Tiết gia toàn bộ lớn nhỏ trong một đêm bị diệt sạch.
Đại trận hộ môn không còn người duy trì nên dần dần biến. Liên tiếp từng lỗ hổng ở trên đại trận dần xuất hiện.
Mặc dù trận chiến đã kết thúc, Đế Nguyên Quân chuẩn bị rời đi thì cảm nhận
được năm đạo khí tức rất mạnh đang tiến đến với tốc độ nhanh chóng mặt.
Đại trận hoàn toàn sụp đổ, tất cả cường giả đứng đợi ở bên ngoài bắt đầu
rục rịch, họ muốn đi lại gần để xem rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.
Nhưng khi họ chuẩn bị đi lên thì bốn vị lão giả đạp không ngăn bọn họ
lại.
“Tứ đại trưởng lão, việc này nhờ các vị”.
“Hahaha,
Phùng Bảo, ngươi yên tâm, có lão hủ ở đây, bọn họ không làm được gì
đâu?”. Một vị lão già râu tóc bạc phơ nói với giọng điệu tự tin.
“Các ngươi là ai? Sao lại chặn đường bọn ta”. Có một vị cường giả Hà Châu thành thấy bất bình nên lên tiếng.
“Ồ, vậy ngươi có ý kiến gì sao?”.
“Hừ, nhanh tránh được cho ta”.
Tên đó không nói thêm lời gì nữa liền lao đến, khí tức Ngưng Hải cảnh tầng ba mạnh mẽ tung ra.
“Chỉ là Ngưng Hải cảnh tầng ba mà muốn vượt qua ta, nực cười”.
Chỉ thấy lão giả vung mạnh tay một cái. Một đợt phong bạo mạnh mẽ bùng nổ
chộp tới, trung niên kia bị một chưởng kình đánh lún sâu vào bên trong
lòng đất, trên gương mặt lộ ra vẻ sợ hãi thốt. “Ngưng Hải cảnh đỉnh?”.
“Các ngươi rốt cuộc là ai?”. Đám người xung quanh nhìn thấy vậy liền hít vào một ngụm khí lạnh, hộ không tin được là bốn lão này lại có lực lượng
mạnh mẽ đến như vậy.
“Đấu Giá Hội hành sự, các ngươi muốn ngăn cản?”. Một vị lão giả ánh mắt khinh thường nói.
“Là Đấu Giá Hội, những người này ta đắc tội không được”.
Ba chữ Đấu Giá Hộ khiến toàn bộ cường giả nghe mà phải run lên, Hà Châu
thành có ba đại thế lực lớn nhất và có thực lực được xem là chủ của Hà
Châu thành. Thứ nhất là Ám Sát Hội, hai là Đấu Giá Hội và ba là Hoàng
phủ.
Bốn vị lão giả đứng chặn ở bên ngoài khiến toàn bộ cường giả phải thối lui, bọn họ không có ai dám đứng ra.
Ở phía sau!
Phùng Bảo một thân một mình đi vào bên trong Tiết gia mà cảm thấy toàn thân
lạnh ngắt. Ngay khi đặt chân vào bên trong, một cảnh tượng khiến hắn
không thể tin được. Toàn bộ đệ tử của Tiết gia đã bị giết chết một cách
tàn nhẫn.
Dường như mỗi thi thể không có cái nào còn nguyên vẹn. Tất cả đều bị một kiếm lấy đi tính mạng của bọn họ.
“Ra tay quá tàn nhẫn”. Phùng Bảo nuốt vào một ngụm khí lạnh thốt. “Tuyệt
đối không được trêu chọc người này, nếu không hậu quả sẽ không tưởng
tượng được”.
Càng đi vào bên trong, thi thể càng lúc càng nhiều.
Phùng Bão lúc này bất chợt đã xuất hiện một cảm giác sợ hãi. Vừa đi vào
mà vừa run lên cầm cập. “Ta bắt buộc phải vào bên trong”.
Nghe thấy tiếng bước chân tiến lại gần, Đế Nguyên Quân đeo mặt nạ, tay cầm kiếm chờ đợi.
Khi nhìn thấy Đế Nguyên Quân đằng đằng sát khí nhìn mình. Phùng Bảo trên gương mặt nở một nụ cười gượng gạo nói. “Tiền bối”.
“Ngươi tìm ta có việc?”. Đáp lại, Đế Nguyên Quân lạnh nhạt nói.
“Ta lần này đến đây là muốn mời tiền bối gia nhập Đấu Giá Hội”. Phùng Bảo
toàn thân lạnh toát, cố gắng giữ bản thân không được quá sợ hãi nói.
“Không có hứng thú”. Đế Nguyên Quân trên mặt lộ vẻ phiền phức nói rồi đi ra ngoài.
Nhìn Đế Nguyên Quân đang từng bước đi ra, Phùng Bào lúc này lấy hết can đảm
nói. “Tiền bối, Đấu Giá Hội gần đây phát hiện một động phủ, không biết
tiền bối có muốn tham gia?”.
Đế Nguyên Quân bước chân dừng lại, quay đầu nhìn Phùng Bảo rồi suy nghĩ một lúc.
‘Con đường tu luyện của ta cần quá nhiều tài nguyên, chỉ sợ đan dược bình
thường không giúp ích được nhiều, thậm chí không có tác dục’.
‘Không biết động phủ này tồn tại thứ gì ở bên trong nhưng rất đáng để thử’.
“Thời gian động phủ mở ra là khi nào?”.
“Động phủ có một đại trận bảo vệ cứ năm mươi năm mới mở ra một lần. Và lần mở ra tiếp theo là hơn một năm sau”.
“Động phủ này ta tham gia”. Đế Nguyên Quân nở một nụ cười nhẹ nói. “Nhưng cơ
duyên ở trong đó ta không dám chắc sẽ để lại cho các ngươi”.
“Vì thế nên ta sẽ tự ý hành động, không liên quan gì đến Đấu Giá Hội”.
“Ta biết”. Phùng Bảo trên mặt vui mừng nói.
“À đúng rồi, đống lộn xộn này giải quyết giúp ta. Xem như ta nợ ngươi một
ân tình”. Lời nói vừa dứt, Đế Nguyên Quân thân ảnh chợt lóe rồi biến mất ở trong bóng tối.
Để lại Phùng Bảo trên gương mặt hớn hở, vui vẻ nói. “Tiền bối yên tâm, chuyện này ta sẽ đích thân xử lý”.
Một lúc sau!
Đế Nguyên Quân xuất hiện ở trước bảo khố của Tiết gia, vẻ mặt có chút mong chờ nói. “Thân là một gia tộc nên bảo khố chắc chắn sẽ không ít”.
“Không biết bên trong có thứ làm ta bất ngờ. Thật đáng mong đợi”.
Đẩy cửa tiến vào bên trong, trước mắt hắn là từng rương bảo lớn được sắp
xếp ngay ngắn ở trong góc. Còn ở vị trí trung tâm là ba cái kệ lớn với
đầy đủ các loại đan dược, linh dược,... và số lượng mỗi loại không hề
ít.
Nhìn thấy những thứ này khiến Đế Nguyên Quân vui mừng không
thôi. “Hahaha, không hổ là Tiết gia, lưu giữ bảo vật nhiều như thế này”.
Không quan sát hơn nữa, Đế Nguyên Quân vung tay thu toàn bộ bảo khố vào bên
trong nhẫn trữ vật rồi đi ra ngoài. Thì thấy Phùng Bảo đứng đợi người
đến thu dọn lại nơi này.
“Tiền bối còn có việc?”. Nhìn Đế Nguyên Quân đang suy nghĩ, Phùng Bão lên tiếng.
Đế Nguyên Quân bất chợt nhớ đến chuyện gì đó rồi nói. “Đúng rồi, toàn bộ
gia tài của Tiết gia đều bán lại cho Đấu Giá Hội và tất cả các loại công pháp tu luyện. Ngươi tính xem được bao nhiêu linh thạch rồi quy đổi
thành đan dược, đan dược có cấp bậc càng cao càng tốt”.
“Còn nữa,
Tiết gia còn có một mỏ linh thạch lớn. Các ngươi có thể tùy tiện khai
thác, nhưng linh thạch tìm được phải đưa ta ít nhất năm phần”.
“Ta biết rồi, tiền bối yên tâm”.
Đế Nguyên Quân gật đầu rồi rời đi.
Thời gian này, tin tức Tiết gia trong một đêm bị diệt sạch khiến toàn bộ Hà
Châu thành nổi lên một trận mưa gió lớn. Và Đế Nguyên Quân cũng bị những người xung quanh bàn tán, dù họ không biết người ra tay là ai nhưng lời qua lời lại một thời gian họ đã suy ra được cường giả đó là một vị
cường giả ẩn cư nào đó....
Một tháng qua đi!
Tin tức chưa kịp lắng xuống thì Đế Nguyên Quân nhận được tin tức từ Ảnh Sát. “Ngô gia đã bắt đầu hành động”.
Tin tức mặc dù ngắn nhưng hắn cũng hiểu được sự nguy hiểm của chuyện này rồi truyền tin lại. “Ta biết rồi”.
“Rốt cuộc không đợi được nữa rồi sao?”.
“Như thế cũng tốt, giải quyết xong mọi chuyện của Lâm gia rồi cũng nên rời đi”.
Thời gian một năm qua đi!
Suốt thời gian này, Đế Nguyên Quân ở bên cạnh Lâm Tuyết Nhi phụ giúp nàng tu luyện. Cách đây ba tháng, nàng dựa vào đan dược cấp cao thành công đột
phá lên Thức Nhân cảnh.
“Lâm Tuyết Nhi tu luyện bây giờ đã lâm vào bế tắc, nếu không giúp nàng lấy lại thiên phú thì sẽ ảnh hưởng đến việc tu luyện sau này”.
Bên cạnh đó, Đế Nguyên Quân sử dụng hết phân
nửa lượng đan dược và linh dược của Tiết gia mới giúp hắn ổn định được
Ngũ Hành Bản Nguyên, mặc dù tác dụng không khác gì thiên phú của một
người nhưng nếu một người tu luyện được bản nguyên thì con đường tu
luyện của hắn sau này sẽ rất rộng mở.
“Tốn một năm tu luyện mà bản nguyên vẫn không có dấu hiệu đột phá”. Đế Nguyên Quân từ trong bế quan
tỉnh dậy. “Muốn tu được đến Thần cấp thì không biết đến bao giờ mới
luyện thành”.
“Bây giờ ta chỉ cần bản nguyên đột phá đến tầng thứ hai thì việc tu luyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, đáng tiếc”.
Mặc dù Đế Nguyên Quân chưa đột phá được bản nguyên. Nhưng thời gian này,
cảnh giới của hắn cũng được củng cố hơn rất nhiều, từ tầng thứ nhất đột
phá đến tầng thứ ba. Còn nhục thân cũng thăng tiến được một bước tiến
lớn, Thức Nhân cảnh muốn gây ra thương tích cho hắn không phải chuyện dễ dàng.
“Còn thiếu một chút nữa có thể đột phá tầng hai Ngũ Hành Bá Thể Quyết và lúc đó ta có thể ngưng tụ được Ngũ Hành Chi Thể, khi đó
thì Ngưng Hải cảnh đỉnh một trận chiến mà không thua thiệt quá nhiều”.
Đế Nguyên Quân đang chuẩn bị đi ra ngoài thì đột nhiên, Lâm Tuyết Nhi hối
hả từ bên ngoài chạy vào. Nhìn vẻ mặt nàng trông rất mệt mỏi.
“Có chuyện không hay rồi”.
“Từ từ rồi nói”. Nhìn dáng vẻ hốt hoảng của nàng, Đế Nguyên Quân gần như đã đoán được.
“Ngô gia ép đến của rồi”. Lâm Tuyết Nhi dáng vẻ lo lắng nói.
“...”. Đế Nguyên Quân trầm mặc suy nghĩ một lúc. ‘Cuối cùng chuyện này cũng đã tới’.
‘Lâm gia tốt nhất đừng làm gì nếu không...’.
“Này, đang suy nghĩ chuyện gì vậy?”.
“Không có gì”. Đế Nguyên Quân lắc đầu trả lời. “Đi ra ngoài xem thử”.
Cả hai người cùng đi ra ngoài sảnh lớn, lúc này người của Ngô gia đã kéo
đến rất đông, toàn bộ đều là cường giả trên Thức Nhân cảnh với số lượng
hơn năm mười người do Ngô gia chủ dẫn đầu.
“Lâm Bỉnh Thiên, chuyện lúc trước ta nói ngươi đã suy nghĩ kỹ?”. Bước vào sảnh chính, Ngô gia chủ khí thế bừng bừng nói.
“Ngô Gia Hùng, ngươi đừng có quá đáng”. Lâm Bỉnh Thiên ngồi ở chính điện, gương mặt xám xịt suy nghĩ nói.
“Hahaha, Lâm Bỉnh Thiên, dù sao hai nhà cũng là thông gia nên ngươi nói như vậy
chẳng phải nặng lời quá rồi sao?”. Đáp lại, Ngô Gia Hùng nở một nụ cười
lớn nói.
“Hừ, thông gia. Một năm này Ngô gia đã đối xử với Lâm
Quỳnh như thế nào?”. Lâm Bỉnh Thiên tức giận quát lớn. “Chuyện này chắc
Ngô gia các ngươi biết rõ nhất”.
“Chuyện đó thì có gì không tốt,
Lâm Quỳnh dựa vào thiên tài địa bảo của Ngô gia để tu luyện, bây giờ đã
tu luyện tới cảnh giới Luyện Nhân cảnh đỉnh phong và quan trọng hơn là
nàng ta là con dâu của Ngô gia ta”.
“Hừ, các ngươi giam Lâm Quỳnh ở trong phòng suốt một năm. Ở trong đó các ngươi đã làm gì?”.
“Lâm Bỉnh Thiên, ngươi đừng vu oan giá họa”. Ngô Gia Hùng lớn tiếng quát.
“Không cần nói nhiều, Lâm Bỉnh Thiên. Ta cho ngươi cơ hội cuối cùng”.