Đế Nguyên Quân đang ngồi tĩnh tâm ở trong phòng thì đột nhiên nghe thấy mười tiếng bước chân chạy dồn dập ở xung quanh nhà.
“Ngươi ở đây đi, ta ra ngoài có việc một chút”.
Đế Nguyên Quân chạy ra thì ngay lập tức mười tên kia quay người bỏ chạy.
Trước khi truy sát, Đế Nguyên Quân nguyên thần kiểm tra khu vực xung
quanh an toàn rồi mới đuổi theo.
‘Là người của Tiết Hùng phái tới
sao?’. Bất chợt trong đầu hắn nổi lên một suy nghĩ. ‘Chỉ dựa vào đám
người này muốn đối phó ta, buồn cười’.
Hai chân dẫm mạnh xuống đất, Đế Nguyên Quân cực tốc lao lên. Chẳng mấy chốc, khoảng cách hai trăm mét bị thu hẹp lại.
“Khốn kiếp, đây là quái vật gì? Sao tốc độ hắn nhanh quá vậy?”. Đám người
nhận thấy tốc độ Đế Nguyên Quân tăng nhanh nên bất ngờ nói.
Nhưng khi đuổi kịp, thân hình Đế Nguyên Quân đột nhiên biến mất khiến đám người có một dự cảm chẳng lành. “Hắn đâu rồi”.
Mười tên quan sát xung quanh nhưng không phát hiện bóng dáng Đế Nguyên Quân ở đâu cả nên rất sốt sắng, chúng dần dần dựa sát lưng lại với nhau tạo
thành một vòng bảo vệ xung quanh.
“Ở trên đầu?”. Một tên nhanh nhạy nhìn lên cao quát lớn.
Những người còn lại cũng nhanh chóng để ý nhưng tốc độ Đế Nguyên Quân đâu
phải bình thường, chỉ thấy một vệt sáng ánh lên ở trong bóng tối. Ngay
sau đó, một quả đầu bị lấy xuống rồi lăn lóc ở trên nền đất.
“Cẩn
thận”. Chín tên còn lại thấy vậy liền hốt hoảng. “Tên kia không phải là
phế vật sao bây giờ lại trở thành tên đáng sợ như này”.
Đế Nguyên
Quân thoắt ẩn thoắt hiện ở trong đêm tối khiến chín người đều lâm vào
thế bị động, bọn họ chỉ có thể dựa vào nhau và chỉ có thể phán đoán
những nơi mà Đế Nguyên Quân có thể xuất hiện mới tấn công.
Nhưng bước di chuyển của hắn quá ảo diệu, bọn họ gần như không tìm được bất cứ sai sót hay lỗ hổng nào cả.
Thấy song đao không thể phát huy được hết tác dụng, Đế Nguyên Quân lấy thanh trường kiếm ra rồi tiếp tục tấn công, mặc dù tốc độ có chút giảm xuống
nhưng trong mắt chín người vẫn không thể phát hiện và chỉ có thể cảm
nhận được cơn gió khi hắn lướt qua mà thôi.
Tiếng kiếm reo ở trong đêm, lưỡi kiếm sắc bén có thể chặt đứt bất cứ thứ gì ngăn cản ở trước
mặt. Liên tiếp, từng tiếng kiếm reo vang lên là một quả đầu bị lấy
xuống.
Quá sợ hãi, những người còn lại bắt đầu lộ ra vẻ hoảng sợ, cơ thể đang không ngừng run lên rồi thốt. “Gặp quỷ”.
Nhưng Đế Nguyên Quân không một chút chần chừ, kiếm chiêu vẫn tiếp tục tung ra.
Chưa đến năm phút, mười người bị Đế Nguyên Quân giết chết. Thậm chí lúc chết họ còn không biết bản thân mình bị giết như thế nào?
Nhìn thi thể mười người nằm bất động trên nền đất, Đế Nguyên Quân thở nhẹ một hơi. “Tiết gia sao?”.
Sau khi xử lý xong mười người, Đế Nguyên Quân chuẩn bị quay về thì đột
nhiên, hơn hai mươi khí tức Luyện Nhân cảnh tầng tám tầng chín khác lao
đến, mục tiêu của bọn chúng tiếp tục là hắn.
Nhưng khi bọn chúng tới thì Đế Nguyên Quân đã nhảy lên cành cây cao nhìn xuống.
“Là ai đã giết họ”.
“Thời gian không đến mười phút mà họ đã bị giết chết”.
“Rốt cuộc là kẻ nào?”.
“Đây là vệ đao và kiếm chém, có ít nhất là hai người giết họ”.
“Khốn kiếp, mục tiêu tìm không thấy nhưng đã bị người khác giết chết”.
Nhìn đám người hoảng loạn, Đế Nguyên Quân lấy ra song đao rồi tiếp tục đánh giết.
Đế Nguyên Quân chân chưa chạm đất liền lao đến, tiếp cận một tên ở xa nhất rồi một đao kết liễu hắn. Quả đầu bị cắt gọn xuống, những người kia chỉ nghe thấy một tiếng động nhỏ thì quay đầu nhìn lại. Nhưng xung quanh
quá tối nên họ gần như không nhìn thấy gì cả.
Tiếp đến, Đế Nguyên
Quân ra tay. Một lần nữa giết chết một tên khác. Bọn chúng tiếp tục nghe thêm mấy tiếng động nhẹ như vậy nên bắt đầu đề phòng.
“Hình như có thứ gì đó rơi xuống, mọi người cẩn thận”.
Nhưng lúc này, chỉ còn lại năm người còn sống dựa lưng nhau. Ngay lập tức bọn họ hốt hoảng. “Chuyện gì xảy ra?”.
Nhưng xung quanh không một ai trả lời lại.
Đế Nguyên Quân làm theo, cũng dựa lưng vào người họ rồi nói. “Là ai phái các ngươi tới?”.
Lời nói vừa dứt, năm người nhảy mạnh ra xa rồi hốt hoảng hỏi. “Ngươi là ai?”.
“Tại sao muốn ra tay với bọn ta”.
Đế Nguyên Quân không hề để ý đến những lời nói của họ mà lao lên. Trong
đêm tối, hắn hành động rất kín kẽ, chỉ trong nháy mắt. Hai tên đã bị hắn giết chết. Cơ thể gục xuống nằm trên nền đất.
“Ngươi rồi cuộc là ai?”. Ba người một lần nữa lên tiếng nhưng Đế Nguyên Quân không trả lời họ mà tiếp tục nói.
“Là ai phái các ngươi tới”.
Nhưng bọn chúng quá kín miệng, không một ai trả lời. Đế Nguyên Quân chỉ nở
một nụ cười rồi nói. “Các ngươi xuống âm ti đợi Tiết Hùng xuống trò
chuyện”.
Ngay lập tức, khiến ba tên chết đứng lại, bởi vì Đế
Nguyên Quân vừa nói đúng người đứng ở sau lưng sai khiến họ. Lúc này, họ đã hoàn toàn sợ hãi. Có người chịu không được mà quỳ xuống cần xin.
“Xin hãy tha cho ta”.
“Muộn rồi”. Đáp lại lời cầu xin đó, Đế Nguyên Quân lạnh lẽo nói.
Lời nói vừa dứt, Đế Nguyên Quân vung tay, ba cái đầu bị lấy xuống rồi ngã gục xuống mất đi sinh cơ.
“Không ổn, Lâm Tuyết Nhi gặp chuyện?”. Đế Nguyên Quân chợt nhớ đến chuyện gì nên thốt ra.
Cực tốc quay trở về Lâm gia!
Đế Nguyên Quân đẩy mạnh cửa lao vào thì nhìn thấy Lâm Tuyết Nhi cơ thể
đang trần truồng nằm ở trên giường. Nằm ở bên cạnh còn có một nam tử
khác, hai tay đang di chuyển lên xuống trên cơ thể nàng.
“Cút ra ngoài, các ngươi đang phá cuộc vui của ta”. Tiết Hùng úp mặt vào ngực Lâm Tuyết Nhi quát lớn.
Đáp lại hành động đó, Lâm Tuyết Nhi toàn thân ửng hồng, hai hàng nước mắt
dần dần chảy xuống, cơ thể nàng lúc này giống như đang bị một lực lượng
vô hình nào đó điều khiển.
Bị bàn tay và miệng dơ bẩn của Tiết
Hùng chạm vào, nhưng nàng không có chút cảm giác ghê tởm và ghét bỏ nào
cả mà thay vào đó là một cảm giác đê mê nên chỉ muốn được như thế này
mãi.
Đế Nguyên Quân chứng kiến cảnh này, hai tay thít chặt lại lao lên.
“Ta bảo cút ra ngoài?”. Tiết Hùng nghe thấy tiếng bước chân tiến lại gần
nên tức giận quát lớn. Nhưng Đế Nguyên Quân không trả lời mà chỉ dành
cho hắn một quyền đánh văng hắn đâm thủng căn phòng.
“Là ai?”.
Tiết Hùng hốt hoảng, ngẩng đầu nhìn về phía lỗ hổng trên tường thì thấy
bóng dáng một nam tử mang một bộ đồ đen, trên gương mặt mang một cái mặt nạ. Hai con mắt màu đỏ máu tức giận nhìn chằm chằm khiến Tiết Hùng phát lạnh run lên một cái.
“Người của ta mà các ngươi dám đụng vào.
Tiết gia, Tiết Hùng các ngươi đợi đó”. Đế Nguyên Quân băng lãnh nói,
trong ánh mắt hiện lên vô số sát ý.
Lúc đó, hắn chỉ muốn giết chết Tiết Hùng nhưng tình trạng của Lâm Tuyết Nhi hiện tại không ổn nên lấy
chăn cuộn Lâm Tuyết Nhi lại rồi nhảy ra ngoài, mang nàng rời đi.
“Hoan Hỉ Tán một khi đã ngấm vào trong cơ thể thì phải có vật chí dương ngăn lại nếu không sẽ bị bảo thể mà chết”.
Đế Nguyên Quân không muốn lợi dụng người khác khi họ đang lâm nguy nên mới chọn cách mang nàng rời đi.
Nếu như cả hai người hiện tại đều là Thức Nhân cảnh có thể sử dụng linh khí thì mọi chuyện đã dễ giải quyết hơn rất nhiều nhưng cả hai hiện tại
không thể sử dụng được nên mới không chậm trễ mang nàng rời đi.
Tìm đến một khu vực yên ắng ở trong rừng, Đế Nguyên Quân phân bổ linh thạch rồi kết thành một tiểu trận bao bọc khu vực xung quanh rồi vận động hỏa linh.
“Linh hỏa là vật chí dương, có thể khắc chế được loại mê độc này”.
Đế Nguyên Quân không cần chừ đánh ra, ngọn lửa mờ ảo. Dưới sự điều khiển
tinh thuần, Đế Nguyên Quân đẩy linh hỏa vào bên trong cơ thể Lâm Tuyết
Nhi rồi chạy dọc khắp nơi trong cơ thể nàng rồi thiêu đốt toàn bộ mê
độc.
Mỗi một khi linh hỏa thiêu đốt mê độc thì Lâm Tuyết Nhi lại
run lên một cái, mặc dù đau đớn nhưng nàng không hề cảm nhận được mà
thay vào đó là cảm giác sung sướng khó tả.
Hai canh giờ qua đi!
Đế Nguyên Quân thu hỏa linh rồi ngồi gục xuống đất rồi thở hổn hển. Duy
trì linh hỏa trong thời gian dài khiến hắn hao hụt một lượng tinh thần
lực rất lớn.
Khi nhìn thấy Lâm Tuyết Nhi đã không có chuyện gì đáng ngại, Đế Nguyên Quân thở nhẹ một hơi rồi nuốt xuống một viên đan dược.
Sáng sớm hôm sau!
Lâm Tuyết Nhi toàn thân ê ẩm dần dần tỉnh lại, ngay khi nhìn thấy toàn thân không một mảnh vải che thân. Lúc này nàng mới nhớ đến khung cảnh tối
hôm đó.
Nàng thu gọn cơ thể mình lại rồi cảm thấy bản thân trông
rất ghê tởm. Mặc dù chưa bị Tiết Hùng hãm hiếp nhưng những hành động đó
cũng khiến nàng cảm thấy chán ghét.
Nhưng khi nàng nhìn thấy Đế Nguyên Quân đang ngồi dựa lưng vào gốc cây thì mới bình tâm lại.
Nàng nhớ đến người che mặt ngày hôm qua đã ra tay trợ giúp, ban đầu nàng
tưởng chừng người cứu nàng là Đế Nguyên Quân nhưng khi nhìn thấy trang
phục cả hai không giống nhau và không có mặt nạ nên nàng phủ nhận.
“Tối qua hắn thực sự không làm gì?”.
Lời nói nàng vừa dứt, Đế Nguyên Quân bất chợt tỉnh dậy. Nhìn Lâm Tuyết Nhi
thân không mảnh vải nhưng không có chút biểu cảm gì cả.
“Ngươi muốn khoe cơ thể đến bao giờ?”.
“Ah”. Bị Đế Nguyên Quân nhắc nhở, Lâm Tuyết Nhi đưa tay lấy cái chăn lên rồi cuốn quanh người.
“Ta là chống nên chuyện này là bình thường, không cần phải phản ứng thái quá như vậy?”.
“Chuyện tối hôm qua?”. Lâm Tuyết Nhi nghe thấy vậy liền cúi đầu nhìn xuống đất nói.
“Chuyện đó ta sẽ xử lý sau, bây giờ tỉnh dưỡng thêm đi, đợi khi nào ổn định rồi quay về”.
---
Ps: Bão like đi mn oi...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT