Với thực lực của hai ta hiện tại khó lòng mà giết chết nó được?!
Đế Nguyên Quân nhíu mày, ánh mắt nhìn vào trong góc tối thì lộ ra vẻ ngưng trọng, đáp.
“Ngươi không nói thì ta cũng cảm nhận được? Kể từ khi đặt chân đến đây thì ta đã có cảm giác rợn người rồi?”
“Nhưng mà không sao, ở bên ngoài thì ta không thể tùy ý tung toàn bộ thực lực
vì sợ thu hút hung thú ở xung quanh còn ở nơi này thì khác. Trước khi
vào đây thì ta đã bố trí trận pháp ngăn chặn nên không cần lo lắng mà cứ sử dụng toàn lực”.
“Nhưng ngươi không được sử dụng kim quang”.
Lâm Tuyết Nhi nghe thấy vậy thì khóe miệng bỗng nhiên vểnh lên một nụ cười đầy thích thú, đáp.
“Ta biết rồi, không sử dụng thì không sử dụng? Tuy thực lực ta sẽ yếu hơn
không ít nhưng hai ta kết hợp thì không thua kém là bao? Thêm nữa là
ngươi từ trước đến giờ vẫn chưa tung ra toàn bộ thực lực nên ta cảm thấy rất tò mò”.
“Đây có lẽ là một cơ hội tốt để ta có thể nhìn thấy được?”
Đế Nguyên Quân bật cười, ánh mắt hắn hiện lên không biết bao nhiêu là suy
tư. Lúc này, trong đầu hắn hiện lên những khung cảnh bản thân trước đây
thì bất giác thở dài một hơi rồi lên tiếng đáp lời.
“Nói là toàn
lực cũng đúng mà không phải toàn lực cũng không sai? Đúng là vì đây
chính là toàn lực của ta hiện tại còn sai thì còn lâu nữa mới biết
được?”
Đế Nguyên Quân lắc đầu rồi tiến về phía trước một bước và nói.
“Ngươi hiện tại không hiểu cũng chẳng sao? Sớm muộn gì thì ngươi sẽ hiểu được thôi?”
“Chuyện cấp bách hiện tại là giải quyết đâu hung thú đang lẩn trốn ở trong góc
kia thôi. Một khi giải quyết được nó thì những đầu hung thú khác không
thể gây phiền phức cho ta quá nhiều”.
Lâm Tuyết Nhi gật đầu.
“Được rồi, bắt đầu đi?”
Lời nói vừa dứt, cả hai người đồng thời bộc phát khí tức của bản thân tản
mát ra ngoài. Đó chỉ mới là khí tức nhưng lại khiến khu vực xung quanh
cả hai trở nên nặng nề giống như có một thứ lực lượng vô hình nào đó
đang đè nén.
Liên tiếp, từng đợt khí tức phong bạo quét ra xung
quanh và bao trùm lấy cả một vùng rộng lớn khiến đầu hung thú lẩn trốn ở trong góc cũng phải giật mình. Nó lúc này không còn lẩn trốn và chực
chờ nữa mà thay vào đó là nó chủ động lao thẳng về phía hai người giống
như muốn ăn tươi nuốt sống con mồi trước mắt.
Mặc dù không nhìn
thấy dáng vẻ của nó vì xung quanh quá tối nhưng chỉ dựa vào thanh âm xé
gió cùng với tiếng bước chân liên hồi thì cả hai đã phần nào đó đoán
được.
Ở trong màn đêm, tám con mắt đỏ rực thình lình trừng lớn
nhìn chằm chằm về phía hai người lộ ra vẻ lệ khí cùng sát khí vô cùng
nồng đậm. Lao nhanh tới, Hắc Ám Ma Chu từ trên cao nhảy xuống và đồng
thời vung mạnh tám cái chân sắc bén giống như lưỡi kiếm đánh xuống liên
tục tạo thành từng đạo sát chiêu trông giống như chu võng chằng chịt
không một lối thoát.
Cảm nhận sát chiêu đang dần ập xuống, Lâm
Tuyết Nhi hơi hạ thấp người, tay phải cô đặt nhẹ lên chuôi kiếm, hai mắt từ từ nhắm chặt lại để cảm nhận rồi hít vào một hơi thật sâu.
Thình lình, hai mắt cô đột nhiên trùng lớn và bắn ra một đạo quang mang giống như có thể nhìn thấy mọi thứ ở xung quanh. Từ trên người cô, một cổ
kiếm khí sắc lẹm bộc phát ra ngoài và khí tức Thiên Địa cảnh tầng hai
đỉnh phong mạnh mẽ toát ra giống như một trận phong bạo mãnh liệt.
Từng đầu ngón tay từ từ nắm chặt chuôi kiếm và thanh âm lưỡi kiếm rút ra
khỏi vỏ vang lên. Ngay khi vừa ra khỏi vỏ, lưỡi kiếm đột nhiên vang lên
một thanh âm kiếm khí rít gào đinh tai cùng với đó là một cổ lực lượng
cực kỳ kinh khủng.
Vô Tịch Kiếm Điển!
Huyền cấp cực phẩm kiếm pháp, Phần Li Kiếm!
Kiếm khí ngưng kết tạo thành một thứ trông giống như hỏa diễm đang bao bọc
lấy toàn bộ khiến lưỡi kiếm đột nhiên ánh lên và tỏa ra một lượng nhiệt
năng cực kỳ nóng. Cảm giác như chỉ cần chạm nhẹ vào lưỡi kiếm thì có thể cắt đứt được một tảng sắt lớn.
Kiếm chiêu được tung ra, Lâm
Tuyết Nhi yếm khí, cô gồng mình vung kiếm đánh ra một đạo kiếm mang bắn
lên cao hóa thành một đạo diễm phần cực kỳ khủng bố.
Oanh!
Liên tiếp, từng thanh âm va chạm mãnh liệt vang lên và cùng với đó là từng
đợt phong mang mang theo uy lực của kiếm chiêu vừa sắc bén vừa đáng sợ.
Tuy kiếm chiêu chỉ có cấp bậc Huyền cấp cực phẩm nhưng được Lâm Tuyết Nhi
thi triển lại có uy lực có thể sánh ngang được với Địa cấp hạ phẩm kiếm
pháp. Không chỉ có thế, Đế Nguyên Quân còn có cảm giác rằng cô đã luyện
kiếm chiêu này nhập tới đại thành.
Đây chính là một điều mà hắn
khó lòng tưởng tượng được, mặc dù kiếm pháp có cấp bậc thấp nhất trong
Vô Tịch Kiếm Điển nhưng để có thể luyện tới đại thành không phải chuyện
dễ dàng.
Không giống như hai chiêu Địa cấp chỉ cần luyện kiếm
chiêu đạt tới ngưỡng thì có thể đột phá mà Phần Li Kiếm vừa phải tung
kiếm và vừa phải ngộ ra được hỏa ý bao hàm ở trong đó. Diễn hóa hỏa
diễm, biến kiếm khí trở thành diễm phần. Đây chính là phần khó nhất được luyện thành và tựu kiếm chiêu đạt đến đại thành.
Đứng nhìn Lâm Tuyết Nhi gồng mình chống đỡ, Đế Nguyên Quân bất giác nở một nụ cười nhẹ và trong lòng thầm nói.
‘Có lẽ lúc vào Kim Tự Tháp thì cô ấy đã ngộ ra được hỏa ý và luyện kiếm
chiêu đạt đến đại thành? Dựa vào thiên phú của Lâm Tuyết Nhi thì chuyện
này cũng không được xem là quá khó’.
‘Nhưng Phần Li Kiếm này từ
đại thành đột phá đến cảnh giới viên mãn thì không phải ngộ ra được hỏa ý mà cần phải đạt thêm một điều kiện nữa. Đáng tiếc, Lâm Tuyết Nhi vẫn
chưa đạt được nó nên chỉ có thể tung ra được năm phần uy năng của Phần
Li Kiếm’.
‘Nhưng với chừng đó cũng đã quá đủ rồi, nói không ngoa
chứ Lâm Tuyết Nhi hiện tại đã có được một chỗ đứng ở trong giới kiếm tu
chân chính rồi’.
Thấy Lâm Tuyết Nhi đang dần rơi vào thế hạ
phong, Đế Nguyên Quân ý niệm vừa động thì thanh trường thương thình lình xuất hiện ngay trước mặt. Chỉ thấy hắn điểm nhẹ hai đầu ngón tay lên
chuôi thương rồi vung mạnh tay một cái liền khiến Tử Huyền bộc phát ra
ngoài một cổ khí tức thương khí vừa bá đạo vừa mãnh liệt vô cùng.
Không chỉ có thế, thương khí toát ra còn mang theo một loại lực lượng tưởng
chừng như rất mãnh liệt nhưng lại mang trên mình một cổ khí tức sinh
mệnh trường hà bao lao rộng lớn.
Dần dần, thương khí dần được cô
đọng và hình thành một cổ chi ý từng chút một nhưng lại bao hàm một cổ
lực lượng vô cùng kinh khủng.
Vung mạnh tay một cái, Đế Nguyên
Quân vẻ mặt nghiêm nghị cùng ánh mắt tràn đầy sự bá đạo, khóe miệng khẽ
run lên một cái rồi thốt ra.
“Thương khởi phong mang”.
Tử
Huyền điên cuồng xoay chuyển hóa thành một đạo trường khí mang theo một
cổ phong bạo cực kỳ mãnh liệt kéo theo một vùng thiên địa chi khí rộng
lớn ở trong hang động và ngưng kết tạo thành một thanh trường cung hiện
lên ngay trước mặt hắn.
Dùng Tử Huyền hóa thành tiễn, Đế Nguyên
Quân gồng mình, bộc phát toàn bộ lực lượng kéo mạnh dây cung ra sau rồi
bắn ra. Thanh trường thương mang theo uy lực khủng bố phá không lao về
phía Hắc Ám Ma Chu.
Cảm nhận nguy hiểm đang đến gần, Hắc Ám Ma
Chu liếc mắt nhìn về phía thanh trường thương đang lao tới thì bị giật
mình và muốn tránh qua một bên để tránh né nhưng đã bị Lâm Tuyết Nhi
phát hiện.
Lâm Tuyết Nhi nở một nụ cười nhẹ và nhìn nó với một ánh mắt tràn đầy sự khinh thường, nói lớn.
“Ngươi nghĩ có thể chạy được sao? Kiếm chiêu ta có thể tránh nhưng thương pháp của hắn thì không thể?”
Nhân lúc Hắc Ám Ma Chu để lộ sơ hở, Lâm Tuyết Nhi bộc phát toàn bộ thực lực
rồi toàn lực vung kiếm. Chỉ thấy diễm phần trực tiếp xé rách chu võng và xông thẳng về phía trước và khiến Hắc Ám Ma Chu bị trọng thương không
hề nhẹ.
Ở dưới thân nó, một vệt kiếm mang theo diễm phần đánh
trúng. Tuy đã tránh khỏi phần hiểm yếu nhưng chỉ trúng sượt qua thôi mà
Hắc Ám Ma Chu đã cảm nhận được một cơn đau thấu tới tận tâm can vì do uy năng của diễm phần là vô cùng đáng sợ.
Nhưng nó lúc này không
thể nghĩ được nhiều đến như thế, trong đầu Hắc Ám Ma Chu lúc này chỉ
muốn tránh qua một bên thật nhanh vì thanh trường thương đang lao đến đó khiến nó có một dự cảm không lành và một cảm giác nguy cơ vô cùng đáng
sợ.
Di chuyển nhanh khỏi nơi đó, Hắc Ám Ma Chu tưởng chừng đã có
thể thoát khỏi nhưng ở sau lưng nó bỗng truyền đến một cảm giác nguy cơ
đang tiến đến rất gần. Biết bản thân khó tránh thoát, Hắc Ám Ma Chu dứt
khoát quay người. Chỉ thấy cơ thể nó đột nhiên run lên một cái rồi giẫm
mạnh chân nhảy lên cao, ở phần bụng dưới nó đột nhiên hướng về phía
thanh trường thương và bắn ra từng đợt chu võng trói buộc nhưng tất cả
đều thất bại.
Không còn cách nào khác, Hắc Ám Ma Chu rít gào một
tiếng nghe cực kỳ chói tai rồi sau đó bắn ra một đạo kình khí hướng
thẳng về phía thanh trường thương để ngăn cản.
Khác với chu võng
trước đó, lần công kích này của nó đã thành công ngăn chặn được một phần nào đó. Nhưng uy lực của thanh trường thương vẫn là một thứ gì đó vượt
ngoài tầm suy nghĩ của nó.
Trực tiếp đâm xuyên qua kình khí và lao thẳng về phía trước.
Không thể ngăn cản, Hắc Ám Ma Chu trực tiếp thu lại công kích và gồng mình
nhảy lên cao. Ngay khi thanh trường thương vừa lao vút qua thì nó tưởng
chừng đã tránh thoát nhưng đột nhiên, ở dưới phần bụng truyền đến một
thanh âm nứt vỡ và một cảm giác đau điếng người khiến nó phải khụy
xuống.
Đứng ở ngoài xa, Đế Nguyên Quân thu lại thanh trường
thương thì khẽ nhíu mày. Trên gương mặt hắn hiện lên vẻ không mấy mong
muốn thốt ra.
“Vẫn hơi quá sức sao? Nếu cấp bậc của Thương ý này thấp hơn thì một thương vừa rồi đã có thể đánh trúng phần hiểm yếu rồi?”
“Nhưng như thế cũng chẳng sao, Hắc Ám Ma Chu bây giờ đã bị trọng thương nên việc giết chết nó sẽ dễ dàng hơn”.
Cả hai người chớp lấy cơ hội lao thẳng về phía trước và trực tiếp tung ra
công kích chí mạng để giết chết nó nhưng khi chuẩn bị tung chiêu thì đột nhiên.
Hắc Ám Ma Chu gồng mình rít gào một tiếng khiến cả hang
động phải rung lên một cách mãnh liệt. Ở khắp nơi trong hang động, từng
cổ khí tức hung thú từ nhị cấp đến tam cấp đồng loạt bộc phát với số
lượng lên đến hàng trăm đầu khiến cả hai người bị giật mình.
Bị Hắc Ám Ma Chu bao vây, sắc mặt Đế Nguyên Quân đột nhiên trở nên trầm xuống rồi thốt ra.
“Nó giấu quả thật rất kỹ, thật không ngờ hang động này chính là tổ của nó?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT