Mỗi khi anh nói một câu, Diệp Linh Ngân liền "a a" theo, chờ đến khi Hoắc Cẩn Hành hỏi cô "đã hiểu chưa", cô lại lắc đầu nói không hiểu.
Cứ lặp lại như thế, một đề giảng đi giảng lại hai ba lần.
Đề khó hôm nay Diệp Linh Ngân gặp được vô cùng nhiều, Hoắc Cẩn Hành nâng đồng hồ lên xem thời gian: "Còn những vấn đề khác chờ anh về rồi xem giúp em, OK?"
Cô gái nhỏ lập tức bất mãn: "Anh còn nói sẽ không bởi vì người khác mà mặc kệ em, nhanh như vậy đã đổi ý rồi!"
"Thời gian đã hẹn rồi, mấy đề này dạy em trễ hơn chút." Dạy đề và có quan tâm cô hay không căn bản chính là hai khái niệm, há có thể nói làm một.
Diệp Linh Ngân ngượng ngùng thu vở bài tập lại.
Ngay lúc Hoắc Cẩn Hành sắp đi đến cửa, trong phòng đột nhiên vang lên một âm thanh sách vở và bút rơi xuống mặt đất, quay đầu nhìn lại chỉ thấy Diệp Linh Ngân khom lưng ôm bụng, không nhìn rõ biểu cảm trên mặt.
Hoắc Cẩn Hành chạy về bên cạnh cô trước: "Làm sao vậy?"
Hoắc Cẩn Hành lập tức muốn đưa cô đến bệnh viện, lúc này Diệp Linh Ngân mới nói: "Không, không sao, là đến kỳ s1nh lý."
Khi còn nhỏ bị lạnh, kỳ s1nh lý của Diệp Linh Ngân đến tương đối muộn, lúc ban đầu đau đến mức cô khó chịu, trải qua mấy năm điều dưỡng hoà hoãn rất nhiều cũng không đau đớn như trước đó.
Cô từng có tình huống như vậy, Hoắc Cẩn Hành tin tưởng không nghi ngờ đối với chuyện này.
Hoắc Cẩn Hành gọi điện thoại bảo bác sĩ gia đình đến, khom lưng bế ngang người cô về phòng ngủ: "Cảm giác bây giờ rất khó chịu sao?"
Diệp Linh Ngân lắc đầu: "Còn tốt, chỉ là liên tục không thoải mái, cũng không phải rất đau."
Ngoài miệng nói không phải rất đau, chân mày nhăn chặt vẫn không giãn ra.
Hoắc Cẩn Hành càng lo lắng cơ thể của cô.
"Anh trai, anh đến chỗ hẹn trước đi, thêm chút nữa sẽ đến muộn." Cô gái nhỏ nằm trên giường, âm thanh đều suy yếu hơn vài phần hơn trước.
Hoắc Cẩn Hành vén tóc dài ở cổ ra giúp cô: "Những việc này em đừng động, nghỉ ngơi cho tốt, anh đi gọi điện thoại."
Cô gái nhỏ đã như vậy rồi, anh làm sao đi cho nổi, chỉ có thể từ chối bên kia rồi cho ích lợi thích hợp làm bồi thường.
Bác sĩ đã đến một chuyến, kê thuốc dự phòng, dặn dò nếu đau vô cùng thì uống vào.
Đây là lần thứ hai Diệp Linh Ngân "lừa" Hoắc Cẩn Hành.
Ở độ tuổi này cô căn bản không thể đúng lý hợp tình ngăn cản Hoắc Cẩn Hành suy nghĩ chuyện hôn nhân, chỉ có thể vụng về dùng cách của mình kéo dài thời gian.
Người ta nói quá tam ba bận, chiêu thức như vậy dùng một hai lần thì được, đến lần thứ ba rất dễ dàng lật xe.
Hoắc Cẩn Hành rất nhanh đã phát hiện ý đồ của cô, hiểu cô đang ngăn cản chuyện liên hôn.
Người cùng lúc tiến hành chuyện này còn có Cố Kinh Diễn, anh ta cũng nghe nói phía Hoắc Cẩn Hành luôn có vấn đề, lén hỏi vài câu, Hoắc Cẩn Hành chậm rãi nói ra băn khoăn: "Hình như Ngân Ngân rất kháng cự."
Trong quá trình kể lại, Hoắc Cẩn Hành che giấu tình huống cô có thể đang giả bệnh, chỉ nói Diệp Linh Ngân không hy vọng anh kết hôn.
Kiên nhẫn nghe hết, trong lòng Cố Kinh Diễn có suy đoán: "Cho nên ý của cậu là Tiểu Ngân có thể là cảm thấy cậu kết hôn tương đương với việc tìm một người mẹ kế độc ác, sợ bị ức hiếp?"
"..." Tuy rằng không phải mẹ kế thật nhưng cô gái nhỏ hẳn là có ý nghĩ này.
Cố Kinh Diễn vỗ vỗ tay: "Chuyện này đã có chút khó, khó trách mỗi lần tôi nhắc đến chuyện liên hôn, con bé đều trừng tôi."
Lần trước Diệp Linh Ngân nhìn anh ta chằm chằm gọt táo, đó làm gì phải là gọt vỏ trái cây, quả thực là dùng ánh mắt gọt anh ta.
Cố Kinh Diễn thở dài: "Dù sao từ nhỏ không có cha mẹ ở bên cạnh, có lẽ là thiếu cảm giác an toàn."
"Làm sao cho em ấy cảm giác an toàn?" Anh tự nhận là đã thoả mãn tất cả các yêu cầu của Diệp Linh Ngân, cuối cùng là chỗ nào vẫn làm cô ôm nghi ngờ?
Cố Kinh Diễn: "... Vấn đề này có chút phức tạp."
Vì thế hai anh chàng to xác đồng thời lấy điện thoại ra, bắt đầu tìm trên Baidu "Làm sao cho con trẻ cảm giác an toàn", tay trượt ấn vào bài viết của một diễn đàn nào đó, phía dưới đều là các đề tài tương quan.
Cố Kinh Diễn giơ điện thoại lên: "Cậu xem bài viết này, chủ đề của nó là thế này, bố đơn thân muốn xây dựng lại một gia đình mới, nhưng con trẻ sống chết không đồng ý, ngập tràn bài xích với người sắp trở thành mẹ kế."
Có người cảm thấy cha mẹ không nên vì con trẻ mà vứt bỏ cuộc đời của mình, nhưng phần lớn cho rằng cha mẹ cần có trách nhiệm với con trẻ, không thể không bận tâm ý tưởng của bọn họ.
[Chuyện xây dựng gia đình mới này, muộn một hai năm cũng không sao, nếu con trẻ không đồng ý, kết hôn cũng sẽ xảy ra mâu thuẫn.]
[Đã có con rồi, ý nghĩ của con trẻ là vô cùng quan trọng, con và phụ huynh xảy ra mâu thuẫn không xử lý kịp thời, dần dần xa cách thì càng khó giáo dục.]
Về chuyện này, hai người đàn ông tổng kết ra một đạo lý: Liên hôn là phụ, giáo dục con trẻ là chính.
Về việc thành lập cảm giác an toàn, cũng sửa sang ra được hai điểm quan trọng: "Đầu tiên phải làm bạn nhiều hơn, sau đó cần phải có bầu không khí gia đình tốt đẹp."
"Cậu bận công việc, rút thời gian ra nói chuyện với Tiểu Ngân, còn có cậu tìm mẹ kế…" Không cẩn thận lỡ miệng, Cố Kinh Diễn nhanh chóng đánh gãy, sửa lời: "Còn có cậu tìm bạn gái đừng gạt Tiểu Ngân, dù sao cậu cũng không thích không bằng chọn người em ấy thích, như vậy không phải mọi người cùng vui sao."
“Ừm.”
Phương pháp này nghe cũng không tệ lắm.
Trải qua sự phân tích tâm tư và nghiên cứu của hai anh em với cô gái nhỏ, Hoắc Cẩn Hành có kế hoạch.
Hôm nay anh đưa mấy phần tư liệu đặt trước mặt Diệp Linh Ngân, chỉ vào rồi nói: "Em chọn đi."
"Đây là có ý gì?" Diêp Linh Ngân tùy tay lật xem, bên trong còn kẹp những bức ảnh của các cô gái khác nhau.
Hoắc Cẩn Hành làm việc rất quan trọng hiệu suất, nói thẳng vào vấn đề: "Em có thể chọn một người em thích, anh sẽ đi xem mặt."
"À." Cô thật sự ngồi ở đó lật từng bức ảnh ra xem, rất là nghiêm túc mà bình luận: "Đôi mắt của người này quá nhỏ, môi người này quá dày, cái mũi của người kia không đủ nhọn, chiều cao của người đó không xứng với anh."
Càng nói càng nghiện, rõ ràng đều là những người thông qua sự sàng lọc của Hoắc phu nhân và Hoắc lão thái thái, đến miệng cô vẫn sẽ xuất hiện đủ các loại vấn đề.
Hoắc Cẩn Hành đứng thẳng dần dần biến thành nhàn nhã, khoanh tay nghe cũng không đánh gãy, muốn xem cô có thể nói ra những thứ gì: "Cho nên kết luận của em là?"
Diệp Linh Ngân nhéo giọng nói ho nhẹ hai tiếng, bày ra ngữ khí vô cùng nghiêm túc: "Em cảm thấy những người này đều không thích hợp với anh." Nói cách khác, cô đều không thích.
"Ngân Ngân, chuyện này cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng của em, chẳng qua chỉ là một vài kế hoạch cuộc đời thôi." Hoắc Cẩn Hành đi đến bên cạnh cô rồi ngồi xuống, giống một anh trai lớn nói đạo lý với cô: "Chờ em đến tuổi thích hợp cũng sẽ suy xét những việc này."
Bị nhìn thấu ý đồ nên Diệp Linh Ngân lười che giấu, trợn trừng mắt nhìn anh: "Vậy chờ em đến lúc đó rồi lại nói không được sao?"
"Chờ em đến lúc đó, anh cũng đã già rồi."
"Sẽ không đâu, phụ nữ 20 tuổi là có thể kết hôn, anh lúc ấy mới 28 tuổi." Diệp Linh Ngân vội vàng muốn cho anh thấy gì đó nhưng cô biết không thể, chỉ có thể lấy tuổi ra làm cái cớ.
Cô nghĩ, có lẽ chờ đến khi mình thành niên, chờ đến khi chính mình lớn lên chút, Hoắc Cẩn Hành sẽ không đối đãi với cô như một cô em gái nữa.
Hoắc Cẩn Hành lại lắc đầu: "Không thể tính như vậy được."
Cô gái 20 tuổi dưới cái nhìn của anh cũng chỉ là một cô bé đang đi học, yêu đương cũng ngại sớm.
Con đường đời của anh và Diệp Linh Ngân từ lúc bắt đầu đã kéo ra khoảng cách tám năm, bọn họ không có khả năng tiến hành đối mặt với những việc trên con đường trưởng thành cùng một thời gian.
Diệp Linh Ngân vân vê tờ giấy kia, vò nhăn nhúm, nhấp miệng hỏi: "Anh muốn kết hôn như vậy sao?"
“Không phải.” Hoắc Cẩn Hành phủ nhận.
Bây giờ cũng không phải nhất định phải kết hôn, nhưng anh cần phải dẫn đường đúng cho Diệp Linh Ngân. Nếu anh kết hôn mà Diệp Linh Ngân nhìn vào tương đương với việc bị vứt bỏ, vậy thời gian hai người ở chung mấy năm nay lại tính là cái gì?
"Anh vẫn luôn suy xét ý kiến của em, cho nên xin em cũng tôn trọng ý nghĩ của anh một chút."
Diệp Linh Ngân không thể trả lời anh. Liên hôn là một phần trong kế hoạch cuộc đời của Hoắc Cẩn Hành, mà cô tuyệt đối không thể "tôn trọng" điểm này.
Cô không dám cho anh thấy tâm ý thật sự, bởi vì lấy tính cách của Hoắc Cẩn Hành, sau khi biết chân tướng nhất định sẽ tránh xa. Chỉ có thể tương kế tựu kế làm anh nghĩ mình sợ bị vứt bỏ, đây là biện pháp duy nhất trước mắt cô.
Cô chưa bao giờ là người mặc cho số phận.
Nói cô không hiểu chuyện cũng được, vô cớ gây rối cũng được, chỉ cần Hoắc Cẩn Hành không cưới người khác trước khi cô lớn vậy thì cô có cơ hội tranh thủ vì chính mình!
Diệp Linh Ngân tránh khỏi cái nhìn nhạy bén kia, ôm ngực lắc đầu liên tục: "Anh đừng nói nữa, em khó chịu."
Đã từng thấy cô lấy các loại lý do giả vờ bệnh, lần này Hoắc Cẩn Hành không hề mắc mưu, thở dài nói: "Ngân Ngân, đến tột cùng em muốn làm cái gì?"
Những tính cách khác xa với bình thường xông ra như vậy, Hoắc Cẩn Hành làm sao có thể không phát hiện, chẳng qua là đang đợi cô chủ động mở miệng.
"Em có biết mỗi lần nghe thấy em nói không thoải mái, anh…"
Anh sợ hãi biết bao nhiêu.
Một khoảng thời gian rất dài sau khi Diệp Linh Ngân được cứu về, thân thể không tốt lắm, ho nhẹ một chút cũng có khả năng biến thành phát sốt nằm viện, thuốc thang không có tác dụng đối với cô.
Từng truyền dịch liên tục suốt bảy ngày chỉ vì một chút cảm.
Cho nên có chút gió thổi cỏ lay, anh đều sẽ kinh hồn táng đảm, sợ cô như năm 15 tuổi nằm trên giường bệnh không chịu tỉnh lại.
"Dùng thân thể khỏe mạnh để lừa gạt anh, em cảm thấy làm như vậy có đúng không?"
Một đôi mắt đen thâm thúy như hồ nước nhìn cô chăm chú, làm cho tâm tư của Diệp Linh Ngân không có chỗ che giấu, nhất thời không biết đáp lại như thế nào.
Thấy cô im lặng, Hoắc Cẩn Hành buông tay ra, lạnh lùng nói: "Tự em suy nghĩ lại cho tốt."
Lần này anh nhịn xuống không nhìn biểu cảm trên mặt Diệp Linh Ngân, xoay người đi ra khỏi cánh cửa kia.
Vừa mới bước ra khỏi cửa hai bước đã nghe thấy bên trong truyền đến tiếng ho khan kịch liệt, Hoắc Cẩn Hành dừng chân lại, đôi tay nắm chặt thành quyền.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT