Lâm Tuyết Nhi sau khi sử dụng Truyền Tống Phù thì bị lưu lạc vào trong tầng không gian hỗn độn và tất cả mọi thứ xung quanh giống như những thứ hỗn mang vô định hình.
Trong khoảng không đó, Lâm Tuyết Nhi chỉ tồn tại mỗi một mình và trôi dạt không theo một phương hướng nào cả. Giống như cô đang thả mình trên một dòng sông và mặc làn nước đẩy trôi đi đến khắp mọi nơi.
Lần đầu tiên sử dụng khiến cô có cảm giác chân nguyên trong cơ thể bị rút cạn một cách nhanh chóng và tâm trí trở nên trống rỗng rồi trở nên hết sức mơ hồ. Cô thậm chí còn không nhận thức được việc bản thân đang trôi đi đến đâu và bản thân đang ở một nơi nào cả.
Cô vẫn cứ thế, hai mắt nắm chặt giống như đang ngủ nhưng trên gương mặt cô lại hiện rõ vẻ đau khổ vô cùng. Hai hàng lông mày thì liên tục nhíu chặt lại, khóe mi thì run lên liên hồi giống như muốn tỉnh dậy và khóe miệng cứ run run như muốn nói một thứ gì đó.
Nhưng ở trong khoảng không hỗn độn này, tất cả ngũ quan của cô đều bị đóng chặt lại và duy chỉ có nhận thức vẫn có thể cảm nhận được.
Biết bản thân đang trôi nổi và muốn đứng dậy để thoát ra khỏi nơi này nhưng cơ thể không hoạt động theo những gì mà cô muốn. Giống như bản thân đang bị một thứ sức mạnh vô hình nào đó trói chặt lại.
Càng trôi vào sâu, Lâm Tuyết Nhi càng cảm nhận được những sự thay đổi ở xung quanh. Tuy đây chỉ là nhận thức nhưng lại rõ ràng vô cùng.
Cô càng trôi đi thì tâm trí cô càng ngày càng tỉnh táo và nhận thức cô dần trở lại như ban đầu.
Nhưng đúng lúc này, cô cảm nhận được một luồng lực lượng vô hình nào đó đang xâm nhập vào trong người và xuất hiện một màn hắc vụ bao trùm toàn bộ cơ thể.
Muốn chống trả lại nhưng cho dù cô có cố gắng như thế nào đi chăng nữa thì hắc vụ chẳng hề tán đi mà thậm chí còn tập trung lại nhiều hơn thế nữa. Chưa dừng lại ở đó, hắc vụ này còn khiến đại não cô đã mông lung thì nay càng ngày càng trở nên mông lung hơn gấp nhiều lần.
Dần dần, từ tận sâu trong đáy lòng và sâu thẳm trong tâm trí dần xuất hiện hình ảnh cô đang đứng trong một không gian vô định với xung quanh toàn là một màn đen đầy tối tăm khiến cô không thể nhìn thấy một thứ gì cả.
Duy chỉ có một con đường nhỏ ở dưới chân sáng lên và ở cách đó rất xa có một bóng nam tử đang đứng quay lưng lại với cô. Tuy khoảng cách là rất xa nhưng cô chẳng bao giờ quên bóng dáng quen thuộc đó.
Tuy biết bản thân đã lâm vào trong một loại ảo cảnh hoặc do tâm trí quá mong muốn nên sinh ra ảo giác nhưng Lâm Tuyết Nhi rất muốn đắm chìm vào trong đó.
Cô bước từng bước đi trên con đường sáng dẫn đến nơi Đế Nguyên Quân đang đứng. Từng bước, từng bước,... Cô càng bước chân càng nhanh thì hơn thở càng dồn dập, nhịp tim càng ngày càng tăng lên và một cảm giác bồi hồi đang dần xâm nhập lấy tâm trí.
Nhưng khi cô còn cách chưa đến mười bước chân thì Đế Nguyên Quân đột nhiên đi về phía trước. Mỗi một bước đặt xuống thì cô có cảm giác hắn đang bỏ xa cô giống như trước đây.
Không muốn bị bỏ lại thêm một lần nào nữa, Lâm Tuyết Nhi cắn răng dùng hết sức bình sinh chạy về phía trước nhưng giữa cô và hắn như có một vách ngăn vô hình nào đó đang ngăn chặn.
Cô càng bước tới thì hắn càng ngày càng rời xa!
Cái cảm giác khiến quả tim cô nặng trĩu gần như chết lặng, hơi thở càng ngày càng dồn dập nhưng cô không hề từ bỏ và tiếp tục chạy theo. Cô chạy mãi, chạy mãi nhưng mọi thứ vẫn như thế, hắn cũng bước từng bước nhỏ nhưng khoảng cách càng ngày càng xa.
Cô càng cố gắng bao nhiêu thì khoảng cách càng xa thêm chứng đó!
Cứ chạy mãi, chạy mãi cho đến khi con đường phía trước dần nhỏ lại và mờ dần. Cho đến khi cô kịp để ý thì bóng dáng Đế Nguyên Quân đã biến mất từ bao giờ.
Trong lúc cô không biết chuyện gì đang xảy ra thì con đường phía dưới đột nhiên chuyển động và khung cảnh xung quanh đã biến đổi một cách chóng mặt. Từ một khoảng không tối tăm vô tận nay lại tràn đầy ánh sáng khiến cô không kịp thích ứng và mọi thứ xung quanh giống như một thế giới tươi đẹp chỉ dành riêng cho hai người.
Lâm Tuyết Nhi quay đầu nhìn ngó xung quanh nhằm tìm kiếm bóng dáng Đế Nguyên Quân nhưng cô chỉ thấy một con đường ở trước mắt. Tuy cô không biết nó sẽ dẫn đi đến đâu nhưng từ sâu thẳm trong tâm trí lẫn trái tim đều mách bảo đi về hướng đó.
Bồi hồi bước đi từng bước, Lâm Tuyết Nhi giống như muốn gạt bỏ hết tất cả mọi thứ và muốn được gặp hắn dù cho đây chỉ là ảo cảnh do cô tự tưởng tượng ra nhưng cô rất muốn được nhìn thấy hắn.
Đi hết con đường, Lâm Tuyết Nhi đứng trên một vách đá cheo leo và phía bên dưới là vực sâu đến ngàn vạn trượng, sâu đến mức mà cô không thể nhìn thấy đáy. Không biết bản thân lưu lạc đến đây là vì sao, cô quay đầu nhìn ra xung quanh thì nhìn thấy một phiến đá lớn bằng phẳng ở trung tâm thung lũng đang lơ lửng ở trên không trung.
Lâm Tuyết Nhi gồng mình, cô mặc kệ bản thân sẽ gặp nguy hiểm nhảy từ trên cao xuống. Cô giẫm mạnh chân lên phiến đá lớn đó và vừa ổn định cơ thể thì cảm nhận được một cổ khí tức hết sức quen thuộc và mùi hương trên cơ thể hắn đang phảng phất ở trong không khí.
Ngẩng đầu ngay lập tức, Lâm Tuyết Nhi vui mừng vì cuối cùng đã nhìn thấy bóng dáng của hắn đang đứng ở trước mắt. Nhưng…
Cô gần như chết lặng!
Đúng là Đế Nguyên Quân đã xuất hiện ở trước mặt cô nhưng chỉ khác một chỗ, hắn bây giờ đã trở thành một bộ thi thể bị treo lên không trung trông giống như một con rối bởi những sợi tơ vô hình.
Càng đáng sợ hơn là trên lồng ngực hắn hiện lên một cái lỗ lớn trực tiếp đâm xuyên qua người. Khóe mắt rưng rưng cay nồng, hai hàng nước mắt cứ thế chảy xuống, cô lúc này gần như không thể suy nghĩ được bất cứ thứ gì, tâm trí hoàn toàn trống rỗng và một màn đêm đang dần len lỏi và bao trùm lấy tâm trí.
Trong mắt cô, Đế Nguyên Quân cho dù đã chết đi nhưng cô vẫn có cảm giác hắn vẫn còn sống nhưng chỉ đang lưu lạc đến một nơi xa xôi nào đó mà cô không hề hay biết. Cái cảm giác đó xuất hiện ngay trước khi màn đen bao trùm lấy tâm trí.
Cô biết rất rõ, cái ý nghĩ len lỏi đó chỉ đang phủ nhận và chính là thứ mà cô tin tưởng nhất. Cô không hề mong muốn chuyện như thế này sẽ diễn ra bất cứ lúc nào cả.
Trong lúc cô đang thất thần thì từng sợi tơ vô hình sắc bén vang lên nghe giống như những vệt kiếm khí ở trong không trung và một cổ khí tức nặng nề từ trên cao đè xuống khiến cô phải ngẩng đầu nhìn lên thì giật mình.
Ở trên cao, Hắc Ám Ma Chu xuất hiện với một cơ thể cực kỳ to lớn và tám cái chân của nó đang dùng những sợi tơ vô hình để điều khiển lấy cơ thể hắn.
Đối diện ánh mắt, Lâm Tuyết Nhi nhìn thấy Hắc Ám Ma Chu kêu lên một tiếng giống như đang cười và tám cái chân dứt khoát vung ra. Ngay lập tức, Đế Nguyên Quân bị từng sợi tơ vô hình cắt thành hàng trăm mảnh, máu tươi cứ như thế mà bắn tung tóe ra xung quanh và dính lên người khiến Lâm Tuyết Nhi chết đứng tại chỗ.
Trong vô thức, Lâm Tuyết Nhi chạy nhanh về phía hắn đồng thời đưa tay ra để ôm lấy và khóe miệng cô run lên rồi mở rộng rồi kêu ra từng tiếng “Ú ớ” giống như muốn kêu gào nhưng cô không thể làm được.
Sau đó, toàn bộ không gian đột ngột sụp đổ và Lâm Tuyết Nhi bị đẩy ra khỏi nơi đó và đứng sững tại một nơi nào đó trong bí cảnh.
Giật mình sực tỉnh, Lâm Tuyết Nhi vẻ mặt hốt hoảng thở ra từng hơi trông gấp gáp và nặng nề vô cùng. Trên gương mặt trắng bệch lăn xuống tức hạt mồ hôi lạnh và từng đợt khí lạnh chạy dọc theo cơ thể khiến cô bị rùng mình.
Đưa tay chạm vào ngực, Lâm Tuyết Nhi cảm nhận nhịp tim đang đập một cách mãnh liệt thì thở ra một hơi đầy nặng nề. Cô ngẩng đầu, ánh mắt xa xăm đầy mong ước nhìn ra xa và khóe miệng khẽ run lên một cái.
“Ta tin tưởng hắn có thể thoát ra nhưng…? Tại sao tim ta lại đập nhanh và có cảm giác hụt hẫng đến như vậy?”
“Những lời hứa đó, hắn chắc chắn sẽ giữ lời? Hắn là Đế Nguyên Quân mà ta biết, một lời nói ra thì chắc chắn sẽ thực hiện?”
Dứt khoát quay người, Lâm Tuyết Nhi làm ra dáng vẻ đầy nghiêm nghị và ánh mắt tràn đầy sự lạnh lẽo nhìn xung quanh rồi bước từng bước đi vào trong sâu. Cô vừa đi vừa thầm nói ở trong lòng.
“Ta tin ngươi sẽ quay lại? Mười năm hay trăm năm sau thì ta vẫn sẽ đợi ngươi?”
“Đến lúc gặp lại, ta sẽ không còn là Lâm Tuyết Nhi yếu kém và lúc nào cũng được ngươi bảo vệ? Lần này sẽ khác, ta chắc chắn sẽ bảo vệ ngươi? Không để ngươi phải chịu bất cứ chuyện nguy hiểm nào nữa cả?”
“Bằng tất cả mọi giá, ta sẽ mạnh lên, ta sẽ đứng trước mặt ngươi và cho ngươi biết ta đã không còn là ta của trước kia?”
Xung quanh là một vùng ẩm ướt đầy tăm tối nhưng trong ánh mắt Lâm Tuyết Nhi thì tất cả mọi thứ đều giống như không, không có gì có thể cản được bước chân của cô.
Không một ai hay biết, Lâm Tuyết Nhi truyền tống đến một nơi cực kỳ nguy hiểm đó chính là chỗ sâu nhất của Động Không Đáy, một nơi mà ngay cả Tinh Cực cảnh đỉnh phong, thậm chí Hóa Cảnh cũng phải bỏ mạng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT