Phương Hàm mang theo Lâm Nham đi dạo một vòng Cổ Tháp Tự, còn hợp với tình hình mà cầu cho Lâm Nham cái bùa bình an, Lâm Nham cười tủm tỉm tiếp nhận, tâm tình rất tốt.

Không khí trên núi tốt, cậu chưa từng đến cho nên cái gì cũng thật tò mò.

"Các cậu ở chỗ nào?" Vừa rồi tới cậu có nhìn một vòng, phỏng chừng phải ở chỗ này quay không ít cảnh diễn, cho nên thiết bị ở trên núi thật nhiều, nếu mỗi ngày dọn tới dọn lui cũng rất phiền toái.

Phương Hàm chỉ chỉ một dãy nhà trệt ở cách đó xa xa, "Chính là ở đằng sau kia, phong cảnh nơi này rất đẹp, có không ít tổ kịch đến nơi này lấy cảnh quay, dãy nhà kia chính là đặc biệt cung cấp cho nhân viên tổ kịch ở, nhưng chúng tớ không ở chỗ này, không đủ chỗ, chúng tớ ở nhà dân.

Lâm Nham nghĩ nghĩ, vừa rồi trên đường đến hình như là có không ít nhà dân, nhưng cách cũng không gần.

Vừa đi vừa nói chuyện, bất tri bất giác bước đến địa điểm đang quay phim, Lâm Nham dừng lại xa xa nhìn thấy Sở Dịch đang ở giữa không trung múa mây kiếm, nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi, "Sở Dịch gần đây có còn hay quấn quít lấy cậu không?"

Phương Hàm biến sắc, lắc đầu, "Lần trước tớ từ chỗ cậu trở về anh ta giống như thay đổi thành một người khác vậy, không có việc gì cũng sẽ không chủ động lại đây trêu ghẹo tớ."

Lâm Nham gãi gãi cằm, nhìn Sở Dịch huy kiếm đá chân đều đặc biệt soái, cảm thấy nếu Phương Hàm có thể cong một chút cùng Sở Dịch kỳ thật còn rất xứng đôi.

"Cậu than thở cái gì?" Phương Hàm nghiêng đầu nhìn cậu, nâng tay đâm đâm quai hàm Lâm Nham, "Đừng có nói hưu nói vượn."

"...." Lâm Nham híp mắt nhìn cậu ta, "Tớ vừa rồi nói ra khỏi miệng rồi?"

Phương Hàm không nói gì trợn trắng mắt, "Ân, nói ra rồi."

Lâm Nham nún nhún vai, quay đầu nhìn về phía Sở Dịch được thả xuống đất, thấy anh ta cũng quay đầu nhìn về phía này liền vươn tay ra hiệu tiếp đón.

Sở Dịch cười cười, cùng đạo diễn nói một tiếng sau đi tới bên bọn họ.

Phương Hàm nhíu mày, "Cậu gọi anh ta đến làm gì?"

"Đừng nhỏ nhen như vậy, anh ta lại không có trêu chọc tớ." Lâm Nham cười tủm tỉm nhìn về phía Sở Dịch đang đi tới, lên tiếng chào hỏi, "Sở tiền bối."

Sở Dịch không mặn không nhạt nhìn Phương Hàm, sau đó cười cười nói chuyện với Lâm Nham, "Tiểu Lâm chào cậu, so với lần trước gặp mặt lại béo hơn chút rồi?"

Lâm Nham gật gật đầu, xoa bóp khuôn mặt trứng của mình, gần đây ăn ngon ngủ ngon lại vận động ít, đã lên một ký rồi.

"Lúc này không có công việc liền ở nhà dưỡng mỡ."

"Nhưng thật ra so với lúc đó nhìn có tinh thần hơn, đến tham ban Phương Hàm sao?" Sở Dịch nhìn thấy bảo tiêu đứng ở phía sau cách hai người không xa, cười nói, "Tiểu Lâm mang cũng không ít người nha."

Phương Hàm nhíu mày, nghe thấy lời này như nào lại khó chịu như vậy?

Lâm Nham cũng phát hiện, Sở Dịch tựa như có địch ý không hiểu đối với cậu?

Cái tình huống gì đây! Hình như cậu chưa từng trêu chọc vị này nha?

Hồ nghi mà nhìn Phương Hàm, đừng không phải là bởi vì thằng ngu ngốc này nha?

"Người trong nhà lo lắng tôi cho nên mới mang theo, vừa rồi tiền bối ở trên không trung đãnh võ thực phấn khích." Cậu chưa từng diễn cảnh quay bay tới bay lui đánh võ, nhìn thấy rất đã nghiền.

"Cám ơn." Sau khi Sở Dịch nói cảm ơn liền nhìn về hướng Tôn Khánh Tinh, quay đầu lại nói với Phương Hàm, "Cậu nhanh chóng chuẩn bị một chút đi, cảnh tiếp theo có phần diễn của cậu đó."

"Đã biết."

Sở Dịch nhấp nhấp miệng, "Tiểu Lâm cậu trước đi dạo xung quanh một chút nhé, tôi còn phải quay lại tiếp tục quay một hồi nữa."

"Được, tiền bối." Lâm Nham cười cười, chờ sau khi Sở Dịch rời đi liền vươn tay đẩy đẩy Phương Hàm, ngữ khí còn thực sự nghiêm túc nói, "Anh ta xem tớ là tình địch, cậu cũng thật có thể tìm phiền toái cho tớ."

Phương Hàm thở dài, "Tớ đi quay trước, buổi chiều cùng đi với cậu, ngày mai tớ không có cảnh quay."

Lâm Nham đáp lời, nhìn Phương Hàm nhanh chân chạy đi.

Hoắc Lục lại đây dìu Lâm Nham đi đến chỗ tránh gió ở bên cạnh, nhỏ giọng nói, "Ánh mắt vừa rồi của cậu thanh niên Sở Dịch kia có chút là lạ."

Lâm Nham thở dài, thật tốt, ngay cả Hoắc Lục cũng nhìn ra được, thằng ngốc Phương Hàm kia cư nhiên nhìn không ra!

"Đương nhiên là lạ rồi, tôi dự đoán nếu tôi chưa kết hôn mà nói anh ta đều có ý nghĩ muốn nuốt trọn tôi luôn." Cậu khoát khoát tay, lười nói chuyện tiếp, tìm một chỗ sạch sẽ trên bậc thang ngồi xuống, Hoắc Lục thấy thế vội vàng giữ chặt cậu lại, "Đợi chút rồi ngồi" sau đó quay đầu nói với bảo tiêu, "Lấy cái đệm lót lại đây."

Mới vừa ngồi xuống uống ngụm nước, vừa ngẩng đầu lên liền thấy nữ trợ lý hàng năm đều đi theo bên cạnh Tôn Khánh Tinh đi về phía mình, Lâm Nham nghiêng đầu nhìn nhìn chung quanh, xác định, Lữ Phỉ là chạy về phía mình.

Vừa rồi Lữ Phỉ ở xa xa cũng không có thấy rõ người nói chuyện với Phương Hàm là ai, chỉ biết là bạn của Phương Hàm đến tham ban, cô ta tùy tiện chạy lại như vậy kỳ thật là đạo diễn Tôn Khánh Tinh phân phó, muốn nhờ người bạn này của Phương Hàm đến diễn một cái vai phụ nhỏ, một cảnh diễn mà thôi.

Kết quả đến gần cô ta mới nhìn thấy rõ người kia là ai.

Lập tức kinh ngạc không thôi, đi nhanh vài bước qua đến khẩn trương hỏi, "Là Lâm Nham đây sao?"

Lâm Nham mỉm cười gật gật đầu, "Là tôi, chào chị."

"Chào, chào cậu, cái kia....." Khóe mắt Lữ Phỉ nhìn thấy mấy người vạm vỡ ở phía sau có chút yếu thế hỏi, "Có thể xin cậu giúp một việc được không?"

"A?" Lâm Nham nghi hoặc.

Chuyện là như vầy, vốn là cậu diễn viên diễn vai tiểu sư đệ của môn phái kia hôm nay xin phép không có tới, cái này kỳ thật cũng không có gì đáng ngại, nhưng vị kia cư nhiên không chào hỏi trước, đạo diễn đều chuẩn bị quay nhưng không tìm thấy được người, gọi điện thoại hỏi mới biết được người ta chạy tới tham gia show thật tế gì gì đó, đạo diễn tức giận quăng kịch bản rống to, nhưng phim vẫn là phải quay theo lẽ thường, không thể bởi vì một vai diễn phụ râu ria như cậu ta khiến cho tất cả mọi người trở về, cho nên mới muốn tùy tiện tìm một người có hình dáng tương tự đến chổng đẩy một chút.

Lữ Phỉ đem chuyện đã xảy ra nói với Lâm Nham sau chờ mong nhìn cậu.

Lâm Nham thở dài, không phải cậu không muốn hỗ trợ, mà là cậu muốn giúp cũng không thể giúp.

Nội dung cảnh diễn này là như vầy, sau khi đại sư huynh phát hiện sư đệ bị yêu ma bắt đi, phân phó tiểu sư đệ đi tìm sư phụ xin giúp đỡ, sau đó chính mình âm thầm theo dõi yêu ma, trên đường tiểu sư đệ trở về tìm sư phụ bị yêu ma đột nhiên xuất hiện một cước đá vào bụng bay ngược ra ngoài đụng vào vách núi trượt xuống đất trọng thương hộc máu.

Cũng chỉ là mấy động tác, Lâm Nham nghe thấy mà tim đập liên hồi.

ĐẠP BỤNG!

BAY RA NGOÀI!

ĐỤNG NÚI!

Cậu phỏng chừng chính mình cũng không cần ngậm túi máu trong miệng đều có thể hộc máu.

Tươi cười mang theo xin lỗi, Lâm Nham lắc đầu, "Ngại quá, tôi không có biện pháp hỗ trợ."

Lữ Phỉ nhíu mi có chút mất hứng, "Lâm Nham cậu yên tâm, sẽ không để cho cậu diễn công cóc." Ở trong mắt cô ta Lâm Nham chính là một diễn viên nhỏ không lưu lượng, cô ta chính là trợ lý bên người đạo diễn lớn, nghệ nhân nhiều ít gì đều nghĩ muốn nhận được cơ hội góp mặt trong phim truyền hình của đạo diễn Tôn Khánh Tinh đều không phải nhịn bợ cô ta?

"Không phải vấn đề này." Lâm Nham thở dài, kỳ thật cậu cũng không thường xuyên cự tuyệt người khác nhờ giúp đỡ, nhưng hiện tại cậu thật không có biện pháp hỗ trợ, "Gần đây thân thể tôi không được tốt lắm, không có biện pháp vận động kịch liệt." Cậu cảm thấy chính mình đã muốn nói huỵch toẹt ra rồi, đối phương nếu là người hiểu lý lẽ hẳn cũng sẽ hiểu được.

Đáng tiếc, Lữ Phỉ cũng không có hiểu được, ở dưới cái nhìn của cô ta Lâm Nham sắc mặt hồng nhuận tinh thần cũng rất đủ, căn bản không có cái gì là thân thể không tốt cả, hơn nữa nếu thân thể không tốt mà nói sẽ thật xa chạy lại đây tham ban sao?

"Cậu nói đi, như nào thì cậu mới chịu diễn." Lữ Phỉ không kiên nhẫn nhíu mày. Nếu không phải Tôn Khánh Tinh tìm một vòng cũng chỉ nhìn trúng Lâm Nham mà nói cô ta cũng sẽ không ở chỗ này lãng phí nước bọt, cô ta cũng bề bộn nhiều việc có được hay không.

Cơn tức của Lâm Nham cũng lên đến, nếu người đứng trước mặt là người cậu quen bất luận là ai cậu đều sẽ đem chân tướng nói ra không sao cả, nhưng cậu cùng Lữ Phỉ căn bản là không quen nhau, chẳng lẽ đối với người xa lạ còn muốn nói ra chuyện mình mang thai sao? Nếu như bị truyền đi ra ngoài chỉ sợ cũng có người muốn mắng cậu muốn nổi tiếng muốn đến điên rồi mới dùng loại chuyện này lên đầu đề.

Cũng là trong khoảng thời gian này ở cùng với Hoắc Cảnh Lân được dưỡng đến tính tình càng lớn, lập tức cũng không lại vô nghĩa trực tiếp lạnh mặt nâng tay ngăn cản, Hoắc Lục ở phía sau cậu mặt mang tươi cười tiến đến nghiêng người đứng ở bên cạnh Lữ Phỉ, thực lễ phép vươn tay, "Ngại quá vị nữ sĩ này, Lâm tiên sinh nói không muốn diễn chính là không muốn diễn."

Lữ Phỉ bị ngoan ý trong ánh mắt hắn ta làm hoảng sợ, cắn cắn môi hừ một tiếng xoay người đi.

Lâm Nham thấy cô ta đi đến bên cạnh Tôn Khánh Tinh nói gì đó, còn vươn tay chỉ chỉ về hướng của mình, càng cảm thấy vừa rồi mình không có nói rõ sự tình thật là sáng suốt.

Sau khi Tôn Khánh Tinh nghe xong Lữ Phỉ thêm mắm dặm muối nói Lâm Nham cự tuyệt cũng thực tức giận, sau khi hung hăng hừ một tiếng cư nhiên chính mình đứng dậy chạy tới tính toán tự mình mời Lâm Nham.

Này cũng khó trách, lúc trước sân cảnh đều đã chuẩn bị xong diễn viên không cần chẳng lẽ còn phải tùy tiện kéo nhân viên công tác chưa từng diễn đi lên đỉnh sao? Phỏng chừng ngay cả đi vị như nào đều không rõ càng lãng phí thời gian.

Lúc Lâm Nham thấy Tôn Khánh Tinh đi đến mặt đã đen khịt, cậu ngay cả mỉm cười cũng không muốn ngụy trang.

Không đợi Tôn Khánh Tinh mở miệng nói chuyện, cậu nói thẳng, "Đạo diễn Tôn, tôi nghĩ trợ lý của anh hẳn là đều nói rõ ràng rồi, tôi nói thân thể tôi không tốt không có biện pháp diễn, còn thỉnh anh thứ lỗi."

Bị trách móc, Tôn Khánh Tinh tức giận càng nhiều, chỉ vào Lâm Nham uy hiếp nói, "Lâm Nham, cậu đừng nghĩ đến mình ở trên mạng hot một lần thì chính là đại bài, nếu tôi mất hứng lập tức phong sát cậu, đừng cho mặt mà không biết xấu hổ, bao nhiêu người đều cướp muốn quay phim của tôi đâu!"

Lâm Nham cười lạnh một tiếng, cậu xuất đạo đã hơn ba năm rồi vẫn là lần đầu tiên thấy có một đạo diễn bá đạo như vậy, đùa giỡn đại bài? Hôm nay cậu chính là muốn đùa giỡn đó!

"Ai thích thì kêu người đó quay, tôi không muốn quay." Lâm Nham đứng dậy nhìn hắn ta châm chọc cười nói, "Tôn đạo, trước đây khi chưa gặp được anh kỳ thật tôi thực kính trọng anh, nhưng sau khi gặp rồi tôi mới phát hiện, tôi thật sự là may mắn không hợp tác với anh."

Hoắc Lục phù một tiếng bật cười, vươn tay đỡ lấy cánh tay Lâm Nham hỏi, "Chúng ta trở về?"

"Vào trong xe ngồi chờ Phương Hàm, cậu ta nói muốn cùng chúng trong về thành phố." Ngay cả ánh mắt cũng không nhìn Tôn Khánh Tinh, Lâm Nham xoay người rời đi.

Tôn Khánh Tinh hung tợn trừng mắt Lâm Nham, hừ một tiếng thật to xoay người rống trở về tiếp tục quay diễn, cho mặt không biết xấu hổ, cậu ta nghĩ cậu ta là ai vậy! Tôn Khánh Tinh quyết định cho Lâm Nham đẹp mặt, cùng ngày liên hệ mấy phóng vien giải trí đem hình Lâm Nham ở phim trường thân mật cùng người đàn ông xa lạ tiếp xúc thân mật (giúp đỡ dìu tay) phát ra.

Lâm Nham còn không biết mình chỉ là nhất thời tùy hứng mang lại cho mình nhiều phiền toái, nhưng cho dù cậu biết chỉ sợ cũng sẽ không để ý tới, thanh giả tự thanh, nghị luận của cư dân mạng cho tới bây giờ cùng cậu không có quan hệ quá lớn.

Vào lúc ban đêm tin tức giải trí liền phát tin tức Lâm Nham cùng người đàn ông xa lạ cùng nhau đến tổ kịch tham ban Phương Hàm, MC cũng không biết là được ai cho chỗ tốt vẫn là như nào lên tiết mục liền phun tào nói có một vài minh tinh cho dù kết hôn rồi nhưng sinh hoạt cá nhân vẫn rối loạn vân vân vân.

Sau khi Hoắc lão gia tử nhìn thấy tin tức phát tính tình thật lớn, quải trượng hung hăng gõ xuống đất phát ra thanh thùng thùng, Lâm Nham ngồi ở bên cạnh ông, trong lòng còn ôm cái chậu nhỏ bên trong chứa cherry mà Hoắc Cảnh Lân bảo người mang từ nước ngoài mua trở về.

"Ông nội, không phải đều nói cho ông là như thế nào rồi sao, ông đừng tức giận." Cậu chọn chọn một quả cherry vừa hồng vừa tròn lại lớn đút vào miệng lão gia tử, Lâm Nham thuận thuận mao cho ông.

Miệng Hoắc lão gia tử bị đút cherry, cổ quai hàm trừng cậu, trong mắt chỉ có năm từ để hình dung, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Tiểu kịch trường:

Hoắc lão gia tử: Thằng oát con lăn lại đây cho ta!

Hoắc Cảnh Lân: Lão nhân ông lại làm cái gì?

Hoắc lão gia tử: Thằng oát con nói cái gì vậy hả! Vợ con bị người khi dễ kìa!

Hoắc Cảnh Lân: Con không có vợ, con chỉ có chồng, lão nhân ông có phải là si ngốc rồi không?

Hoắc lão gia tử: Thằng oát con! Cút!

Hoắc Cảnh Lân xoay người rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play