Ở nhà cũ Hoắc gia bị nuôi giống như nuôi heo, sau một tuần ăn ngủ tĩnh dưỡng, Lâm Nham thật sự nhịn không được.
Phạm vi hoạt động xa nhất đến cửa lớn ngoài cổng, muốn ra cửa đều không được, Hoắc lão gia tử cũng không biết tìm cây quải trượng ở chỗ nào, cả ngày canh giữ ở cửa trông cậu.
Trạng thái trước mắt của cậu là như vầy: buổi sáng tám giờ rời giường ăn sáng, ra cửa đi nửa vòng sân liền bị quản gia gọi trở về, sau đó nghe ông nội kể chuyện xưa.....
Ăn xong cơm trưa lại đi tiêu thực trong sân liền về phòng ngủ trưa một giấc, sau khi ngủ trưa dậy lại xem sách một chốc, sau đó ăn cơm chiều, ăn qua cơm chiều từ Hoắc Cảnh Lân đến bồi bên cạnh đi trong sân đi nửa vòng, sau đó cùng lão gia tử xem tin tức, Hoắc Cảnh Lân trở về thư phòng xử lý công việc mang về nhà.
Lâm Nham mặc áo ngủ lười biếng ghé vào trên vai của Hoắc Cảnh Lân, "Chồng ơi ....."
Hoắc Cảnh Lân nâng tay xoa xoa đỉnh đầu của cậu, "Nhàm chán sao?"
Lâm Nham rầm rì một tiếng, "Ngay cả thời gian xem TV ông nội đều quy định một ngày không thể vượt qua hai giờ, đọc sách không thể vượt qua ba giờ, em thật sự thật nhàm chán."
Hoắc Cảnh Lân cười xoay người đem cậu kéo qua đến ngồi ở trên đùi mình, xoa xoa cằm cười nói, "Lúc này đã biết được ông nội để ý em bao nhiêu rồi chứ?"
Lâm Nham bĩu môi, "Lúc nói lời này anh không đuối lý sao? Nếu không phải trong bụng em có chắt lớn, lão gia tử khẳng định không thèm phản ứng đến em." Bất mãn kéo kéo vành tai Hoắc Cảnh Lân, hừ một tiếng, "Nếu như sinh cháu gái, lão gia tử có thể hay không ngất lịm đi?" Nhưng là đàn ông cùng đàn ông có thể sinh ra con gái sao? Cậu phải tra một chút.
"Sẽ không, Hoắc gia thiếu nữ, lúc trước Cảnh Ngọc sinh ra lão gia tử cười thấy răng không thấy mắt, thật bảo bối, còn trộm bất công."
Lâm Nham tưởng tượng cái hình ảnh kia, còn rất có cảm giác vui vẻ.
"Ngày hôm qua Phương Hàm gọi điện thoại cho em nói tổ kịch bọn họ quay về C thị quay phim tiếp, em muốn đi tham ban nhìn một chút." Từ sau khi hoài nghi Sở Dịch đối Phương Hàm có chút ý tứ, Lâm Nham vẫn luôn tính toán đi tìm Phương Hàm xem sao, đừng đến lúc đó thực xảy ra chuyện gì.
Hoắc Cảnh Lân nhíu mày ngẫm nghĩ lại, hỏi "Mấy ngày nay em cảm giác thế nào?"
"Cảm giác chính mình giống như con heo." Lâm Nham ôm cổ hắn lúc ẩn lúc hiện, "Cho em đi đi mà, em mang theo Lão Lục cùng bảo tiêu cùng đi còn không được sao."
Hoắc Cảnh Lân đối với cậu làm nũng không hề có lực chống cự, "Được được được, bảo cậu trợ lý kia của em cùng đi theo đi." Lúc ở tổ kịch hắn từng nhìn thấy Trần Thần chiếu cố Lâm Nham, Hoắc Cảnh Lân thực vừa lòng.
"Mấy ngày nay Trần Thần đi theo Phạm ca học tập nha, đừng phiền đến cậu ta, em chỉ là đi qua nhìn xem Phương Hàm cũng không phải làm cái gì khác." Lâm Nham không đồng ý, cậu hiện tại bị vây trong trạng thái nghỉ ngơi cũng không cần trợ lý đi theo.
Hoắc Cảnh Lân thở dài, chồng nhà mình tính tình quật cường, nếu cậu đã quyết định chuyện gì mà mình áp đặt can thiệp chỉ sợ hoàn toàn ngược lại, "Hiện tại em khác với người bình thường, nếu là qua lúc này bụng lại lớn lên cũng không thể tùy hứng như vậy."
Lâm Nham nhanh chóng gật đầu, thật nếu là tới lúc đó phỏng chừng cho dù mình muốn đi ra một chút đều sẽ rất khó, bị bạn trên mạng đăng weibo vân vân liền đủ cậu hot một phen.
Buổi sáng ngày hôm sau lúc ra cửa Hoắc lão gia tử thổi râu trừng mắt, còn kém muốn cùng đi theo Lâm Nham, nhưng bị Tô Mỹ Linh ngăn cản, "Ba, buổi sáng Trang lão gọi điện thoại cho ba nói muốn chơi bài, ba quên rồi sao?" Vừa nói vừa nháy mắt ra hiệu với Lâm Nham.
Lâm Nham giây hiểu, dựa đi qua xoa bóp bả vai cho lão gia tử, "Đúng rồi ông nội, mấy ngày nay không phải ông vẫn luôn muốn cùng ông nội Trang đánh bài sao? Ông còn nói muốn thắng đến ông ấy khóc ròng nha!"
Hoắc lão gia tử thực khó xử, ông vừa muốn chơi bài lại sợ Lâm Nham một người đi ra ngoài không an toàn.
Nhìn ra ông khó xử, Lâm Nham không ngừng cố gắng, "Con mang theo Lão Lục cùng bảo tiêu đi theo, ông cùng ông nội Trang chơi bài, buổi chiều con trở về sẽ mua vịt nướng ở Đức Tường gia mang về cho ông nha?" Hoắc lão gia tử thích ăn vịt nướng của tiệm nhà Đức Tường nhất, bình thường luôn ồn ào muốn ăn, nhưng dù sao tuổi ông đã lớn người trong nhà không dám cho ông ăn nhiều, tính tính ngày cũng kém không nhiều lắm đã có gần một tuần ông chưa ăn vịt nướng rồi, vừa lúc là lúc thèm ăn.
Hoắc lão gia tử cố mà làm ra đáp ứng, Lâm Nham nhẹ nhàng thở ra, có thể xem như dỗ ngọt được vị này rồi.
Thời tiết cuối tháng chín còn có chút oi bức, nhưng đoạn thời gian gần đây luôn có gió, Lâm Nham vẫn là mặc áo khoát mỏng mới ra cửa.
Sau khi ngồi vào trong xe, cậu tháo khẩu trang mà lão gia tử bắt mang xuống thở dài, Lão Lục ngồi ở ghế phó lái quay đầu lại cười nói, "Lão gia tử quá nhiệt tình cũng chống đỡ không được đi?"
Lâm Nham lòng còn sợ hãi, nếu mỗi ngày đều như thế này mà nói phỏng chừng cậu thực sự sẽ mệt chết, "Ông nội vẫn luôn như vậy?"
Hoắc Lục ý bảo bảo tiêu lái xe đi sau đó quay đầu nhìn cậu nói, "Không có, lúc ở trước mặt chúng ta đặc biệt uy nghiêm, nói năng thận trọng cái loại này." Hình như là nghĩ đến biểu tình đoạn thời gian gần đây của lão gia tử, hắn ta bĩu môi nói, "Mấy ngày nay tương đối kích động, phỏng chừng qua đoạn thời gian quen rồi sẽ khôi phục bình thường."
Lâm Nham cảm thấy cái tính khả thi này không tính quá lớn, dựa theo biểu hiện hiện tại của lão gia tử đến xem, chờ sau khi cậu lớn bụng phỏng chừng sẽ thời khắc bị lão gia tử xem chừng chằm chằm.
Ngẫm lại cái hình ảnh kia liền đau đầu. Nhưng cậu cũng rất hiểu Hoắc lão gia tử, dù sao cũng là cháu chắt đã chờ đợi rất lâu, hiện tại cậu chỉ cầu nguyện đợi đứa nhỏ sinh ra đến đừng bị người trong nhà cưng chiều đến hư là đã cảm ơn trời đất rồi.
Phim đạo diễn Tôn Khánh Linh quay là loại hình cổ trang huyền huyễn, phim 《 Đông Thần Truyền Kỳ》 là căn cứ theo tiểu thuyết cải biên cùng tên internet, từ lúc quay phim cho đến hai tháng này đã qua bảy địa điểm núi lớn nổi tiếng ở trong nước để lấy cảnh phim, lần này quay về C thị là muốn quay lấy cảnh ở núi Phượng Hoàng, tổ kịch dự tính ở núi Phượng Hoàng dừng lại một tháng.
Từ nội thành lái xe đến núi Phượng Hoàng nếu không kẹt xe cần tốn hai giờ hành trình, lúc xe Lâm Nham đang chạy đến một nửa liền gọi điện thoại Phương Hàm, điện thoại là trợ lý Tiểu Dương nhận, được báo cho biết Phương Hàm đang quay phim.
"Tôi đại khái còn có nửa tiếng có thể đến chân núi Phượng Hoàng, mấy người ở đâu quay chụp?" Thay đổi cái tư thế ngồi, mấy ngày gần đây ở nhà tĩnh dưỡng rất tốt, ngồi xe hơn một giờ liền cảm thấy được chân không thoải mái, Lâm Nham phỉ nhổ chính mình, bị dưỡng đến yếu ớt.
Tiểu Dương trái phải nhìn nhìn, phát hiện cột mốc đường trả lời, "Lâm ca, tổ kịch hiện tại đều đang ở cảnh điểm Cổ Tháp Tự này, anh có thể tìm được đi?"
Lâm Nham nâng tay vỗ vỗ bả vai Hoắc Lục, "Cổ Tháp Tự ở đâu?"
".... Ở giữa sườn núi, Lâm tiên sinh cậu tuyệt đối không thể trèo núi!" Ánh mắt Hoắc Lục đều trợn tròn.
Lâm Nham bất đắc dĩ, cậu cũng biết tình huống thân thể trước mắt của chính mình không thích hợp vận động quá nhiều, tuy nói đàn ông không nên để ý nhiều như vậy, nhưng cố kỵ lời bác sĩ đã nói lúc kiểm thai, thời kỳ đầu mang thai thực dễ dàng bị động thai, nhất là lúc cậu quay phim còn mệt, càng không thể không chú ý.
Tiểu Dương nghe thấy thanh âm của Hoắc Lục, cậu ta tuy rằng không rõ ràng lắm vì cái gì mà Lâm Nham không thể trèo núi, nhưng cậu ta vẫn là nói, "Có xe cáp có thể ngồi....."
Lâm Nham nháy mắt mấy cái, nâng tay vỗ cái trán, đúng nha, nếu như không có xe cáp mà nói như thế nào đem dụng cụ thiết bị quay chụp đi lên, khiêng qua lại sẽ mệt chết đi!
"Người đàn bà chữa ngốc ba năm....." Lâm Nham than thở một câu.
"Lâm ca anh nói cái gì em không có nghe thấy!" Trợ lý Tiểu Dương ở bên kia gọi lớn.
"Không có việc gì, trong chốc lát tôi đi qua lại gọi lại cho cậu." Lâm Nham nói xong tắt máy, trừng mắt nhìn Hoắc Lục đang cười cười, "Vừa rồi cậu nghe thấy cái gì?"
"Không có nghe thấy, chúng ta muốn mua chút đồ ăn vặt mang lên không? Bên kia rất nghiêng, phỏng chừng cửa hàng nhỏ trong khoảng thời gian này đều bị tổ kịch càn quét đến trống không." Hoắc Lục chạy nhanh chuyển hướng đề tài, người đàn bà chữa ngốc ba năm vân vân rất buồn cười.
Lâm Nham cảm thấy được cậu ta nói rất đúng, đi tham ban mà tay trống như này cũng rất không lễ phép, vẫn là đi siêu thị càn quét một vòng rồi đi qua, cậu nhớ rõ Phương Hàm thực thích ăn vặt.
Cũng coi như may mắn, cách không xa có một cái siêu thị, Lâm Nham nhìn chằm chằm tên của siêu thị trong chốc lát đột nhiên hỏi, "Lão Lục, sao tên của cái siêu thị này rất quen thuộc, cậu có biết là ai mở không?"
Hoắc Lục không nói gì nhìn cậu, "Lâm tiên sinh, ngày đó đại thiếu gia đưa cho cậu phần văn kiện kia trong đó có chuỗi siêu thị này, cậu không nhìn xem sao?"
Lâm Nham giật mình, trách không được nhìn quen mắt như vậy đâu, cư nhiên là tài sản trên danh nghĩa của cậu, siêu thị tiện lợi là đặc biệt mở ở lối vào của cảnh khu, bên trong bán gì đó cũng khác với siêu thị thường, đại bộ phận là vật kỷ niệm cảnh khu.
Lật lật thẻ trong túi, lấy ra một cái thẻ màu đỏ giao cho Hoắc Lục, "Quẹt cái này."
Sau khi hỏi muốn mua cái gì Hoắc Lục xoay người mang theo hai bảo tiêu cùng nhau vào siêu thị, đi vào chừng nửa tiếng, ba người mỗi người tay xách hai cái túi mua sắm đi ra, Lâm Nham trừng lớn ánh mắt đứng ở bên cạnh xe dựa đi qua, "Đều mua hết sao?"
"Ừ, đồ ăn vặt thực phẩm khô đều mua ba túi, còn có làm bằng thịt bò sợi, cậu lên xe trước, lúc này đang nổi gió." Đem gói to giao cho bảo tiêu mang ra sau xe, Hoắc Lục dìu dìu cánh tay Lâm Nham.
Lâm Nham vươn tay từ túi mua sắm tìm mò một túi dương mai liền đi vào xe ngồi, "Lão Lục cậu thật quá khẩn trương rồi, ngày hôm qua tôi còn cùng với Cảnh Lân cùng nhau làm chống đẩy hít đất đây."
Hoắc Lục đỡ trán, tam thiếu gia thật không đáng tin!
Mở ra gói dương mai ăn hai cái, vị ngọt ê ẩm cũng không tệ lắm, Lâm Nham mị híp con ngươi cằm lấy di động chụp một tấm hình trái dương mai chia sẻ cho Hoắc Cảnh Lân.
Hình ảnh mới vừa gửi qua chưa tới mười giây, Hoắc Cảnh Lân liền gọi điện thoại lại đây, Lâm Nham cười tủm tỉm nhận điện thoại nói với hắn mình đã sắp đến, người đàn ông nhà mình chỉ dặn dò cậu đừng ăn đồ vật bậy bạ đến lúc đó không thoải mái.
"Buổi chiều lúc trở về đến chỗ anh một chuyến nha." Trước khi cúp máy Hoắc Cảnh Lân nói với Lâm Nham.
Lâm Nham đáp ứng một tiếng, ngẩng đầu nhìn cửa chính đã muốn mơ hồ có thể nhìn thấy chân núi Phượng Hoàng.
Trái phải nhìn nhìn, du khách còn không ít, phỏng chừng là biết có tổ kịch ở chỗ này lấy cảnh quay phim nên lại đây xem náo nhiệt, nói không chuẩn còn có thể gặp được minh tinh xin cái chữ ký chụp ảnh chung.
Lâm Nham đội mũ mang khẩu trang kính mát võ trang hạng nặng, bảo tiêu đem cậu vây ở bên trong, khí thế kinh người kia thẳng bức siêu sao thiên vương.
"Tớ cảm thấy được tớ cứ như vậy mà đi vào phỏng chừng không cần phóng viên nhận ra tôi đều có thể lên hot search...." Lúc nhìn thấy Phương Hàm Lâm Nham vẻ mặt đau khổ nói với cậu ta.
Phương Hàm ôm bả vai của cậu cười ha ha, "Tớ cảm thấy cũng phải, cậu này cũng quá khoa trương đi." Quay đầu lại nhìn năm người cơ bắp, chậc chậc, dáng người thật không tệ, cậu ta có thể cũng phải đi luyện tập một chút.
Lâm Nham thở dài, chỉ chỉ bụng của mình tại trong ánh mắt nghi hoặc của Phương Hàm bắt đầu hạ bom, "Có thai, đối tượng trọng điểm bảo hộ."
"......Có thai..............?" Thanh âm đều biến điệu.
Lâm Nham nâng tay đánh cậu ta, "Nhỏ giọng chút!"
"Tớ kháo, cậu thế nào còn không sớm cùng tớ nói a, tớ nếu như là biết cậu như vậy tớ sẽ không cho cậu đến đây, nếu ra chút chuyện gì vị kia nhà cậu còn không giết tớ a!" Phương Hàm chạy nhanh đem tay khoát ở trên vai cậu xuống đổi thành tư thế dìu cánh tay cậu, nháy mắt còn biến thành từ bạn thân sang tay sai.
"Nào có khoa trương như vậy, thích hợp đi một chút đối thân thể cũng tốt." Lâm Nham khoát tay không chút nào để ý.
Sở Dịch ở cách đó không xa híp mắt nhìn về hai người cơ hồ dán cùng nhau đùa giỡn, nhấp hé miệng.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chương này không có tiểu kịch trường nha mọi người, tác giả chỉ than thở về câu văn, nên mình không tính dịch, hihi