thấy ngươi cuồng nhưng cuồng có cơ sở? Hoặc có thể nói ngươi chính là người duy nhất ở trên thế gian này nói như
vậy?”
Thương Thiên đại đế gật đầu, đáp.
“Đối với người tu
luyện thì việc có thiên phú là một chuyện rất tốt và để có một thiên phú tuyệt luân thì còn khó hơn thế gấp ngàn ngạn lần. Còn Đại Đạo Pháp Điển chính là thứ mà bất kể ai cũng mong muốn có được, là một loại thiên phú đỉnh cấp nhất”.
“Chỉ cần có nó thì kể một con kiến cũng có thể
cường giả đỉnh tiêm nhất. Khắp nơi trên thế gian này ai cũng muốn có
loại thiên phú này, thậm chí là tranh đoạt, giết chết là đủ để biết nó
cao cấp đến nhường nào”.
“Nhưng mà nghe theo ý vị của ngươi thì không hề xem trọng nó và sẵn sàng đánh đổi để đạt được mục đích?”
“Nếu chuyện này mà truyền ra ngoài thì không biết có bao nhiêu thế gia đỉnh
cấp, biết bao nhiêu cường giả vì ngươi mà điên cuồng?”
“Đến cả ta cũng cảm thấy bất ngờ vì ý định của ngươi”.
“...”.
Đế Nguyên Quân cười cười, ánh mắt hắn nhìn Thương Thiên đại đế một lúc rồi lên tiếng đáp lời.
“Có thể là như thế?”
“Nhưng đối với ta hiện tại thì Đại Đạo Pháp Điển vẫn còn có ích, nếu đến một
ngày đạo pháp ta đã thành thì nó không còn quan trọng. Nhưng nếu được
thì ta muốn thuế biến nó trở thành một thứ có ích hơn đối với ta”.
“Thương Thiên đại đến, ta có chuyện muốn hỏi ngươi?”
“Thời gian ngươi bị phong bế tại đây suốt một thời gian dài thì chắc sẽ biết những tầng trên sẽ có những gì đúng không?”
Thương Thiên đại đế ngẩng đầu, hai mắt nhìn chăm chú lên cao một lúc rồi lên tiếng đáp lời.
“Nói đến Kim Tự Tháp thì ngươi sẽ nghĩ đến chuyện gì đầu tiên?”
Đế Nguyên Quân gật đầu, đáp.
“Là lăng mộ”.
“Đúng thế, nơi này chính là lăng mộ”.
Thương Thiên đại đế nở một nụ cười nhẹ, nói tiếp.
“Sở dĩ những tần dưới ghi lại những thứ đã từng xảy ra trước đây để những
người đời sau có thể nhìn thấy và biết được. Còn từ tầng này trở đi
chính là nơi yên nghĩ của những cường giả chí cao giống như ta, tất cả
bọn họ đều là đại đế”.
“Còn người xây dựng nên Kim Tự Tháp này chính là lão sư của ngươi, Tiên Diễn lão nhân”.
“...”.
Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì hai hàng lông mày khẽ nhíu chặt lại, ánh
mắt hắn nhìn chằm chằm Thương Thiên đại đế lộ vẻ khó tin.
Thấy dáng vẻ Đế Nguyên Quân có chút nghi hoặc, Thương Thiên đại đế nở một nụ cười nhẹ.
“Là lão ta chưa nói cho ngươi biết nên mới thấy nghi hoặc? Thôi thì ta sẽ nói lại hết tất cả mọi thứ cho ngươi biết vậy?”
“Kể từ ngày ta bị phong bế và bị nhốt tại hoang đảo nhưng rồi đến một ngày, Thiên Đạo dẫn xuống cường giả đánh tới. Lúc đó, Thánh Hoàng dẫn theo
hai mươi vị đại đế chống đỡ nhưng vì cách biệt thực lực với cường giả
đến từ chư thiên nên hơn phân nữa số đó bị giết chết trong trận chiến.
Còn những người khác may mắn sống sót thì trốn thoát được nhưng mang
trên mình cấm chế”.
“Thời điểm Tiên Diễn lão nhân mang theo thi
thể của những đại đế đó đến hoang đảo và nhờ cậy ta bảo vệ di thể. Lúc
đó lão ta mới tạo ra Kim Tự Tháp và biến mảnh thiên địa này trở thành
một tiểu thế giới để tách biệt với thế giới bên ngoài”.
“Có lẽ, lão ta và Thánh Hoàng đã thất bại nên mới cắt đứt mối liên kết giữa tiểu thế giới và thế giới bên ngoài”.
“Sau ngày hôm đó, lão ta không còn tìm đến đây nữa. Lúc đó ta cũng không
mong đợi vì ta đã biết trước việc hai người họ sẽ thất bại. Nhưng ta
không ngờ, Tiên Diễn lão nhân cũng dính phải cấm chế”.
“...”.
Đế Nguyên Quân hơi cúi đầu, trong ánh mắt hắn hơi hiện lên một chút buồn, hắn thở dài một hơi rồi lên tiếng đáp lời.
“Chuyện là vậy sao?”
Thương Thiên đại đế gật đầu.
“Với thực lực của ngươi hiện tại thì đi lên những tầng cao hơn là điều không thể, đợi đến khi ngươi đột phá Tinh Cực cảnh hoặc cao hơn thế nữa thì
hãy đến. Còn bây giờ thì rời đi trước đi”.
“Ở bên ngoài vẫn còn có thứ mà ngươi cần tìm”.
Nhìn theo bóng lưng Đế Nguyên Quân rời đi, Thương Thiên dán chặt hai mắt lên bóng người hắn và trong mắt hiện lên vẻ đầy mong chờ.
“Trên
người ngươi đã có một sợi nhân quả của ta, ta mong nó sau này sẽ giúp
ngươi được một phần nào đó. Có lẽ người mà ta đang chờ đợi chính là
ngươi? Ta chắc chắn sau này sẽ gặp lại ngươi tại một kiếp nào đó?”
Rời khỏi Kim Tự Tháp, Đế Nguyên Quân đứng ở trên bậc thềm cao nhìn xuống.
“Có lẽ nơi này hiện tại không còn cơ duyên nào đối với ta hiện tại nên chắc sẽ rời khỏi đây. Trước mắt thì nơi phù hợp nhất để đến nhất chính là
Ngũ Chỉ Sơn, nếu như tìm kiếm được tinh thạch luyện khí và tìm được đầy
đủ linh dược luyện chế đan dược thức tỉnh huyết mạch cho Lâm Tuyết Nhi
thì chuyến đi này xem như thu được thu hoạch lớn”.
“Còn việc đột phá tầng thứ mười nhập thiên đố thì không gấp, nhưng nếu tìm thấy cơ duyên đột phá là chuyện vui ngoài ý muốn”.
Lời nói vừa dứt, thân ảnh Đế Nguyên Quân đột nhiên ánh lên một cái rồi thình lình biến mất.
Đạp không đứng ở trên cao, hắn dương mắt nhìn xuống mặt biển yên ắng thì
khẽ nhíu mày. Nhớ lại bản thân từng bị một đầu ngũ cấp hung thú phục
kích, Đế Nguyên Quân bất giác nở một nụ cười nhẹ.
“Không biết với thực lực của ta hiện tại có thể đối đầu với hung thú lúc trước không
đây? Có lẽ là có thể nhưng việc cấp thiết hiện tại là giữ an toàn và
tránh phải đối mặt nhiều nhất có thể?”
Phát động Ẩn Thân Phù, ẩn
giấu toàn bộ khí tức, Đế Nguyên Quân giẫm mạnh chân đạp không lao vút
qua mặt biển. Ngay lúc hắn vừa bay qua được nữa đường thì dưới mặt nước
đột nhiên nhô lên một cái vây lớn nhô lên và xé rách mặt nước ra thành
hai phần.
Sau đó, một cột nước đột ngột nước thình lình bốc lên
cao và một đầu hung thú hải sa với cơ thể to lớn dài hơn mười trượng
đang há rộng miệng cắn tới. Đó là một đầu ngũ cấp sơ giai hung thú cực
kỳ mạnh mẽ.
Cảm nhận được nguy hiểm đang tới gần, Đế Nguyên Quân
vung tay đánh ra một đạo chân nguyên hóa thành một quả cầu bảo vệ bao
bọc lấy xung quanh cơ thể chặn đứng công kích của đầu hung thú.
Cắn chặt quả cầu chân nguyên, Đại Mạc Hải Sa vùng vẫy và phát lực như muốn cắn nát và nuốt trọng Đế Nguyên Quân vào trong bụng.
Nhìn quả cầu chân nguyên dần nứt ra, Đế Nguyên Quân khẽ nhíu mày. Chỉ thấy
hắn bộc phát khí tức của bản thân ra ngoài rồi vung tay hiệu triệu thanh trường thương xuất hiện ngay trước người.
Sau đó, Đế Nguyên Quân chỉ tay vào sâu trong cơ thể nó và hiệu lệnh thanh trường thương lao
đi. Ngay khi hắn chuẩn bị tung ra sát chiêu thì Đại Mạc Hải Sa cảm nhận
được nguy hiểm chí mạng nên vung mạnh người ném quả cầu sắp vỡ nát văng
ra xa.
Thanh trường thương đâm xuyên qua màn chắn lao đến hướng
thẳng về phía đỉnh đầu mà đánh. Đại Mạc Hải Sa hơi cúi người, nó bộc
phát ra khí lực của bản thân hóa thành một màn chắn ở trước người.
Oanh!
Mũi thương sắc nhọn cắm sâu khiến màn chắn hiện lên từng vết nứt.
Ánh mắt dần trở nên âm trầm, Đế Nguyên Quân tiếp tục bộc phát khí tức của
bản thân, hắn vung tay tiếp tục gia tăng công kích. Chỉ thấy thanh
trường thương đột nhiên run lên một cách kịch liệt và phát ra thanh âm
“Tê minh” cực kỳ chói tai.
Vết nứt ngày càng lớn và lan rộng, Đế Nguyên Quân cắn răng quát lớn một tiếng.
“Nát”.
Màn chắn chân nguyên vỡ nát, thanh trường thương cứ thế đâm xuyên qua và trực tiếp hướng thẳng về phía đầu hung thú.
Nguy hiểm tới gần, Đại Mạc Hải Sa cúi người đâm đầu xuống nước để tránh né
và đồng thời dùng cái đuôi lớn đánh mạnh xuống mặt nước bắn lên một cột
nước lớn.
Đế Nguyên Quân nhíu mày, hắn chỉ tay hướng thanh trường thương chuyển hướng bay lên cao rồi trực tiếp xuyên qua đỉnh cột nước
và đâm thẳng xuống cơ thể to lớn của đầu hung thú.
Rống!
Đau đớn kêu gào, Đại Mạc Hải Sa vẻ mặt tức giận nhìn chằm chằm Đế Nguyên
Quân rồi ngưng tụ một lượng lớn khí lực ở trong miệng và sắp sửa bắn ra.
Mặc kệ nó ngưng tụ khí lực, Đế Nguyên Quân nở một nụ cười lạnh rồi bất giác bộc phát chân nguyên mạnh mẽ ra ngoài, khí tức Thiên Địa cảnh đỉnh
phong ngút trời cứ thế bốc lên.
Đưa tay kết ấn ở trước ngực, Đế Nguyên Quân cắn răng quát lớn một tiếng.
Trường Sinh Đế Nguyên, Trường Sinh Đế Tiễn!
Mũi thương cắm sâu vào trong cơ thể Đại Mạc Hải Sa và ngưng tụ một lượng
khí lực cực kỳ khủng bố. Men theo đầu ngón tay chỉ xuống, mũi thương đột nhiên bộc phát một cổ thương khí cực kỳ khủng bố và bắn ra một đạo
quang mang trực tiếp đâm xuyên qua cơ thể to lớn khiến nó kêu lên một
tiếng cực kỳ đau đớn.
Mặt biển bị nhuộm đỏ, Đại Mạc Hải Sa đau
đớn mang trên người trọng thương quay đầu chuẩn bị lặn sâu xuống. Chỉ
cần nó đi xuống sâu thì Đế Nguyên Quân không thể đánh tới được nữa.
Nhìn nó chuẩn bị quay người bỏ chạy, Đế Nguyên Quân chỉ nở một nụ cười lạnh và nói.
“Muốn chạy? Đâu có dễ như vậy?”
Hai đầu ngón tay hợp chỉ đưa lên cao rồi sau đó kết ấn ở trước ngực, Đế
Nguyên Quân bộc phát ba đại chân nguyên lên đến cực điểm. Chỉ thấy thanh trường thương thình lình biến lớn và bộc phát ra một cổ khí tức mà ngay cả ngũ cấp hung thú cũng phải cảm thấy rùng mình.
Trường Sinh Đế Nguyên, Diễn Ý Thương Sinh!
Chỉ tay hướng xuống, thanh trường thương từ trên cao thình lình đâm xuống khiến mặt nước bị lõm xuống thành một cái hố lớn.
Lặn sâu dưới nước, Đại Mạc Hải Sa tưởng chừng đã thoát được cái chết thì
đột nhiên, nó cảm nhận như có một thứ gì đó đang lao tới và khiến nó cảm thấy nguy hiểm đến cùng cực.
Vùng vẫy tắc tốc độ, Đại Mạc Hải Sa dốc hết toàn lực để bỏ chạy nhưng đột nhiên, ở trên cao có một thanh
trường thương lớn đâm xuống với một tốc độ cực kỳ nhanh. Nó nhanh đến
mức mà Đại Mạc Hải Sa không kịp phản ứng và bị đâm xuyên qua cơ thể.
Rống!
Kêu lên một tiếng đầy thảm thiết, ngũ cấp sơ giai hung thú Đại Mạc Hại Sa vẫn!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT