Bị Tiêu Vị Tân nhìn chằm chằm vào mặt làm cho Du Thư căng thẳng bồn chồn trong lòng, tuy rằng hắn có chút mặt dày, ngẫu nhiên còn tự luyến, nhưng hắn cũng không tự luyến đến mức cho rằng nam chính thích nhìn mặt mình.
Chẳng lẽ, y muốn từ khuôn mặt anh tuấn của hắn mà tìm ra thứ nằm ẩn sâu bên trong?
Hắn hận không thể lập tức bảo đảm với Tiêu Vị Tân, nội tâm của hắn cũng cực kỳ tốt đẹp và phi thường có nội hàm, đầu tư tuyệt đối không lỗ, mau mau phát hiện ra điểm lấp lánh của ta đi!
Du Thư nỗ lực làm cho bản thân nhìn qua càng thêm chính trực và đáng tin cậy, mắt nhìn thẳng thần sắc thong dong, vờ như mình là một đóa sen trắng trong hồ nước trong.
Tiêu Vị Tân tận mắt nhìn thấy gương mặt đã từng xuất hiện rất nhiều lần trong giấc mộng kia, nghe thấy sâu trong nội tâm truyền đến một tia giãy giụa.
Lần này, y chỉ muốn phục tùng theo dục vọng của mình.
Một câu “Đêm nay thị tẩm” đã gần như sắp buộc miệng thốt ra.
Nhĩ lực của Du Thư cực kỳ tốt, rất nhanh chóng liền bắt giữ được tiếng vó ngựa đang lao tới từ cách đó không xa, xoay người một giây đã đeo mặt nạ trở lại như cũ, lại là gương mặt thường thường vô kỳ của một người qua đường kia.
Tiêu Vị Tân đối với gương mặt này thật sự không nhất nổi hứng thú, câu nói kia nghẹn trong cổ họng một lúc lâu cũng không thể nói ra khỏi miệng, nén giận đến nội thương.
Ngay lúc này, tiếng vó ngựa rốt cuộc cũng tiến đến gần, Tiêu Vị Tân ngẩng đầu nhìn tới, chỉ thấy một con đại hắc mã dừng ở bên ngoài đình hóng gió, trên lưng ngựa là một hồng y thiếu nữ, nàng ăn vận một thân kỵ phục, cầm trong tay cung tên, bên hông đeo bội kiếm, khuôn mặt anh khí còn mang theo vài phần tiếu lệ mà chỉ những thiếu nữ mới có, thần thái phi dương màu mắt trong trẻo.
Nàng cũng trông thấy Tiêu Vị Tân đang ngồi trong đình hóng gió, vội xuống ngựa tiến lên hai bước, lại không hành lễ giống như một cô nương mà lại hành lễ như một nam nhân, nói năng cực kỳ có khí phách: “Thuộc hạ bái kiến Vương gia!”
Tiêu Vị Tân đối với nàng cũng có chút ấn tượng, khẽ gật đầu mới ôn hòa nói: “Dương phó tướng xin đứng lên.”
Một câu “Dương phó tướng” này đã làm cho biểu tình của Dương Nam Nhược bỗng chốc hiện ra một tia duyệt sắc, nàng tuy là nữ nhân, nhưng tư tâm lại chưa từng cảm thấy mình thua kém bất kỳ nam nhân nào, ra trận đánh giặc cũng đều dùng toàn lực mà chém giết, có thể đạt được vị trí phó tướng hoàn toàn là công lao của bản thân nàng, không liên quan gì đến phụ thân và huynh trưởng.
Nhưng từ khi hồi kinh, mọi người tựa hồ như chỉ muốn gọi nàng là “Dương cô nương”. Không một ai để ý đến thân phận phó tướng của nàng, mọi người đều cảm thấy chẳng qua chỉ là nữ hài tử ham chơi ái mộ hư danh mà thôi, không có người nào xem danh hiệu này là thật, thậm chí còn cảm thấy dù sao cũng là nữ nhân phải gả ra ngoài, đánh đánh giết giết giống nam nhân thật không ra thể thống gì, ngay cả trong lời nói của hoàng thượng cũng để lộ ý tứ bảo nàng hồi tâm, đừng nên mộng tưởng vị trí của nam nhân.
Sự coi khinh của những người đó làm cho Dương Nam Nhược không khỏi thất vọng, phảng phất như mọi nỗ lực của nàng đều không đáng nhắc tới bằng việc gả chồng.
Nhưng một câu “Dương phó tướng” của Tiêu Vị Tân lại làm cho Dương Nam Nhược cảm thấy như được tôn trọng, Lăng Vương điện hạ quả nhiên không giống như những người khác.
Nàng đứng lên sống lưng đĩnh đến thẳng tắp, hoàn toàn không có dáng vẻ nhút nhát ngượng ngùng giống như nữ hài bình thường, ánh mắt thản nhiên nhìn thẳng vào Tiêu Vị Tân: “Vương gia vì sao không hưởng thụ lạc thú của hội săn bắn, ngược lại chỉ tạm dừng tại đây?”
Tiêu Vị Tân cười khổ một tiếng, diễn tinh thượng thân, ốm yếu tựa như nhược liễu phù phong: “Dương phó tướng nói đùa, bổn vương thân mình suy nhược bất kham, nào có tinh thần tự mình đi săn? Chẳng qua chính là ở nơi này tranh thủ thời gian trong chốc lát, để hoàng huynh khỏi trách cứ mà thôi.”
Dương Nam Nhược trước đây cũng từng nghe qua tin đồn vị Lăng Vương này từ nhỏ đã bệnh tật ốm yếu, hiện giờ chính mắt nhìn thấy quả nhiên là như thế, ở trong lòng không nhịn được mà đồng tình cho y, an ủi nói: “Vương gia chớ có tự coi nhẹ mình, thuộc hạ lại cảm thấy Vương gia tuy ốm yếu, nhưng còn ra dáng đại trượng phu hơn những nam tử tầm thường, thuộc hạ trong lòng cũng bội phục vô cùng.”
Du Thư cúi đầu đứng ở một bên, cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của mình, nghe được cuộc đối thoại của hai người bọn họ liền nhẹ nhàng thở ra.
Còn tốt còn tốt, nhân thiết của Dương Nam Nhược là nữ trung hào kiệt giống như Hoa Mộc Lan, nhưng so với Hoa Mộc Lan thì lại càng thêm khiêu thoát xuất thế tục, tuy rằng trong tâm của nàng đích xác cũng tồn tại một sự ái mộ dành cho Tiêu Vị Tân, nhưng nàng lại không nhân tham sống khiếp giống như những nữ nhân bình thường, ngược lại còn lớn mật theo đuổi không làm ra vẻ. Sau này tuy không ở bên nhau, nhưng nàng cũng sảng khoái chúc phúc rời đi, hơn nữa cả đời đều không thành thân, mà lại tiếp tục tỏa sáng trên chiến trường, sống vì lý tưởng của bản thân.
Là một nữ hài phi thường soái khí.
Du Thư cũng thích nữ hài như vậy, Hạ Ngâm Tú là nữ thần của hắn, nhưng Dương Nam Nhược cũng đáng để hắn tôn trọng.
Ở trong sách, nàng sở dĩ thích Tiêu Vị Tân cũng vì y xác thật bất đồng với những nam nhân khác. Tiêu Vị Tân cũng không cho rằng nữ nhân là vô dụng, mà ngược lại, y cảm thấy nữ tử vào thời điểm nào đó còn kham trọng dụng hơn cả nam nhân, y có được một loại nhận thức vượt xa thời đại trong bối cảnh xã hội cổ đại, bởi vậy Dương Nam Nhược cho rằng mình đã tìm thấy ở nơi của Tiêu Vị Tân một sự kính trọng không thể có được từ người khác, mới chậm rãi sinh ra hảo cảm đối với y.
Dương Nam Nhược bắt được rất nhiều con mồi, nhưng một con thỏ lông xám bạc trong đó đã khiến cho Tiêu Vị Tân chú ý. Con thỏ kia thật sự bắt mắt, vừa tròn vo vừa béo ú, đôi mắt cũng không giống thỏ, lấp lánh sáng ngời lại có thần, làm người ta vừa nhìn thoáng qua liền cảm thấy vật nhỏ này giây tiếp theo liền có thể đạp đất thành tinh.
Dương Nam Nhược chú ý tới ánh mắt của y, sảng khoái xách tai con thỏ kia lên mà khoe ra: “Đây là con mồi thuộc hạ vừa mới săn được, đừng nhìn nó mập mạp mà tưởng lầm, động tác cực kỳ nhanh nhạy, thuộc hạ suýt nữa liền không đuổi kịp.”
“Thân thủ của Dương phó tướng rất tốt.” Tiêu Vị Tân hơi mỉm cười, “Con thỏ này thực sự làm cho người ta yêu thích.”
Du Thư ở trong lòng điên cuồng xoát làn đạn, chờ mong bản thân sắp sửa được chứng kiến một màn cốt truyện kinh điển.
Từ xưa đều là nam nhân tặng lễ vật cho nữ nhân, nhưng Dương phó tướng của chúng ta lại không như vậy, nàng một hai phải làm ngược lại, tự mình tặng con thỏ mình săn được cho nam chính, còn nghiêm túc mà nói cho y biết mình đã làm như thế nào mới săn được nó, loại tương phản manh này chính là đáng yêu như thế đó!
Dương Nam Nhược cũng mỉm cười, tựa hồ như rất tán đồng với lời nói của y.
Tiếp theo nàng lại thả con thỏ trở lại trong lồng sắt, hoàn toàn không có ý tứ muốn đưa cho Tiêu Vị Tân, “Nếu Vương gia thích, trong rừng đằng trước liền có rất nhiều, ngài có thể đi thử thời vận.”
“Chỉ là con thỏ này, trước khi tiến vào thuộc hạ đã đáp ứng với Hạ cô nương, phải săn được một con tiểu sủng độc nhất vô nhị mang về cho nàng, sợ là không thể hiến cho Vương gia.”
“Đã đặt ra hứa hẹn, thuộc hạ cũng không tiện nuốt lời.”
Tiêu Vị Tân cũng không muốn đoạt đồ vật của người khác, bình tĩnh trả lời: “Nếu đã như thế, Dương phó tướng liền đi đi thôi.”
Dương Nam Nhược một lần nữa lên ngựa, lại một lần nữa hành lễ mới giá mã mà đi, tiếng vó ngựa càng lúc càng xa, một đường cũng chưa hề quay đầu lại.
Du Thư sợ ngây người.
Cái gì cơ?
Đưa con thỏ như đã nói đâu????
Ngươi để con thỏ lại cho ta!!!!
Hắn đã xuyên qua cái thế giới quái quỷ gì thế này?
Tiêu Vị Tân đợi người đi rồi mới quay đầu lại, ai ngờ liền nhìn thấy tiểu ảnh vệ nhà mình cả người đều không tốt, phảng phất như đã hóa đá, thậm chí y còn có thể quỷ dị mà cảm nhận được trong mắt hắn một nỗi khiếp sợ cùng với cuộc sống không còn gì luyến tiếc.
Tiêu Vị Tân không hiểu ra sao, vừa rồi người này không phải còn rất tốt sao? Như thế nào lại đột nhiên biến thành như vậy?
Y nhớ tới con thỏ mà Dương Nam Nhược thả lại trong lồng vừa nãy, chẳng lẽ là vì con thỏ kia mà thất vọng?
Tiêu Vị Tân bằng một cách vi diệu nào đó mà đoán trúng được một góc chân tướng, nhưng lại không tiếp tục miệt mài theo đuổi, mà lại dọc theo ý tưởng này mà mở rộng tuyến não, phỏng đoán theo một phương hướng hoàn toàn ngược lại.
Con thỏ kia đích xác không giống vật phàm, khả ngộ bất khả cầu, có lẽ tiểu ảnh vệ thật sự yêu thích nó.
Trong nháy mắt đó, Tiêu Vị Tân bỗng nhiên có một loại xúc động, muốn gọi Dương Nam Nhược trở về rồi ngay tại chỗ đoạt thỏ của nàng, phi thường có tiềm chất làm hôn quân, có điều y đương nhiên là sẽ không làm như vậy.
Chỉ là một con thỏ mà thôi, nếu muốn thì trong rừng cũng có rất nhiều.
Tiêu Vị Tân đứng dậy, lãnh đạm nói: “Đi thôi.”
Nhưng mà Du Thư thì lại cực kỳ mệt tâm, chỉ muốn nằm xuống ngay tại chỗ.
Ta vì tuyến tình cảm của ngươi mà rầu thúi ruột, còn ngươi thì sao hả?
Ngươi căn bản là không hề quan tâm, ngươi chỉ đang quan tâm ta có đi hay không, cuộc sống này sắp sửa không qua nổi nữa rồi.
Cái thế giới sốt ruột này nơi chốn đều muốn đối nghịch với ta.
Du Thư mặt vô biểu tình dắt ngựa tới, chờ Tiêu Vị Tân lên ngựa mới bước lên một con khác, cho dù trên mặt vẫn là biểu tình bình tĩnh nghiêm túc, nhưng thời điểm quay đầu lại, Tiêu Vị Tân lại phảng phất như có thể nhìn thấy cả người hắn đang tỏa ra hắc khí, không nhịn được mà bật cười.
“Một con thỏ, hửm?”
Du Thư phục hồi tinh thần, đối diện với đôi mắt cười như không cười của Tiêu Vị Tân, thiếu chút nữa đã không kiềm chế được sự phẫn nộ của mình.
Hóa ra ngươi cũng biết là vì con thỏ?
Vậy còn không mau đi truy! Con! Thỏ! Về! Cho! Ta!
Không có con thỏ, cốt truyện tiếp theo phải làm sao bây giờ? Làm sao để gia tăng hỗ động với nữ hai đây? Làm sao để nữ chính vì vậy mà phát ghen đây?
“Thuộc hạ biết sai.” Hắn theo thói quen mà nhận tội, rất có hương vị muốn bất chấp tất cả.
Không biết vì sao, Tiêu Vị Tân lại rất thích nhìn thấy hắn như vậy, ẩn ẩn còn có một loại ý tứ dung túng: “Dương phó tướng nói ở phía trước có rất nhiều, có lẽ chúng ta vận khí tốt, có thể gặp được một con có phẩm tướng tốt hơn.”
Du Thư mặt vô biểu tình nhìn thẳng về phía trước, nội tâm khinh thường.
A, thì sao chứ? Chỉ cần không phải nữ hai đưa, đó đều là uổng phí.
Ai hiếm lạ một con thỏ chứ, trừ phi là nằm trong chén.
Hai người một trước một sau tiến vào khu rừng phía trước, hôm nay thời tiết cực kỳ tốt, nhưng chỗ sâu trong rừng lại nổi lên sương mù bốn phía, Du Thư lập tức gia tăng cảnh giác, hắn nhớ tới cốt truyện trong sách, Tiêu Vị Tân đã bị cẩu hoàng đế đẩy ra chắn kiếm ngay tại nơi này!
Lý trí và cảm tình của hắn đang giao chiến kịch liệt, một phương diện biết mình không không thể tùy ý phá hư cốt truyện, biết đâu được sẽ làm ảnh hưởng đến hướng đi kế tiếp, nhưng ở một phương diện khác, hắn lại rất muốn ngăn cản hết thảy những chuyện này, hắn không muốn nhìn thấy bộ dáng Tiêu Vị Tân bị thương hơi thở thoi thóp.
Cuối cùng vẫn là sự yêu quý dành cho Tiêu Vị Tân đã chiếm thượng phong.
“Vương gia, nơi này có chút không bình thường, chúng ta trước liên lui ra ngoài đi?”
Tiêu Vị Tân nhìn quanh bốn phía, nơi này tầm nhìn đích xác rất thấp, y trầm tư một lúc, cảm thấy hội xuân còn đến bốn ngày mới kết thúc, cũng không cần thiết phải nhất thời nóng lòng, liền đồng ý với ý kiến của hắn, hai người chạy song song trở về.
Vừa ra khỏi bìa rừng, phía sau bỗng nhiên truyền đến một loạt tiếng ồn ào, âm thanh vũ khí va chạm đan xen vang lên, rõ ràng là có người đang đánh nhau.
Du Thư biến sắc, nắm lấy dây cương dưới thân con ngựa của Tiêu Vị Tân liền chạy về phía trước(?), sợ Tiêu Vị Thâm sẽ đuổi theo.
Tiêu Vị Tân không biết vì sao hắn lại chấn kinh thất sắc như vậy, nhưng lại không có một câu hỏi lại, giá mã chạy theo phía sau hắn. Hai người chạy ra khỏi khu rừng không bao lâu, bỗng nhiên Tiêu Vị Thâm không biết chạy trốn ra từ nơi nào, trên lớp áp choàng minh hoàng dính không ít máu, như ruồi bọ không đầu mà vọt tới đây.
Hắn nhìn thấy Tiêu Vị Tân ánh mắt liền sáng lên, tựa như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng mà lao tới, Tiêu Vị Tân không kịp né tránh bị hắn ôm chặt, chán ghét định đẩy hắn ra, nhưng đúng lúc này, Du Thư lại nhìn thấy một đám hắc y nhân từ trong rừng đuổi theo đến đây.
Hắn sắc mặt âm trầm rút trường kiếm bên hông ra nhảy khỏi lưng ngựa, vừa đánh nhau với đám hắc y nhân, vừa hô lớn: “Vương gia đi mau!”
Tiêu Vị Tân cố kỵ Tiêu Vị Thâm có mặt ở đây không thể động thủ, cũng biết mình ở lại đây cũng chỉ tổ gây thêm phiền hà, nhưng y đã bị Tiêu Vị Thâm túm chặt không tiện hành động, chỉ có thể mang theo hắn mà chạy trốn sang một bên.
Ngay khi y vừa nghĩ có nên đánh ngất Tiêu Vị Thâm rồi đẩy ra hay không, thì Tiêu Vị Thâm lại đột nhiên vẻ mặt hoảng sợ mà đẩy y ra ngoài.
Tiêu Vị Tân không hề phòng bị, quay người lại liền nghênh diện một mũi kiếm lóe hàn quang.
Y không kịp tránh né, nhưng chỉ giây tiếp theo, đã có một bóng người nhanh như chớp lao tới chắn trước người y, thay y thừa nhận một kiếm kia.
Du Thư chịu đựng lồng ngực đau đớn, trở tay một kiếm giết chết kẻ đánh lén kia, rồi mới không chịu được nữa mà che ngực ngã xuống.
Tiêu Vị Thâm ước chừng là hoảng sợ quá độ mà bị dọa cho hôn mê bất tỉnh, mà Tiêu Vị Tân thì lại đỏ mắt khiếp sợ nhìn Du Thư bị lưỡi dao sắc bén đâm thủng ngực đang từng bước lui về phía sau, máu tươi bắn ra dính trên mặt y, vẫn còn mang theo sự ấm áp của nhiệt độ cơ thể.
Tiêu Vị Tân vội vàng duỗi tay tiếp lấy hắn, nửa ôm cẩn thận dựa hắn vào trên thân cây, thần sắc ôn nhu an trí tốt cho hắn.
Ngay sau đó, y nhanh chóng xoay người, nhặt lên trường kiếm bị Du Thư đánh rơi, ánh mắt mang theo sát khí, xách kiếm xông thẳng về phía ba tên hắc y nhân còn lại.
Trước đó, Tiêu Vị Tân tựa như một thanh bảo đao chưa từng khai phong, tuy có thực lực, nhưng lại chưa từng chân chính dính máu, chưa từng chân chính giết người.
Nhưng lúc này, lưỡi đao của y lần đầu tiên nhuộm đỏ máu tươi.
Vì tiểu ảnh vệ của y.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT