*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: BrowniieSau khi điều tra cặn kẽ Tào Vĩ Giang, nhóm Tạ Hoài Thanh án binh bất động, yên lặng chờ Tào Vĩ Giang không tự kiềm chế được.
Rất nhanh bọn họ đã đợi được thời cơ. Đó là một ngày cuối tuần, Hoắc Thành xác nhận vợ của Tào Vĩ Giang cũng đang ở trong thành phố.
Trước kia Tào Vĩ Giang rất cẩn thận, có lẽ là vì lo lắng bị vợ phát hiện nên không dám xằng bậy ở nội thành, thông thường lúc đi công tác mới dám làm càn. Lúc này không biết sao lại hấp tấp thế, có lẽ là do lâu quá không tìm được học sinh nam cho gã sờ mó.
Tào Vĩ Giang vừa đi vào khách sạn kia được 15 phút thì Hoắc Thành ấn gửi mail. Hắn ẩn địa chỉ IP để đảm bảo đối phương không tra được ai gửi.
Tạ Hoài Thanh không biết Hoắc Thành còn tinh thông về phương diện này. Hoắc Thành đắc ý: "Chuyện nhỏ." Hoắc Tiến và Hàn Trí mở công ty kỹ thuật phần mềm, từ nhỏ hắn đã mưa dầm thấm đất chơi máy tính thành thục, còn giỏi cả lập trình.
Trịnh Hạo Từ không khỏi thắc mắc: "Vợ ông ta có check mail không? Bây giờ không phải đều dùng Wechat ư?"
Hoắc Thành nói: "Yên tâm, vợ ông ta là chủ tịch, chắc chắn sẽ check mail thường xuyên thôi."
Hôm đó chỉ có Tạ Hoài Thanh, Hoắc Thành và cả Trịnh Hạo Từ, 3 người đến hiện trường, đông người mục tiêu lớn, dễ gây chú ý.
Ba người bọn họ đầu đội mũ lưỡi trai chờ ở quán cà phê ở sảnh khách sạn tầng một. Trịnh Hạo Từ phấn khích xoa tay: "Đây là lần đầu tiên em đến bắt gian tại hiện trường đấy, chờ mong ghê luôn!"
Hai người còn lại không để ý tới anh chàng, Tạ Hoài Thanh chống cằm nhàm chán chờ đợi, Hoắc Thành thì giúp cậu pha thêm bột kem không sữa vào cà phê.
Trịnh Hạo Từ:... Đúng là rắc cẩu lương không coi ai ra gì mà.
Tự mình tiêu khiển thật sự rất nhàm chán nên đột nhiên anh chàng tò mò nghĩ đến: "Đến bây giờ em vẫn tự hỏi nhé, sao hai người các anh lại thân thiết như vậy? Quá đột ngột, trước kia rõ ràng..."
Hoắc Thành đá anh chàng một cái ở dưới bàn, Trịnh Hạo Từ là đồng đội heo, thế mà còn bất mãn lên án: "Sao anh đá em?"
Tạ Hoài Thanh thản nhiên liếc mắt nhìn Hoắc Thành, Hoắc Thành run sợ trong lòng, trách cứ Trịnh Hạo Từ: "Trường hợp căng thẳng như này mày nói chuyện đấy làm gì?"
Trịnh Hạo Từ tủi thân: "Căng thẳng á? Em có thấy hai anh căng thẳng đâu."
Hoắc Thành bây giờ thật sự rất là căng thẳng, vắt hết óc muốn lừa gạt cho qua chuyện này. Đúng lúc này một người đi vào cửa khách sạn, đúng là nữ chủ tịch bọn họ nhìn thấy trên ảnh chụp.
Sau khi được viện trợ, Hoắc Thành thở phào nhẹ nhõm. Lực chú ý của 3 người bị vợ Tào Vĩ Giang thu hút nên không rảnh nhắc lại chuyện vừa rồi.
Tuy rằng nữ chủ tịch đã hơn 60 tuổi nhưng nhìn qua thì trông không giống chút nào, khí chất cực kỳ cường đại. Bà đến trước quầy lễ tân hỏi số phòng, sau đó đi thang máy lên tầng.
Hoắc Thành dắt Tạ Hoài Thanh, Trịnh Hạo Từ theo sau, ba người cũng vào cùng một chiếc thang máy.
Thang máy dừng ở tầng 5, ba người không xa không gần đi theo nữ chủ tịch, nhìn bà hùng hổ gõ cửa một gian phòng, bọn họ cúi người trốn vào góc hành lang.
Cửa mở, sau đó là một chàng trai trẻ tuổi quần áo không chỉnh tề bị ném ra, chàng trai bò dậy từ trên mặt đất chậm chạp chạy đi.
Sau đó, từ xa mà cũng có thể nghe được tiếng binh binh bốp bốp và tiếng khóc lóc xin tha.
"Mẹ nó, tuyệt vời! Phải mạnh bạo với lão biến thái đấy vào." Trịnh Hạo Từ nóng lòng muốn quan sát cận cảnh nhưng lại bị Hoắc Thành ngăn lại.
Tạ Hoài Thanh và Hoắc Thành nhìn nhau: "Chúng ta đi thôi."
Trịnh Hạo Từ: "Đừng đi chứ, em còn muốn xem tí nữa."
"Đồ ngốc này." Hoắc Thành nói, "Đợi tí nữa bị phát hiện thì phiền phức lắm."
Bọn họ chỉ tới xác nhận xem vợ Tào Vĩ Giang có đến hay không thôi, nếu tới rồi, Tào Vĩ Giang còn bị đánh khóc thì bọn họ yên tâm.
Vợ Tào Vĩ Giang không phải người ăn chay, trở về lập tức đệ đơn ly hôn, đồng thời còn làm rùm beng lên với lãnh đạo nhà trường. Với mạng lưới và địa vị của nữ chủ tịch, hẳn là gã sẽ không còn chốn dung thân trong thành phố này.
Hoắc Thành canh cánh trong lòng: "Không đánh lão một trận đúng là hời cho lão quá."
Tạ Hoài Thanh kéo kéo hắn: "Đi thôi." Cậu không muốn nhìn thấy ông ta một chút nào.
*
Nghênh đón kỳ thi 2 tuần một lần, theo đó là thi cuối kỳ, và sau nữa chính là nghỉ hè.
Thành tích ngữ văn của Hoắc Thành được cải thiện đều đặn nên hắn hỏi Tạ Hoài Thanh có khen thưởng gì cho mình không.
Tạ Hoài Thanh hỏi hắn có thấy mất mặt không, học ấm cho thân mình chứ có phải học cho tôi đâu.
"Mặt là gì zợ?" Hoắc Thành thò lại gần cắn một miếng trên mặt Tạ Hoài Thanh, "Ăn ngon hong? Tớ nếm thử nào."
Tạ Hoài Thanh ghét bỏ đẩy ra, tên này thật sự không biết xấu hổ.
Sau kỳ thi 2 tuần một lần, trường tổ chức đi dã ngoại. 3 lớp đi cùng một địa điểm, tổ của lớp 2 là leo núi.
Buổi sáng hôm đó tập trung ở cổng trường và ngồi xe bus đến đó. Lúc Tạ Hoài Thanh và Hoắc Thành lên xe thì phát hiện chỉ còn lại mấy chỗ ngồi đơn, Trịnh Hạo Từ thì ngồi kia che miệng cười xấu xa.
Hoắc Thành đi tới vỗ đầu anh chàng: "Mày ngồi cạnh Lôi Bân đi."
Trịnh Hạo Từ đánh bạo nói: "Hai anh ngồi tách ra không được à, một giây cũng không muốn xa rời sao?"
Hoắc Thành mặt không đổi sắc: "Đúng vậy. Nên mày phắn lẹ đi."
Trịnh Hạo Từ nhấc mông bỏ chạy, đắc ý gào lên: "Chúng mày thấy tao nói đúng chưa!" Các bạn học bắt đầu ồn ào, trong xe tràn ngập bầu không khí vui vẻ.
Tạ Hoài Thanh:...
Cậu ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, Hoắc Thành mềm oặt không xương dựa vào người cậu. Tạ Hoài Thanh biết đẩy không ra nên đành mặc kệ. Sau vụ Tô Hàm ầm ĩ cả trường kia, da mặt cậu cũng dày lên không ít.
Xe bus lắc lư, cả hai dựa đầu vào nhau ngủ, đến thắng cảnh mới tỉnh giấc.
Leo núi rất nhàm chán. Miệng Trịnh Hạo Từ không để yên được, vừa đi vừa liến thoắng: "Lớp 8 cũng tới leo núi nhỉ, sao không gặp Tô Hàm tới mời 3 người đi chung ta?"
Lúc bọn họ kể lại cho Tô Hàm những gì xảy ra trong khách sạn ngày hôm đó, Tô Hàm vui mừng khôn xiết muốn mời mấy người bọn họ ăn cơm. Nhưng Hoắc Thành lãnh khốc nói không đi, không thể cho cậu ta bất cứ một cơ hội nào dây dưa với Tạ Hoài Thanh. Tô Hàm tỏ vẻ không đi càng tốt, tiết kiệm tiền. Sau đó thì không thấy xuất hiện nữa.
Hoắc Thành đen mặt: "Đang yên đang lành mày nhắc đến cậu ta làm gì."
Trình Phỉ là đầu lĩnh nhóm buôn chuyện, đoạt lời: "Tôi biết! Cậu ta đang trong thời kỳ nồng thắm với một học sinh nam trường khác, tạm thời không có tâm tư thông đồng với người khác đâu."
"Tuyệt." Trịnh Hạo Từ cảm thán, "Anh chàng này thiếu hơi trai thì không sống được à."
Trình Phỉ sửa lại cho đúng: "Sai rồi, là thiếu trai đẹp thì không thể sống."
Trịnh Hạo Từ không vui: "Bà đang nói bóng gió tôi đấy à?"
Trình Phỉ không nói nên lời: "Buồn cười, tự mình nghĩ nhiều lại đổ cho tôi."
Hai người ông đến tôi đi tranh luận, tình hình chiến đấu càng lúc càng leo thang, lớp trưởng ở một bên sứt đầu mẻ trán: "Ôi hai ông bà đừng cãi nữa!"
Hoắc Thành kéo Tạ Hoài Thanh cách xa mấy đứa này một chút: "Ồn muốn chết, đừng để ý tới chúng nó."
Tạ Hoài Thanh cười cười: "Rất có sức sống."
Hoắc Thành kinh ngạc quay đầu nhìn cậu, sau đó cũng cười.
Cũng may núi không quá cao, đường núi cũng không quá dốc, leo không tốn sức lắm. Lúc bọn họ lên tới đỉnh núi thì bắt gặp một nhóm người lớn tuổi đang chụp ảnh. Nhóm cô dì đang pose tư thế kinh điển — vắt khăn qua đỉnh đầu để nó đón gió tung bay.
Có một cô không nắm chặt, khăn lụa đỏ trên tay bị gió thổi bay, trùng hợp lại dừng trúng ngay trên đầu Tạ Hoài Thanh.
Tạ Hoài Thanh lúc đấy đang quay lưng, không có phản ứng, chỉ thấy trên đầu có một mảnh vải che lại, trước mắt chợt tối sầm. Hoắc Thành cười thành tiếng, vừa cười vừa lấy chiếc khăn xuống cho cậu.
Khăn lụa màu đỏ rực, trong nháy mắt xốc lên ấy, Hoắc Thành có ảo giác tựa như đang vén khăn voan. Màu đỏ khiến làn da của Tạ Hoài Thanh trắng như sứ, đôi mắt đen nhánh như mực. Hoắc Thành kém văn, trong đầu hiện lên 3 câu nói —— "Da trắng như tuyết, môi đỏ như son, tóc đen như gỗ mun."
So sánh Tạ Hoài Thanh với công chúa Bạch Tuyết một cách chính xác.
Trịnh Hạo Từ ở một bên chủ trì: "Vén khăn voan —"
Lớp trưởng nhân cơ hội bấm nút chụp camera: "Kết thúc buổi lễ —"
Tạ Hoài Thanh:... Ồn muốn chết.
Hoắc Thành làm bộ làm tịch mắng chúng mày đừng ồn, Tạ Hoài Thanh ngượng. Cô bác rơi khăn lụa còn khen bọn họ: "Hai thằng cu này đẹp trai quá."
Vẻ mặt Tạ Hoài Thanh vẫn bình tĩnh như thường, nhưng cậu không biết rằng hai vệt ửng hồng đã lấp ló trên đôi má, chọc cho trái tim Hoắc Thành ngứa ngáy.
Xung quanh ồn ào, Tạ Hoài Thanh da mặt mỏng, nhìn chằm chằm vài lần đều bị tránh đi. Hoắc Thành dục cầu bất mãn, ghé vào bên tai Tạ Hoài Thanh thấp giọng nói: "Cuối tuần đi ra ngoài chơi đi, chỉ hai đứa chúng mình thôi."
*
Thứ 7, Hoắc Thành tới đón Tạ Hoài Thanh đi chơi. Đây là lần hẹn hò chính thức đầu tiên của hai người họ, trước kia chỉ đơn giản là Hoắc Thành ở nhà Tạ Hoài Thanh làm bài tập ngữ văn, hơn nữa còn toàn là nước mắt.
Sau lần trước, Tạ Hoài Thanh không muốn đến mấy chỗ như công viên trò chơi nữa, Hoắc Thành rủ đi xem phim nhưng cậu lại lo hai đứa con trai dạo phố xem phim có vẻ hơi kỳ quái. Nhưng nhìn Hoắc Thành nhiệt tình quá nên cậu không đành lòng từ chối, cứ xem như khen thưởng nho nhỏ cho thành tích ngữ văn của hắn vậy.
Hoắc Thành mua hai vé xem phim buổi chiều. Hai người đi ăn cơm trước, đi dạo tiêu cơm trong trung tâm thương mại, sau đó cầm bỏng ngô và coca, lấy vé xem phim cùng nhau đi vào rạp.
Sau khi phim chiếu, Hoắc Thành hỏi Tạ Hoài Thanh: "Bé mệt không?"
Tạ Hoài Thanh: "Không mệt."
Qua 10 phút, Hoắc Thành lại hỏi: "Bé có mệt chưa?"
Tạ Hoài Thanh chấm hỏi: "Sao cứ hỏi mãi vậy, cậu muốn uống nước Dongpeng* à?"
Hoắc Thành nói không nên lời.
Đằng trước có một đôi yêu nhau, vừa bắt đầu chiếu phim nhà gái đã dựa vào vai nhà trai. Hoắc Thành chỉ là muốn giơ bả vai này cho cậu dựa một cái, ai ngờ đằng ấy lại không hiểu lòng hắn.
Xem ra đối phó với Tạ Hoài Thanh chỉ có cách đánh bóng thẳng mà thôi. Hoắc Thành nói: "Mệt thì có thể dựa vào vai tớ nè."
"À." Tạ Hoài Thanh thản nhiên trả lời, "Không mệt."
Hoắc Thành chán nản: "Tớ thì mệt lắm." Nói xong thì gục đầu xuống vai Tạ Hoài Thanh.
Tạ Hoài Thanh hơi sững sờ, sau đó mím môi cười rộ lên, tự hỏi sao Hoắc Thành có nhiều suy nghĩ loằng ngoằng vậy chứ.
Lúc này Hoắc Thành đã hiểu rõ mười mươi thuộc tính thẳng nam của Tạ Hoài Thanh nên cũng không thèm quanh co lòng vòng nữa: "Muốn ăn bỏng ngô, bé đút tớ đi."
Tạ Hoài Thanh hỏi: "Sao cậu không tự lấy?"
Hoắc Thành lẩm bẩm: "Thanh à, sao bé lại, lại không có một chút tình thú nào như vậy chứ?"
Hắn nói câu này đã hạ thấp giọng đến mức gần như không nghe rõ, hơn nữa còn điểm thêm từ "một chút", muốn phản đối nhưng lại nhát gan.
Tạ Hoài Thanh thấy người này buồn cười ghê, tuy bực mình nhưng lại không khống chế được cái tay bốc một miếng bỏng ngô đưa tới miệng đối phương.
Hoắc Thành rạo rực nhận lấy, môi chạm vào đầu ngón tay Tạ Hoài Thanh. Tạ Hoài Thanh không cần đoán cũng biết hắn cố ý.
Tay phải của cậu đút cho Hoắc Thành ăn ăn uống uống, tay còn lại thì bị nắm chặt không buông.
Hoắc Thành nắm chặt bàn tay trái của Tạ Hoài Thanh, mười ngón quấn quýt, thỉnh thoảng còn không thành thật nhéo nhẹ hai cái. Phim kéo dài 2 tiếng mà vẫn cứ nắm mãi, lòng bàn tay ra mồ hôi ẩm ướt cũng luyến tiếc không buông.
***
Chú thích:* Nước uống Dongpeng: là thức uống chức năng vitamin nội địa, là nhãn hiệu nước giải khát trực thuộc Dongpeng Special Drink rất giàu taurine, và nhiều các chất dinh dưỡng khác, tạo thành một hệ thống chống mệt mỏi hoàn chỉnh, giúp giảm mệt mỏi về thể chất. (Baidu)