Đế Nguyên Quân cắn răng nhảy lùi ra xa, ánh mắt hắn hiện lên vẻ ngưng trọng thốt ra.
“Tại sao lại xuất hiện thủ vệ có thực lực sánh ngang được với Tinh Cực cảnh? Với thực lực của ta hiện tại đã khó mà chống đỡ được chứ đừng nói đến
việc hạ gục?”
Liếc mắt nhìn Lâm Tuyết Nhi an toàn đứng ở ngoài xa, Đế Nguyên Quân quát lớn một tiếng.
“Nhanh chóng rời khỏi đây ngay? Ta bây giờ không thể đối đầu được với thủ vệ?”
Giẫm mạnh chân nhảy lên cao, Đế Nguyên Quân lách người qua vệt kiếm quang
rồi sau đó cúi người lao thẳng một mạch về phía Lâm Tuyết Nhi và sau đó
kéo tay cô chạy ra khỏi căn phòng.
Mặc dù may mắn thoát ra ngoài
được nhưng cả hai người đến lúc này vẫn cảm thấy khó mà tin được. Nếu
như Đế Nguyên Quân không phát hiện kịp thời thì cả hai bây giờ đã lâm
vào trong hiểm cảnh.
Cho dù thực lực của hai người kết hợp lại
với nhau thì miễn cưỡng chống đỡ được Thiên Địa cảnh cao tầng còn đối
mặt với thủ vệ có thực lực mạnh ngang ngửa Tinh Cực cảnh là điều không
thể.
Hơn thế nữa, cho dù Đế Nguyên Quân có thêm sự trợ giúp của
Lâm Tuyết Nhi thì vẫn nằm chắc khi đối đầu với thủ vệ nhưng đó là một
chuyện cực kỳ nguy hiểm và bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra sai lầm dẫn đến kết quả mà hắn không hề mong muốn.
Tuy thủ vệ có thực lực
mạnh mẽ, sức mạnh khủng bố nhưng cơ thể quá to lớn và nặng nề nên việc
di chuyển cùng tấn công sẽ có rất nhiều sơ hở nhưng hắn không thể vì thế mà đánh đổi. Cho dù cả hai người có thể hạ gục thủ vệ được đi chăng nữa thì cũng phải một cái giá rất đắt, cho dù không tử vong thì cũng bị
trọng thương nặng.
Chạy ra khỏi căn phòng, Đế Nguyên Quân nhận
thấy thủ vệ không đuổi theo nữa thì lúc này mới cảm thấy nhẹ nhõm được
một phần nào đó nhưng hắn cũng không vì thế mà hạ thấp cảnh giác.
Quay qua nhìn Lâm Tuyết Nhi, Đế Nguyên Quân thở dài một hơi rồi lên tiếng.
“Ta không biết đám người đó lúc nào sẽ lên đến đây nên không thể ở lại nơi
này được nữa rồi? Với thực lực của ta hiện tại không thể tìm kiếm cơ
duyên ở tầng thứ ba được nên đành phải quay trở ra thôi”.
“Chỉ có như thế thì ta mới tránh được những phiền phức không đáng có và tránh lãng phí thời gian”.
Đáp lại, Lâm Tuyết Nhi nở một nụ cười nhẹ nói.
“Chuyện này thì ta nghe theo sắp xếp của ngươi, nếu như không ở lại đây thêm được nữa thì ta quay ra ngoài tìm kiếm cơ duyên”.
“Đúng thế, nơi này đâu chỉ có mỗi Kim Tự Tháp. Theo như ta phỏng đoán thì
trên hòn đảo này còn ẩn chứa không ít nơi có cơ duyên to lớn, tuy không
biết nơi đó có nguy hiểm gì nhưng cũng rất đáng để ta mạo hiểm”.
Đế Nguyên Quân gật đầu, đáp.
“Đi thôi”.
Rời khỏi Kim Tự Tháp, cả hai người dương mắt nhìn ra chỗ sâu hoang đảo thì
thấy nơi đó là một dãy núi vô cùng to lớn và trải dài không thấy điểm
kết thúc thì cảm thấy hết sức kinh ngạc.
Ban đầu, cả hai người
còn nghĩ hoang đảo này chỉ đơn giản là một hòn đảo nhỏ nhưng khi đứng ở
trên bậc thềm cao Kim Tự Tháp nhìn ra xa thì mới biết nó rộng lớn đến
nhường nào.
Nhưng để có thể đặt chân được đến nơi đó thì cả hai
người cần phải băng qua cả dặm đường với xung quanh đều là những bụi cây lau sậy và lẩn trốn ở trong đó thì không biết bao nhiêu là hung thú
đáng sợ từ tứ cấp cho đến ngũ cấp, thậm chí còn cao hơn thế nữa.
Phát động Ẩn Thân Phù, cả hai người ẩn giấu toàn bộ khí tức của bản thân rồi chậm rãi đi xuống. Chưa đi được bao lâu thì ở trước mắt bỗng truyền đến một tiếng động nhẹ, cùng với đó là khí tức của một đầu tứ cấp sơ giai
hung thú đi lướt qua khiến cả hai người bị giật mình và không dám thở
mạnh.
Đợi đầu hung thú đó rời đi, cả hai lúc này mới thở phào một hơi. Mặc dù có Ẩn Thân Phù giúp che giấu nhưng những bước chân của hai
người và thanh âm lau sậy vang xên xào xạc theo từng cơn gió thổi tới
khiến cả hai cảm thấy hồi hộp vô cùng.
Càng tiến vào sâu thì
những bụi lau sậy càng ngày càng rậm rạp và khí tức của những đầu hung
thú mai phục ở xung quanh đang ngày một ít đi nhưng thực lực của chúng
đều mạnh mẽ vô cùng.
Cẩn thận từng bước đi, cả hai người di chuyển hết sức chậm rãi và cẩn trọng với mọi tiếng động ở xung quanh.
Suốt hai canh giờ, cả hai người mới chỉ đi được nửa đường và sắc trời ở xung quanh thì đang tối dần lại. Dần dần, một cái cảm giác đáng sợ và u ám
bao trùm lấy tất cả mọi thứ.
Màn đêm bao trùm, Đế Nguyên Quân cảm nhận bầu không khí xung quanh đang thay đổi một cách nhanh chóng. Liếc
mắt nhìn xung quanh, hắn cảm giác như có một gì đó đang hiển hiện ở gần
đây nên trong lòng cảm thấy không được thoải mái và một cảm giác nguy
hiểm đang dần dâng lên.
Bất chợt, Đế Nguyên Quân nhanh chân bước lên rồi đứng chặn trước mặt Lâm Tuyết Nhi và nói.
“Ta biết chuyện này rất nguy hiểm nhưng ta có một dự cảm sẽ có chuyện gì đó xảy ra nếu như ta không rời khỏi đây nhanh”.
“Mặc dù có Ẩn Thân Phù giúp che giấu khí tức nhưng để qua mắt ngũ cấp hung
thú thì hơi khó một chút nên ta chỉ cần tránh chúng càng xa càng tốt còn tứ cấp hung thú thì không thể phát hiện ra được”.
“Ta bây giờ sẽ gây ra một tiếng động lớn ở ngoài xa để thu hút đám hung thú và nhân
lúc đó hãy chạy đi thật nhanh và cho dù có chuyện gì xảy ra cũng không
được dừng lại”.
Nhìn dáng vẻ Đế Nguyên Quân nghiêm túc cùng ánh
mắt tràn đầy sự ngưng trọng, Lâm Tuyết Nhi hít vào một hơi thật sâu rồi
gật đầu đáp.
“Ta biết rồi?”
Cẩn thận quan sát xung quanh
và khi không cảm nhận được sự hiện diện của hung thú ở xung quanh đây
thì ngưng tụ một lượng lớn chân nguyên vào trong lòng bàn tay rồi vung
mạnh tay bắn ra xa. Chưa dừng lại ở đó, Đế Nguyên Quân trực tiếp tung ra đại chiêu khiến những nơi quả cầu bay qua đề bị san bằng thành bình
địa.
Vạn Cách Lôi Quyết!
Oanh!
Quả cầu chân nguyên
mang theo lực lượng vô cùng cường đại quét bay mọi thứ xung quanh và
biến một vùng rộng lớn cách đó hàng trăm trượng lõm xuống thành một cái
hố lớn. Sau dư âm của chấn động, một cột bụi đất bắn cao lên hàng chục
trượng che phủ cả một vùng rộng lớn và một cơn địa chấn mãnh liệt quét
ra xung quanh.
Đúng như những gì Đế Nguyên Quân dự đoán, đám hung thú ở xung quanh đây bị tiếng nổ lớn làm cho kinh động và khí tức lôi
quang mãnh liệt thu hút nên chúng không một chúng suy nghĩ mà lao nhanh
về phía đó.
Mặt đất dần rung chuyển, hàng chục đầu tứ cấp hung
thú từ khắp nơi đồng loạt lao đến cùng một điểm và khí tức của chúng
toát ra mạnh mẽ đến mức mà khiến cả hai người không dám thở mạnh.
Cảm nhận đám hung thú đang lao tới rất gần, Đế Nguyên Quân kéo Lâm Tuyết
Nhi vào lòng rồi cúi người bảo vệ. May mắn thay, đám hung thú chỉ chạy
lướt qua mà thôi.
Nhận thấy hung thú ở xung quanh đã rời đi hết,
Đế Nguyên Quân tế ra thanh trường thương của mình khiến nó bộc phát một
cổ thương khí quét ra xung quanh tạo thành hai lưỡi đao sắc bén có thể
xé toang tất cả mọi thứ ở trước mắt rồi vung mạnh tay một cái.
Thanh trường thương lao vút về phía trước tạo thành một con đường. Đế Nguyên
Quân gật đầu ra hiệu, sau đó hai người đồng thời bật dậy và bộc phát
toàn bộ khí tức của bản thân lao thẳng về phía trước giống như một mũi
tên xé gió.
Ở ngoài xa, đám hung thú tập trung xung quanh nơi vụ
nổ chân nguyên nhưng không nhìn thấy sự hiện diện của con người và sau
đó là hai cổ khí tức Thiên Địa ở ngoài xa bộc phát khiến chúng tức giận
vô cùng.
Rống!
Liên tiếp, từng tiếng rống lớn vang lên trong màn đêm và khiến toàn bộ khu vực xung quanh phải rung lên một cách kịch liệt.
Quay người đuổi theo, đám hung thú bộc phát hết toàn bộ khí tức rồi lao
nhanh về phía hai người giống như những con hổ đói đang đuổi theo con
mồi.
Nhận thấy đám hung thú sắp sửa đuổi tới, Đế Nguyên Quân cắn
răng bộc phát tam đại lực lượng lên đến đỉnh điểm rồi bộc phát toàn bộ
thực thực. Nắm chặt cổ tay Lâm Tuyết Nhi, thân trên từ từ hạ thấp xuống
rồi giẫm mạnh chân một cái rồi lao vút về phía trước.
Cả hai người lúc này giống như hóa thành một vệt quang mang giữa màn đêm tối.
Tưởng chừng đã có thể thoát nhưng Đế Nguyên Quân đột nhiên gồng mình đứng lại và dùng ánh mắt tràn đầy sự ngưng trọng nhìn chằm chằm về phía trước.
“Khốn kiếp”.
Trước mắt hai người, một đầu ngũ cấp hung thú đang thả mình nằm trên mỏm đá
lớn ngay trước bờ rừng. Đó là một đầu cự hổ với cơ thể to lớn cao hơn
một trượng và hai con mắt màu vàng kim đang nhìn chằm chằm hai người
trông đáng sợ vô cùng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT