Hết phim, đèn sáng lên, Tạ Hoài Thanh lập tức rút tay ra khỏi tay Hoắc Thành đi ra ngoài. Hoắc Thành đi theo sau nắm cánh tay cậu: "Bé vội gì thế?"
Tạ Hoài Thanh nói muốn đi toilet.
Thật ra là cậu thẹn thùng. Vừa rồi trong phòng đèn tối om không thấy rõ, bây giờ sáng trưng lại nhớ tới chuyện õng ẹo nũng nịu ban nãy thì ngại nhìn người kia, cần chút thời gian khôi phục.
Hoắc Thành đã nhìn ra nhưng cũng tinh tế không chọc thủng. Hắn mê dáng vẻ này chết thôi, mỗi lần Tạ Hoài Thanh thẹn thùng đều khiến hắn động tâm.
Xem phim xong còn một khoảng thời gian nữa mới đến giờ cơm tối. Hoắc Thành kéo Tạ Hoài Thanh đi dạo phố, mua đồ đôi, ngay cả ốp điện thoại cũng muốn mua giống nhau... Tóm lại, những đôi yêu nhau hay làm gì hắn đều dắt theo Tạ Hoài Thanh làm hết một lần.
Đi dạo một vòng đến chỗ máy gắp thú bông, Hoắc Thành hỏi: "Bé có muốn không?"
Tạ Hoài Thanh đương nhiên không muốn rồi, nhưng đi hơi mệt muốn nghỉ một chút nên đồng ý.
Hai người đổi một giỏ tiền xu, Hoắc Thành gắp 10 lần, một lần cũng không trúng. Hắn vẫn rất hăng hái, tự nhủ phải gặp được một con để hưởng thụ ánh mắt sùng bái của Tạ Hoài Thanh, kết quả vừa quay đầu đã thấy Tạ Hoài Thanh tự mình gắp ở máy bên cạnh.
Hơn nữa gắp một phát ăn ngay.
Hoắc Thành:...... Tình yêu nhà mình lợi hại quá phải làm sao bây giờ.
Nhưng hắn co được dãn được, Tạ Hoài Thanh lợi hại như vậy, hắn không thèm gắp nữa mà đứng bên cạnh cầm gấu bông cho Tạ Hoài Thanh, thỉnh thoảng còn chỉ vào bên trong máy gắp: "Tớ muốn con này cơ."
Bên cạnh có đôi yêu nhau, chàng trai cũng mãi không gắp nổi một con, cô gái nhìn thoáng qua Hoắc Thành ôm một đống gấu bông thì giậm chân ghen tị.
Hoắc Thành đắc ý, bắt đầu thổi rắm cầu vồng khen tới mức Tạ Hoài Thanh đỏ mặt, nhét con gấu bông cuối cùng vào trong ngực hắn, nói không chơi nữa.
Ăn cơm tối xong, bọn họ cũng không sợ người khác nhìn, xách túi lớn túi nhỏ tay đan tay lang thang không mục đích đi dạo. Độ cong đôi môi Hoắc Thành chưa từng hạ xuống, mừng vui như một đứa ngốc.
Mãi cho tới khi các cửa hàng đều phải đóng cửa mới ngồi xe bus về nhà.
Xe bus tối muộn ít khách, hai người ngồi trong toa xe trống vắng nhìn ánh đèn đêm thắp sáng phố phường.
Tạ Hoài Thanh nhìn ra ngoài cửa sổ, Hoắc Thành thì ngắm cậu chăm chú. Tạ Hoài Thanh bị nhìn đến ngượng ngùng: "Cậu nhìn tớ làm gì?"
Hoắc Thành không cần nghĩ: "Bé đẹp." Đẹp hơn so với màn đêm, so với ánh trăng, so với hết thảy mọi thứ trên đời này.
Tạ Hoài Thanh khinh thường hừ một tiếng. Ngày thường cậu không thích soi gương, tuy biết là mình cũng khá đấy nhưng cậu thấy là con trai thì không quan trọng diện mạo tới như vậy.
Cậu hỏi: "Có phải cậu chỉ thích gương mặt này của tớ đúng không?"
Đây là một câu hỏi lấy mạng, nhưng Hoắc Thành không hoảng hốt, bởi vì đương nhiên hắn đâu chỉ thích gương mặt của Tạ Hoài Thanh: "Ưa nhìn là một phương diện, nhưng bé còn thiện lương, ưu tú, tính cách đáng yêu như vậy, tớ..."
"Phét lác giỏi quá." Tạ Hoài Thanh không nghe nổi nữa cắt lời.
Hoắc Thành kháng nghị: "Lời tớ nói đều là thật."
Tạ Hoài Thanh thấy hắn còn dám tranh luận nên hỏi: "Tính cách tớ tốt chỗ nào?"
"Chỗ nào cũng tốt, đáp ứng mọi yêu cầu của tớ, còn rất ngây thơ, trêu chút là đỏ mặt..."
Quả nhiên không nói sai, Tạ Hoài Thanh còn chưa nghe xong đã lập tức đỏ mặt, duỗi tay che miệng Hoắc Thành nhưng lại bị bắt được. Hoắc Thành hôn một cái vào lòng bàn tay cậu.
Xuống khỏi xe bus, đi qua công viên nhỏ gần nhà Tạ Hoài Thanh, Hoắc Thành một mực muốn đi vào trong chim chuột một phen.
Dạo gần đây hắn không ăn vạ trong nhà Tạ Hoài Thanh nữa, bởi vì bĩnh tình suy nghĩ lại thì thấy thế không được hay lắm. Có khi mẹ Tạ Hoài Thanh sẽ trở về, nếu bị bắt gặp thì phiền toái, hắn không muốn mang đến bất kỳ phiền phức gì cho Tạ Hoài Thanh.
Nhưng trước khi tạm biệt thì ôm ôm ấp ấp không thể thiếu được.
Công viên buổi tối có mấy người chạy bộ, vì muốn tránh mọi người mà bọn họ tìm một băng ghế tối om khuất ánh đèn.
Những món đồ đôi được đặt sang một bên, hai người tay nắm tay, vai dựa vai. Hoắc Thành vùi đầu vào cổ Tạ Hoài Thanh, hít thở không thông, không tự chủ được muốn lưu lại dấu vết trên cổ cậu. Tạ Hoài Thanh nhẹ giọng nói: "Đừng để lại dấu."
Hoắc Thành đáp ứng, động tác nhẹ nhàng, không lâu lắm Tạ Hoài Thanh luồn tay vào tóc hắn, để hắn ngẩng đầu lên hôn môi với cậu.
Bóng tối dường như đã giấu đi sự xấu hổ của Tạ Hoài Thanh, đều là mấy thanh niên căng tràn sức sống, tuy rằng không nói ra miệng nhưng thực tế cậu cũng hơi... thích.
Hồi lâu sau hai người mới thở hổn hển tách nhau ra, yên tĩnh ôm nhau, không ai nói chuyện.
Hoắc Thành thấy hôm nay tuyệt vời tới mức không chân thực, không nhịn được lo được lo mất, tự hỏi có muốn nhân cơ hội này thẳng thắn luôn hay không nhưng lại sợ làm hỏng bầu không khí tốt đẹp như này.
Hắn nhỏ giọng hỏi: "Bé sẽ tốt với tớ cả đời chứ?"
Tạ Hoài Thanh ngây người, muốn nói Hoắc Thành ấu trĩ nhưng lại không nhẫn tâm, cũng không muốn dối lòng dỗ hắn nên chỉ nói: "Việc dài như vậy, chưa nói được."
Hoắc Thành hơi mất mát: "Tớ thì nói được, tớ sẽ tốt với bé cả đời."
Trong bóng tối, khóe môi Tạ Hoài Thanh khẽ cong, vòng tay ra sau cổ Hoắc Thành nhéo nhẹ hai cái.
——————————
Cấp 3 việc học căng thẳng lại còn dành thời gian để yêu đương, một ngày phong phú trôi qua nhanh chóng.
Sau khi thi cuối kỳ xong chính là nghỉ hè, sinh nhật Tạ Hoài Thanh rơi vào ngày thứ hai của kỳ nghỉ. Mắt thấy ngày đó càng ngày càng gần, Hoắc Thành lại càng bất an.
Hắn không xác định được khi Tạ Hoài Thanh biết được chân tướng thì sẽ có phản ứng gì. Hắn sợ ngày đó đến nhưng đồng thời cũng có chút mong đợi. Bởi vì nếu Tạ Hoài Thanh tha thứ cho hắn thì từ đó hắn sẽ được giải thoát.
Thời gian gần đây, Hoắc Thành vừa về nhà đã cắm mặt vào máy tính, mấy tiếng đồng hồ liền không nhúc nhích. Hoắc Tiến hỏi hắn làm gì thì hắn đáp có lệ là đang làm bài tập công nghệ thông tin.
Chẳng qua hôm nay gặp phải một đề khó, đành phải xin lão lập trình viên Hoắc Tiến giúp đỡ.
Hoắc Tiến kênh kiệu: "Bây giờ mới nhờ vả ông đây, có chút thành ý đi."
Hoắc Thành cún ngoan nói lời ngon ngọt, cuối cùng cũng dỗ được ba mình ngồi xuống giúp sửa hai hàng số liệu.
Lúc Hoắc Tiến đứng dậy tránh ra có liếc mắt đến sơ đồ phác thảo trên bàn của Hoắc Thành. Đó là ý tưởng cho phần mềm hiện tại hắn đang làm, bên cạnh còn viết mấy câu. Ông chỉ nhìn rõ được một câu: "Bé chỉ có thể là của tớ mà thôi, tớ cũng thuộc về bé."
Vẻ mặt Hoắc Tiến phức tạp, ê hết cả răng: "... Được chứ con trai."
Hoắc Thành luống cuống che lại đống bản nháp kia: "Ai cho ba nhìn chứ."
"Qua cầu rút ván đúng không?" Hoắc Tiến nói, "Lần sau mà có bug thì đừng gọi tôi."
Hoắc Thành đột nhiên nghĩ tới cái gì, giữ chặt Hoắc Tiến do dự nói: "Ba, con hỏi chuyện này tí."
Dù sau Hoắc Tiến cũng là gay có thâm niên rồi, phủ đầu trước một câu coi như chuẩn bị tâm lý.
Hoắc Tiến: "À, cho ba xem thư tình của con đúng không?"
Vẻ mặt Hoắc Thành cứng đờ, chần chờ không quyết. Hoắc Tiến chê cười hắn hai câu, sau đó vẫn thấy không nên đùa dai với con mình: "Chuyện gì? Nói ba nghe."
Hoắc Thành sắp xếp từ ngữ, kể lại từ đầu đến đuôi chuyện hắn giấu giếm lừa gạt Tạ Hoài Thanh như thế nào.
"Con..." Hoắc Tiến sợ ngây người, "Sao lại đểu thế, ai dạy con."
Hoắc Thành vừa nghe đã nóng nảy: "Không phải, lúc đó không phải, lời nói ở nơi đó..."
Hắn càng nói càng chột dạ: "Ba nói cậu ấy liệu có tha thứ cho con không?"
***
Gấu: Tớ nhớ đã đọc được ở đâu đó, nửa kia hôn vào lòng bàn tay là thể hiện sự trân trọng với tình yêu nhà mình. Nên edit đến đoạn kia soft giãy đành đạch luôn á =')))))) Với cả xin thông báo một chút là chap sau bạn Thanh đã nhớ lại hết rồi, nên để mọi người đỡ hóng cao trào thì xin phép thứ 2 mới có chương mới để tớ up liền mấy chương 1 thể nha.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT