Du Thư thề, hắn không hề muốn khiến cho y phải áy náy khi làm ra loại sự tình anh dũng hy sinh như lao ra chắn kiếm này, tuy rằng hắn đích xác là có tư tâm muốn kéo gần quan hệ giữa hai người, nhưng cũng chưa từng nghĩ tới việc muốn dùng cách này để thu mua nhân tâm.

Chủ yếu là do thân thể hắn không nghe sai sử, vừa thấy Tiêu Vị Tân gặp nguy hiểm liền theo bản năng không nghĩ ngợi gì mà vọt qua, ngay lúc đó trong đầu hắn hoàn toàn trống rỗng, không có nhiều thời gian để tự hỏi.

Ai, sẽ không cứ như vậy mà chết đi đấy chứ?

Du Thư mơ mơ màng màng dựa vào thân cây, bất đắc dĩ mà nghĩ, trong lòng có chút chua xót. Giãy giụa kéo dài hơi tàn nhiều năm như vậy, nếu như thật sự chết đi hình như cũng có chút đáng tiếc, có điều ngẫm lại, nếu hắn về sau có thể lưu lại trong lòng Tiêu Vị Tân một hình tượng quang huy vĩ ngạn và cao lớn, vậy cũng coi như đáng giá, nói không chừng sau khi sự thành y còn có thể truy phong phong hào gì đó cho mình cũng nên.

Lần này không lỗ.

Du Thư an ủi chính mình, lồng ngực đau đớn không cho phép hắn suy nghĩ quá nhiều, hắn nỗ lực mở mắt ra, mơ hồ nhìn thấy Tiêu Vị Tân cầm kiếm của mình, khí thế ngút trời chém về phía đám hắc y nhân kia, khóe miệng hắn hơi cong cong.  

Không hổ là nam thần của ta, đánh nhau cũng đẹp trai như vậy.

Ngay sau đó trước mắt hắn một mảnh mơ hồ, hoàn toàn chìm vào trong bóng tối.

Đợi đến khi Tiêu Vị Tân xách theo thanh kiếm nhuốm máu trở về, nhìn thấy Du Thư hai mắt đã nhắm nghiền, trái tim nháy mắt như ngừng đập, y vội bước tới tra xét hơi thở, sau đó mới thoáng nhẹ nhàng thở ra.

Còn sống.

Nhưng thanh kiếm kia có tẩm độc, nếu không thể kịp thời cứu chữa thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng, Tiêu Vị Tân nâng Du Thư dậy, cầm lấy đạn tín hiệu bên hông bắn ra, không quá chốc lát Ảnh Nhị liền đến, hắn vừa nhìn thấy những thi thể nằm trên mặt đất cùng với Du Thư đang hôn mê bất tỉnh liền lập tức ý thức được nơi này đã xảy ra chuyện gì, vội tiến tới tiếp nhận Du Thư cõng trên lưng.

Tiêu Vị Tân sắc mặt âm trầm phân phó: “Trước tiên mau mang hắn đi.”

Ảnh Nhị lo lắng cho an nguy của y, nhưng chỉ có thể nghe lệnh mà hành sự, xoay người cõng Du Thư biến mất vào trong rừng.  

Tiêu Vị Tân cầm kiếm đứng trước mặt Tiêu Vị Thâm lúc này đã chết ngất, trước mắt hiện lên vô số loại giãy giụa, tuy rằng y đã ngăn cản hành động ám sát của Du Thư trước đó, nhưng khi cơ hội thật sự bày ra trước mắt, y cũng không thể khắc chế được thù hận trong nội tâm.

Chỉ cần một kiếm, cẩu đồ vật này sẽ lập tức đầu mình hai nơi, y cũng có thể thuận lợi báo thù cho mẫu thân.

Tiêu Vị Tân chậm rãi giơ trường kiếm trong tay lên, nhưng cuối cùng lại không xuống tay.

Cuối cùng lý trí đã chiếm thượng phong, Hạ thị chưa tận, thiên hạ này vẫn sẽ không có được ngày tháng tươi sáng, mà thù hận y đeo trên lưng cũng không thể nào giảm bớt, chết đi một Tiêu Vị Thâm vẫn còn rất xa để gọi là đủ.

Tiêu Vị Tân quyết đoán cầm kiếm rạch một đường lên cánh tay mình, máu tươi nháy mắt ứa ra, tẩm ướt bộ y phục trắng tinh, bên tai truyền đến rất nhiều bước chân, y biết cấm vệ quân đã tới, đỡ thân cây chậm rãi ngã xuống.

Gần như tất cả mọi người đều không thể tưởng tượng được sẽ có người dám trà trộn vào hội săn bắn mùa xuân ám sát, Đại Hạ kiến triều hơn một trăm năm nay cũng chưa từng phát sinh qua loại sự tình này, trong lúc nhất thời ai nấy cũng đều cực kỳ hoảng sợ, Hạ thái hậu sắc mặt trắng bệch, được cung nhân và Hoàng hậu nâng đỡ tiến vào lều của Hoàng thượng thăm hỏi.

Tiêu Vị Tân bên này cũng tương tự đang hết sức luống cuống tay chân, Họa Xuân được triệu cấp tiến vào, nàng còn tưởng rằng Vương gia nhà mình bị trọng thương, một đường chạy tới đều sợ tới mức chân mềm, nhưng thời điểm tiến vào, nàng vừa liếc mắt một cái liền trông thấy Vương gia nhà mình khí định thần nhàn ngồi ngay ngắn trước giường, không chờ nàng kịp thở phào nhẹ nhõm, đã nghe y thấp giọng nói: “Mau tới nhìn xem cho hắn.”

Họa Xuân thấy bộ dáng của y không có vẻ gì là bị thương nặng như trong lời đồn, cũng không hỏi nhiều, lập tức tiến lên kiểm tra cho Du Thư. Du Thư được đặt ở trên giường của Tiêu Vị Tân, lớp y phục trước ngực đã bị cắt ra, lộ ra miệng vết thương sâu đến tận xương.

Họa Xuân xuất thân từ y dược thế gia, từ nhỏ đã được Hiền phi nương nương cố ý an bài điều trị thân mình cho Tiêu Vị Tân, y thuật tất nhiên là không cần phải bàn cãi. Nàng cẩn thận kiểm tra một lúc, phát hiện huyết nhục ở miệng vết thương đều đã biến thành màu đen, liền biết có độc. Sau khi tiêu độc ngân châm mới đâm xuống vài vị trí huyệt đạo, rồi sau đó lại để Lạc Dao hỗ trợ hơ lửa chủy thủ, kế đó chính là cắt bỏ toàn bộ chỗ thịt thối mới một lần nữa khâu lại miệng vết thương.

Đừng nhìn Lạc Dao ngày thường ở trước mặt Du Thư luôn là bộ dáng kiều thái nữ nhi gia, nhưng vào thời điểm đứng đắn lại hành sự cực kỳ ổn trọng, đâu vào đấy mà phối hợp với Họa Xuân, xuống tay không có lấy nửa điểm chần chừ.

Tiêu Vị Tân không giúp được gì, đứng cách giường không xa nhíu mày nhìn động tác của các nàng. Hẳn là bởi vì quá đau cho nên dù đang nhắm chặt mắt, hai mày của Du Thư vẫn đau đớn nhăn lại.

Họa Xuân ngừng thở cầm chủy thủ giơ tay rạch xuống, cắt mở lồng ngực để máu đen chậm rãi chảy xuống chậu, tỏa ra mùi hôi khó ngửi, nhưng Tiêu Vị Tân từ trước đến nay luôn ưa sạch sẽ lại phá lệ mà không hề ghét bỏ, vẫn an tĩnh đứng ở một bên, ánh mắt gắt gao dừng ở trên mặt của Du Thư.

Bị chủy thủ cắt mở da thịt nghĩ cũng biết là cực kỳ đau đớn, Du Thư mặc dù không thanh tỉnh, nhưng thói quen nghề nghiệp nhiều năm huấn luyện ra vẫn khiến hắn lựa chọn ẩn nhẫn, cho dù có đau đến hồn thịt chia lìa, nhưng hắn cũng sẽ không hừ ra một tiếng.

Đây là tính tự giác của một ảnh vệ.

Họa Xuân xử lý miệng vết thương kịp thời, hơn nữa nhóm ảnh vệ ngày thường đều được huấn luyện thử độc, thân thể có khả năng kháng độc cao hơn người bình thường, bởi vậy đã cho nàng đủ thời gian để giải độc, nếu đổi thành Vương gia nhà mình, cũng khó mà nói trước khả năng.

Sau một nén nhang, Họa Xuân rốt cuộc cũng xử lý xong, cầm ngân châm từng chút một khâu lại miệng vết thương, rồi lại dùng thuốc bột và băng gạc băng bó kỹ càng, lúc này phía sau lưng nàng đều đã ướt đẫm mồ hôi.

“Như thế nào?” Tiêu Vị Tân thấy nàng buông kéo, lúc này mới ra tiếng hỏi.

Họa Xuân lau lau cái trán thấm mồ hôi, nhẹ giọng trả lời: “Độc đã được bài xuất tám phần, còn lại một chút dư độc cần phải dựa vào điều dưỡng để chậm rãi tiêu trừ.”

“Cũng may hắn đã kịp thời tự phong bế tâm mạch, tâm mạch chưa từng bị hao tổn, không cần lo lắng.”

Nghe Họa Xuân nói như vậy, Tiêu Vị Tân mới thở ra một hơi: “Vậy là tốt rồi.”

Họa Xuân chú ý tới trên cánh tay của y cũng có thương tích, vội đứng dậy lấy băng gạc tới băng bó cho y, hơi có chút trách cứ hỏi: “Trên người Vương gia có thương tích vì sao lại không cho Vọng Trần bọn họ xử lý trước tiên?”

Tiêu Vị Tân cũng không phải là không cho Vọng Trần tới xử lý, chỉ là quá quan tâm sẽ bị loạn, y nhất thời quên mất, “Không sao, vết thương này là do ta tự mình làm ra.”

Họa Xuân có chút kinh ngạc.

“Đám thích khách kia ta không lưu lại bất cứ kẻ nào, ngươi nghĩ biện pháp khiến cho thương thế của ta thoạt nhìn nặng thêm một chút.” Tiêu Vị Tân thấp giọng phân phó, “Lát nữa Tiêu Vị Thâm nhất định sẽ đến thăm hỏi.”

Họa Xuân biết y muốn làm gì, lập tức bọc lại tất cả những chỗ da thịt có thể nhìn thấy ở trên người y, chợt nhìn xác thật là bị thương rất nặng.

Tiêu Vị Tân: “……”

Ngươi cũng đâu cần phải quấn cả trên đầu.

Y nhẹ nhàng ôm Du Thư còn hôn mê đi vào một cái lều khác an dưỡng, bản thân chỉ vừa mới nằm xuống liền nghe thấy Vọng Trần ở ngoài cửa lớn giọng báo tin: “Thuộc hạ tham kiến Hoàng thượng!”

Họa Xuân rũ mắt đứng ở mép giường, không quá chốc lát Tiêu Vị Thâm đã tiến vào, biểu hiện vô cùng quan tâm đến đệ đệ đang nằm trên giường.

Tiêu Vị Tân nhắm mắt nửa dựa vào trên đầu giường, Tiêu Vị Tân liếc mắt một cái liền nhìn thấy chậu máu đen như than nằm dưới giường, lập tức tràn ngập áy náy: “Thất đệ như thế nào?”

Họa Xuân cung kính hành lễ, trả lời: “Hồi bẩm Hoàng thượng, Vương gia ngài ấy…… thương thế pha trọng, vết thương trên người bị nhiễm độc, nô tỳ tuy đã rửa sạch qua, nhưng dù gì cũng đã bị tổn hại thâm sâu, sợ là phải an dưỡng nhiều năm.”

Tiêu Vị Thâm nghe được lời nói của nàng, trên mặt cũng lộ ra chút áy náy, thoạt nhìn không giống như làm bộ, hắn còn nhớ rõ lúc ấy mình đã đẩy người ra chắn kiếm, nói như thế nào thì việc này cũng không được đạo nghĩa, Thất đệ cho dù oán hận cũng coi như bình thường. Ngay cả một kẻ ngoan độc như Tiêu Vị Thâm cũng cảm thấy mình đã làm quá mức, không tự giác liền thả lỏng ngữ khí, ôn nhu nói: “Ngươi hảo hảo dưỡng thương, đợi lát nữa trẫm sẽ sai thái y tới nhìn lại cho ngươi, y thuật của Họa Xuân cô nương trẫm cực kỳ yên tâm, nhưng để các thái y nhìn qua cũng tốt.”

“Ngươi yên tâm, trẫm nhất định sẽ không để ngươi bạch bạch bị liên lụy, tuyệt sẽ không bỏ qua cho đám thích khách kia!”

Tiêu Vị Tân sắc mặt trắng bệch đôi môi thâm tím, nghe hắn nói vậy liền suy yếu gật đầu: “Hoàng huynh, thần đệ cũng không ngại chịu khổ. Chỉ là, đám thích khách đó đã tra ra lai lịch hay chưa?”

“Tất nhiên là bọn phản quân Cù Châu!” Tiêu Vị Thâm oán hận nói, “Trẫm nhất định sẽ bưng bít hang ổ của bọn chúng!”

Tiêu Vị Tân khụ hai tiếng phun ra một ngụm máu, Tiêu Vị Thâm lo lắng mình nói nhiều sẽ làm y bị dọa sợ, dặn dò bảo Họa Xuân chiếu cố cho tốt, liền mang theo một thân lệ khí đi ra ngoài.

Đợi người đã đi xa, Tiêu Vị Tân liền thần thái tự nhiên mà ngồi dậy. Trên mặt y một mảnh suy nghĩ sâu xa, cũng đang suy đoán xem vụ ám sát lần này đến tột cùng là việc làm của kẻ nào.

Không giống như Tiêu Vị Thâm, y không quá tin tưởng sự việc lần này là xuất phát từ tay của phản quân Cù Châu. Cũng không phải là không thể tin vào lời của Tiêu Vị Thâm, lúc này hắn không cần thiết phải lừa mình, chỉ là phản quân Cù Châu bên kia đã gần như bị tiêu diệt từ ba năm trước, đám dư đảng còn lại đều không có năng lực lớn như vậy mà tổ chức ám sát.

Phản quân Cù Châu trước kia là vây cánh ủng hộ Cảnh Vương, là thế lực lớn nhất cùng tranh đoạt ngôi vị hoàng đế với Tiêu Vị Thâm năm đó, sau khi Cảnh Vương bị Tiêu Vị Thâm giết, đám người kia vẫn không từ bỏ ý định báo thù, mấy năm trước vẫn luôn hoạt động tích cực ở vùng Cù Châu, ý đồ dựng binh phản loạn, nhưng tất cả đều bị trấn áp, sau vài lần truy quét gần như đã quân lính tan rã, sớm không rõ tung tích.

Tiêu Vị Tân lại cảm thấy sự việc lần này có phần giống với tác phong của Tây Nhung bên kia, nếu Tiêu Vị Thâm băng hà ngay lúc này, phe có lợi nhất chính là Tây Nhung, bọn chúng có thể thừa dịp này mà nhanh chóng tập kết nhân mã, tái khởi động một hồi biên cảnh đại loạn.

Tiêu Vị Tân lại nghĩ tới chất tử Na Tô Đồ kia, hắn có phải đã biết được chút gì đó hay không?

Y ngồi trên giường suy tư một lúc lâu, nhớ tới Du Thư còn hôn mê, liền đứng dậy âm thầm đi thăm hắn. Phía sau lều dưỡng thương của y chính là lều của Du Thư, nơi đó ban đầu là để Vọng Trần và Kỳ Hàn ở, nhưng lúc này lại bị Tiêu Vị Tân lấy làm nơi dưỡng thương cho Du Thư, dù sao hai tên kia da dày thịt béo, cũng không cần dùng đến nơi ở tốt như vậy.

Thời điểm y bước vào, Du Thư vẫn còn hôn mê chưa tỉnh lại, Lạc Dao ở một bên chiếu cố quay đầu nhìn thấy y, nhỏ giọng nói: “Vương gia, hắn hình như phát sốt rồi.”

“Họa Xuân đâu?” Tiêu Vị Tân đi tới bên giường, quả nhiên nhìn thấy gương mặt của Du Thư đỏ bừng.

Lạc Dao lắc đầu nói: “Họa Xuân tỷ tỷ nói phát sốt là bình thường, bảo ta trông chừng, nhưng đút dược không vào.”

Tiêu Vị Tân nhíu mày, nhìn Lạc Dao từng đợt thay khăn ướt đặt trên trán của Du Thư, nhưng sắc mặt của tiểu ảnh vệ trước sau vẫn không thấy tốt lên.

Thấy hắn suy yếu như vậy, Tiêu Vị Tân bỗng nhiên cảm thấy những ý tưởng trước đây của mình đều là dư thừa.

Tiểu ảnh vệ ở thời khắc nguy cấp lại trước tiên che ở trước người mình, tất nhiên là đã chuẩn bị chịu chết, con người ở thời điểm nguy hiểm nhất sẽ theo bản năng mà đưa ra lựa chọn mình muốn làm nhất. Cho dù là ảnh vệ thì cũng không hoàn toàn không có ý thức cầu sinh. Hơn nữa, y trước sau đều nhớ rõ bóng dáng kiên định mà hữu lực của hắn khi chắn ở trước người mình.

Tiêu Vị Tân nghe thấy trái tim mình giống như bị thứ gì đó cào nhẹ một cái, đột nhiên rất muốn tiểu ảnh vệ nhanh chóng khỏe lên.

Y muốn thử đối xử tốt với hắn hơn một chút.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play