Lâm Hạ cười cười nhìn Cục Bột Trắng lên cầu thang, thẳng đến khi thân ảnh nho nhỏ của nhóc con biến mất ở góc cầu thang, Lâm Hạ mới xoay người rời đi.

Các phu nhân đi rồi, trong tiệm liền an tĩnh. Mấy người Lâm Hạ cũng không có việc gì làm, liền ngồi tụm lại với nhau nói chuyện phiếm.

Vương Tử Ngọc cùng Mông Chính là bạn học, đề tài giữa bọn họ rất nhiều. Lâm Hạ ở một bên nghe, cũng không xen vào.

"Liễu Thời Hoán lại ra phim mới, đợi lâu như vậy rốt cuộc ra rồi, quá cảm động!" Mông Chính nhớ tới thần tượng, trong ánh mắt lấp lánh như ánh sao đều là vẻ sùng bái không thể che lấp.

Nếu đây là một cái thế giới giả tưởng 2D, biểu tình của Mông Chính lúc này chính là các thiếu nữ hoài xuân hai mắt loang loáng.

"Đúng vậy, thật vui vẻ a!" Vương Tử Ngọc cũng là vẻ mặt kích động, xem ra hắn cũng là fan của Liễu Thời Hoán. "Lâm ca, phim của Liễu Thời Hoán đều thực không tồi, mạnh mẽ an lợi!"

Lâm Hạ nghe vậy, lười nhác mà nâng mí mắt, nhàn nhạt à một tiếng, nhìn như một chút đều không có hứng thú. Nhưng chú ý mà nhìn thì sẽ thấy tay anh đang run rẩy, kỳ thật là anh đang ức chế nội tâm kích động.

A a a! Anh cũng thích Liễu Thời Hoán, nhưng anh không nghĩ biểu lộ ra, bằng không Mông Chính cùng Vương Tử Ngọc sẽ không để anh sống yên ổn. Nếu cho hai người bọn họ biết, không, là ba người, còn có Cục Bột Trắng. Nếu là ba người bọn họ biết anh cũng thích Liễu Thời Hoán, tuyệt đối sẽ lôi kéo anh gia nhập fandom cùng bọn họ, mỗi thời mỗi khắc ríu rít mà nói không ngừng.

Lâm Hạ tưởng tượng đến loại tình cảnh này xong, cảm thấy đầu đều lớn, càng làm cho anh kiên định che dấu tốt chuyện mình cũng là fans.

Cùng chung chí hướng gì đó, sao có thể quan trọng bằng sự thanh tịnh chứ?!

Lâm Hạ mở album trong di động ra, muốn thay một tấm làm ảnh nền, lại thấy được một bức ảnh...... Đường Ân Lãng cùng Cục Bột Trắng chụp ảnh!!!

"Ha ha ha......" Lâm Hạ đột nhiên cười ầm lên, tay khống chế không được mà đập lên cái bàn. Tha thứ cho anh, thật sự là không nín được.

Này vẫn là Đường Ân Lãng sao? Sẽ không phải bị Cục Bột Trắng hoán đổi thân thể chứ, tư thế cùng biểu tình bán manh không khác gì Cục Bột Trắng, thấy thế nào cũng đều có cảm giác không ổn.

"......" Vương Tử Ngọc cùng Mông Chính đang cao hứng sợ tới mức rụt về sau một chút, hai người hai mặt nhìn nhau, không biết Lâm Hạ bị trúng gió gì. Lại nói thì đây là lần thứ hai trong ngày Lâm Hạ động kinh rồi.

Lâm Hạ cười thật lâu, mới dần dần dừng lại, sau đó đem tấm hình này lưu lại, dành trước miễn cho ngày sau Đường Ân Lãng sẽ xóa mất.

Làm xong này hết thảy, Lâm Hạ chọn một tấm "Cay đôi mắt" nhất gửi qua cho Đường Ân Lãng, kèm theo là một biểu tình cười xấu xa cùng một câu: Không nghĩ tới anh cũng sẽ như vậy nha Đường Ân Lãng!

"Ừ, An An thực đáng yêu." Đường Ân Lãng làm bộ nhìn không ra chính hắn, bình tĩnh mà trả lời Lâm Hạ. Nhưng nội tâm hắn hối hận muốn chết, sớm biết vậy đã không nghe theo lời Cục Bột Trắng nói.

Khi đó hắn xem ảnh chụp cảm thấy cũng khá ổn, không nghĩ tới hiện tại vừa thấy thật đúng là cảm thấy thẹn a!

"Không sai, bảo bảo thực đáng yêu." Lâm Hạ không chờ được phản ứng mình mong muốn, đành phải kết thúc cuộc đối thoại có chút xấu hổ. "Chuẩn bị ăn cơm trưa rồi, anh muốn ăn cái gì?"

"Gì cũng được, em có đề nghị gì sao?" Đường Ân Lãng thấy anh chủ động nói sang chuyện khác, lập tức nhẹ nhàng thở ra.

"Em còn muốn hỏi anh ăn cái gì, để cho em tham khảo chút cơ." Lâm Hạ cười khổ không thôi, anh vốn muốn hỏi Đường Ân Lãng ăn cái gì, để mình tham khảo một chút. Bằng không, anh cùng Cục Bột Trắng tới tới lui lui ăn đều là mấy thứ kia, giờ cũng thay đổi khẩu vị.

"Ma Lạt Thang thế sao?" Đường Ân Lãng cúi đầu liền thấy được tờ rơi bị nhét dưới khe hở ở cửa.

"Ý kiến hay." Đã lâu không ăn qua món này, phụ cận có một tiệm chuyên đồ ăn Ma Lạt Thang. Đây là một cửa hàng lâu đời, trong tiệm chỉ có hai vợ chồng bận việc. Bởi vì ăn ngon lại lợi ích thực tế, tiệm ăn vặt sinh ý thực tốt. Hai vợ chồng họ không có dịch vụ ship hàng, muốn ăn thì phải đi ra tiệm ăn.

Lâm Hạ thường chỉ có cơm trưa ở bên ngoài ăn, hơn nữa vẫn hay gọi cơm hộp, rất ít đi tiệm ăn. Nhưng hiện tại còn không phải thời điểm ăn cơm, ở trong tiệm ăn ít người, có thể đi mua đồ ăn về được.

Lâm Hạ cùng Mông Chính và Vương Tử Ngọc vừa nói, hai người hai tay hai chân tán thành. Lâm Hạ lại lên lầu hỏi Cục Bột Trắng có muốn ăn Ma Lạt Thang hay không, Cục Bột Trắng tự nhiên thích ăn. Bất quá nhóc thích ăn thịt, gọi thật nhiều thịt viên cùng chân giò hun khói.

Mông Chính cùng Vương Tử Ngọc cầm tờ giấy note cưỡi trên con xe điện đi mua Ma Lạt Thang, hai mươi phút sau, bọn họ mang theo đồ ăn đã trở lại.

"Lâm ca, mau cầm bát tới!"

Mông Chính thét to một tiếng, chờ xe đỗ ổn sau đó xách theo bốn túi đồ ăn xuống xe, hướng trong tiệm đi.

"Được." Lâm Hạ nhanh tay nhanh chân mà lấy ra bốn cái bát lớn, chén thật sự là chén lớn, cái loại dùng để dựng trái cây giống hệt nhau. Bởi vì mỗi một túi đồ ăn đều rất lớn, không lấy chén lớn đựng không hết.

"Ngao ô!" Cục Bột Trắng vừa xuống dưới, ngửi thấy mùi hương Ma Lạt Thang thiếu chút nữa không cầm giữ được, ngao ô kêu lên.

Ba người cùng nhau đem đồ bỏ vào trong bát, sau đó bắt đầu ăn. Cục Bột Trắng chạy đến bên người Lâm Hạ, hoa hoa hai móng một bộ gấp không chờ nổi.

"Ngao ô!" Ăn thịt viên! Cục Bột Trắng nhìn chằm chằm bò viên, ánh mắt nóng cháy.

"Của con đây." Lâm Hạ lấy đũa gắp cho nhóc ba viên thịt, để nhóc cầm đũa tự mình ăn.

"Ngao ô......" Cục Bột Trắng cắn thịt viên, giống như đang ăn hồ lô ngào đường.

Thừa dịp Cục Bột Trắng ăn thịt, Lâm Hạ lấy đũa cũng gắp đồ ăn vào bát mình. Đem thịt viên cùng thịt xiên gắp vào trong bát Cục Bột Trắng, đem rau xanh trong bát Cục Bột Trắng gắp sang bát mình.

Chỉ chốc lát sau, trong bát trước mặt Cục Bột Trắng tràn đầy thịt, bên trong có thịt viên, chân giò hun khói, lạp xưởng, phổi heo, huyết heo, tràng vịt, eo phiến, mao bụng, trứng cút...... Lâm Hạ trong chén là rau xanh, đậu giá, củ cải, rong biển, nấm hương......

"Ngao?" Cục Bột Trắng nước mắt lưng tròng, kích động mà nhìn Lâm Hạ, trong lòng cảm động đến rối tinh rối mù. Một bát tràn đầy món ăn mặn, đều là ba ba thân yêu gắp cho nhóc!

"Bát này là của con." Lâm Hạ đem hai cái bát đổi lại, Cục Bột Trắng trước mặt tràn đầy món ăn mặn biến thành thức ăn chay!

"Ngao ô?!!!!!" Cục Bột Trắng bị biến hoá bất thình lình dọa ngây người, vẻ mặt  nhóc trần đầy không thể tin tưởng nổi, móng vuốt cầm đũa "Xoạch" cái rớt xuống.

Một con tiểu lão hổ ăn mặn như thế nào có thể tiếp thu một bát toàn thức ăn chay, Cục Bột Trắng ủy khuất mà hít hít mũi "Khóc" luôn.

An An làm sai cái gì, vì cái gì muốn đối xử với An An như vậy!

"Bát này cũng là của con." Lâm Hạ thấy Cục Bột Trắng "Khóc", vội nói.

"Ngao?" Đều là của An An? Cục Bột Trắng hai mắt tỏa ánh sáng, nơi nào còn có dấu hiệu muốn khóc.

"Ba ba đem thịt cùng rau xanh phân ra, nghĩ rằng con muốn ăn cái gì thì gắp cái đó cho dễ." Bằng không, tràn đầy một bát rất khó gắp.

"Ngao ô!" Ba ba, người thật tốt! Cục Bột Trắng cọ cọ Lâm Hạ, vui vẻ mà nói.

"Ăn đi!" Lâm Hạ sờ sờ đầu Cục Bột Trắng. Hai cha con cùng nhau ăn Ma Lạt Thang, đương nhiên, món ăn mặn phần lớn vào bụng Cục Bột Trắng, rau đều là Lâm Hạ ăn nhiều.

Ăn được một nửa, Đường Ân Lãng gọi video đến muốn nói chuyện.

"Ăn rồi à? Đồ ăn của anh vừa đến." Đường Ân Lãng mở ra bát Ma Lạt Thang của mình, hắn gọi ship, chủ quán cho hắn kèm một cái bát dùng một lần. Đường Ân Lãng đem túi Ma Lạt Thang đổ ra bát, sau đó lấy đũa ra.

"Ngao ô?" Cha ơi, người cũng đang ăn Ma Lạt Thang sao? Cục Bột Trắng đang ăn vui vẻ ngẩng đầu, liếc mắt một cái hỏi.

"Đúng vậy." Đường Ân Lãng gật gật đầu.

"Chúng ta đây là đang video ăn cơm sao?" Lâm Hạ cười nói, cảm thấy tình cảnh này cảm thấy rất vui vẻ.

"Hẳn là vậy." Đường Ân Lãng nhàn nhạt nói, khóe miệng gợi lên độ cung nhè nhẹ.

"Ngao ô!" Cha ơi, người xem An An ăn được một ngụm lớn nè! Cục Bột Trắng móng vuốt bắt lấy chiếc đũa, sạch sẽ lưu loát mà xiên lên một viên, ngao ô một tiếng hé miệng đem viên thịt nuốt.

"An An giỏi quá." Xem Cục Bột Trắng "Biểu diễn" ăn cái gì, ăn uống đều ngon miệng hơn không ít.

"Ngao ô?" Cha ơi, người có viên thịt không? Cục Bột Trắng nhìn về phía bát Đường Ân Lãng, bất quá nhìn đến không rõ ràng lắm.

"Có." Đường Ân Lãng kẹp lên một viên thịt cho Cục Bột Trắng xem.

"Ngao ô!" Cùng viên An An ăn giống nhau!
......
Một nhà ba người gọi video ăn cơm xong, Lâm Hạ mang Cục Bột Trắng đi ra ngoài đi bộ một chút cho tiêu thực. Bọn họ đi dọc theo một con đường nhỏ, cuối con đường sẽ có người bán trái cây. Nơi này trái cây so với ngoài siêu thị thì rẻ hơn, bất quá lại thiếu cân thiếu lạng.

Lâm Hạ mang Cục Bột Trắng tới mua mấy cân quýt, mới chậm rãi từ từ quay trở về. Lâm Hạ lột một quả quýt, trước nếm thử một múi.

"Ngọt." Lâm Hạ ăn thử qua thấy ngọt liền cho Cục Bột Trắng ăn.

"Ngao ô!" Thật ngọt! Cục Bột Trắng cắn thịt quả, nước quả ngọt ngào ở trong miệng chảy ra, ăn ngon đến làm hổ dừng không được.

"Ngao ô!" An An còn muốn! Lâm Hạ cùng Cục Bột Trắng rất nhanh ăn xong một quả quýt, Cục Bột Trắng còn muốn lại ăn được nhiều quả quýt hơn.

"Được." Lâm Hạ lại lột vỏ một quả cho nhóc, Cục Bột Trắng liên tiếp ăn mấy quả mới dừng lại.

"Ngao ô!" Quả quýt thật ngọt, chúng ta muốn để lại cho cha nữa! Cục Bột Trắng có ăn ngon không có quên để lại cho Đường Ân Lãng.

"Tất nhiên rồi." Lâm Hạ cười đem một quả còn nguyên đặt ở trên đầu Cục Bột Trắng, Cục Bột Trắng tựa như Beret đeo mũ.

"Ngao ô!" Ba ba, mau giúp An An chụp ảnh! Cục Bột Trắng dừng lại, không để cho "Mũ" mới của nhóc rơi xuống.

"Chuẩn bị nhé." Lâm Hạ lấy ra di động chụp ảnh cho con.

"Ngao ô!" Cục Bột Trắng chọn xong tư thế làm tốt biểu tình, chờ Lâm Hạ chụp ảnh.

Lâm Hạ bật cười, Cục Bột Trắng thật sự quá xinh đẹp. Anh cúi người ngồi xuống, đem dung nhan xinh đẹp đáng yêu của Cục Bột Trắng chụp lại.

Trở lại sủng vật cửa hàng, ăn xong mấy quả quýt Lâm Hạ mua về, mấy người lại bắt đầu công tác. Cục Bột Trắng ở phòng nghỉ ngủ trưa, Lâm Hạ thường thường đi vào xem nhóc.

Buổi chiều thật ra không có việc gì, không có khách hàng mang sủng vật tới làm tạo hình hoặc xem bệnh, đều là mua đồ vật nhiều. Lâm Hạ không có việc gì bận, liền vào Wechat hỏi thăm các khách hàng đã từng tới trong tiệm nhận nuôi sủng vật.

Việc hỏi thăm là cần thiết, có một tác dụng quan trọng là xác nhận tình huống các sủng nhận được nhận nuôi, bảo đảm sủng vật không chịu thương tổn gì. Hỏi thăm là thông qua video tiến hành, yêu cầu sủng vật ở bên cạnh.

Cái quy định này lúc trước trong hiệp nghị nhân nuôi có ghi lại, người nhận nuôi đều không có ý kiến. Bởi vì nếu người có chút tâm thuật bất chính nhận nuôi sủng vật không phải vì nuôi, mà là lấy tới ăn. Vì phòng ngừa loại tình huống này phát sinh, Lâm Hạ liền nghĩ ra biện pháp thăm hỏi.

Có người đối Lâm Hạ thăm hỏi còn rất cao hứng, bởi vì bọn họ có thể nhân cơ hội hỏi Lâm Hạ một ít vấn đề, Lâm Hạ còn có thể thông qua video giúp sủng vật làm bước đầu kiểm tra.

Một buổi chiều qua đi, Lâm Hạ giúp một ít người nhận nuôi đang rảnh thăm hỏi. Trong quá trình, Lâm Hạ thường thường dừng lại uống nước nhuận hầu. Nói chuyện quá nhiều, yết hầu không thoải mái.

Làm anh vui mừng chính là các sủng vật sống rất tốt. Nhìn trạng thái không tồi, như vậy anh liền an tâm rồi.

Tan tầm về nhà, Cục Bột Trắng không có quên bảo Lâm Hạ đem ván trượt của nhóc mang về. Vì không cho ba ba gia tăng gánh nặng, Cục Bột Trắng xin chính mình tự đi. Lâm Hạ không để Cục Bột Trắng tự mình đi, anh quét một chiếc xe đạp công cộng có giỏ xe. Cục Bột Trắng đè trên ván trượt ngồi ở trong giỏ, đón gió tối thoạt nhìn đặc biệt phong cách.

"Ngao ô!" Thật ngầu!

Đi vào siêu thị, Lâm Hạ mua đồ ăn xong lại cưỡi xe đạp về nhà. Trở lại tiểu khu, anh đem xe ngừng ở điểm đỗ xe của tiểu khu, xách theo một đống đồ vật về nhà. Bên cạnh anh là Cục Bột Trắng đang trượt ván trượt về nhà......

——
18/6/2020

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play