Edit+beta: Nguyệt Nguyệt

Đêm giao thừa rất lạnh, bên trong xe bật máy sưởi, độ ấm cơ thể cực nóng bỏng. Khi lên xuống phập phồng trong xe, Diệp Linh Ngân cảm thấy chính mình còn vựng hơn người say rượu.

Xe xa hoa khiêm tốn chạy trên đường bình thản, không biết sao lại vấp hố, tùy theo một khắc khuynh đảo kia, trong cổ họng tràn ra một tiếng ưm khó nhịn.

Có người che chở, đầu không đụng vào bên cạnh xe, phía trước là sự ôm ấp, phía sau còn có đôi tay làm đệm dựa.

Nhưng nhạc đệm nhỏ ngoài ý muốn này vẫn làm cô khó chịu: “Hoắc Cẩn Hành, anh quá mức.”

“Ừm, hôm nào đầu tư tiền sửa đường.”

Người đàn ông uống say thật là lời cợt nhả hết bài này đến bài khác.

Khi xuống xe, chân Diệp Linh Ngân đều không đứng vững, hung hăng bắt lấy cánh tay anh cho hả giận.

Gió đêm lạnh, thành sự đối lập rõ ràng giữa độ ấm trong xe, Diệp Linh Ngân lạnh đến mức rụt cổ, được Hoắc Cẩn Hành dắt tay mang về phòng ngủ.

Gió lạnh thổi qua ngọn cây, sương trên đầu cành lung lay sắp đổ, gác mái của nhà họ Hoắc rộng thoáng, Hoắc phu nhân đứng ở trên lầu trông ngóng hai người trở về.

“Phu nhân bên ngoài gió lớn, vào phòng đi.” Diệp quản gia và chị Anh một người bưng trà nóng, một người ôm áo khoác.

Hoắc phu nhân nhận áo khoác, thuận miệng hỏi: “Bên lão thái thái nói thế nào?”

Diệp quản gia gật đầu: “Nói là không can thiệp chuyện của người trẻ tuổi.”

Theo cánh chim của Hoắc Cẩn Hành từ từ đầy đặn, Hoắc lão thái thái không thể không chịu lớn tuổi, mấy năm trước đã không quản thúc được, bây giờ càng không thể khoa tay múa chân với quyết định của Hoắc Cẩn Hành, dứt khoát nhắm mắt làm ngơ.

Trên lầu ẩn ẩn truyền đến động tĩnh và ánh đèn, đã biết bọn họ đã trở lại.

Tính cách của Diệp Linh Ngân và Hoắc Cẩn Hành đều không coi là đặc biệt rộng rãi, nhưng khí chất tươi mới trên người trẻ tuổi cùng với những người sống nhiều năm ở nhà cũ chung quy cũng không giống nhau. Bề ngoài ngăn nắp sáng loáng, nội tâm đã sớm hủ bại bất kham.

Nhìn lại chuyện cũ, đại gia đình đã bị sự tổn thương phá thành mảnh nhỏ, Hoắc phu nhân chậm rãi xoay người: “Diệp quản gia, ông cảm thấy bọn họ xứng đôi không?”

Diệp quản gia gật đầu, bình tĩnh xem xét: “Đứa nhỏ kia vẫn rất không tồi.”

“Vậy à, tôi chỉ ngóng trông sau này đều tốt, nhà họ Hoắc dù sao cũng không chịu nổi lăn lộn.” Khăng khăng chờ đến khi hai vãn bối xuất hiện, Hoắc phu nhân mới cất áo khoác về phòng.

Mỗi dịp Tết Âm lịch, Diệp Linh Ngân và Hoắc Cẩn Hành luôn ở nhà họ Hoắc mấy ngày, năm nay có thêm hành trình… nhà họ Ninh.

Ăn Tết vui mừng, Ninh lão gia tử mặc áo ngắn màu đỏ, bên trên thêu ám văn màu đen, tơ vàng quanh viền, ngụ ý rực rỡ lại khiêm tốn xa hoa.

BẠN CŨNG SẼ THÍCH

Không có truyện nào.

Từ khi tìm được cháu gái, lão gia tử cảm thấy cuộc đời có hy vọng, tâm tình thoải mái cũng nguyện ý phối hợp chữa bệnh với bác sĩ, tinh thần khí sắc đều tốt hơn không ít.

Ninh Tri Hằng da mặt dày đòi ông nội bao lì xì, lão gia tử chậm rì rì móc một cái ra từ trong túi, Ninh Tri Hằng nhanh chóng tiếp nhận: “Cháu yêu ông, ông nội.”

Lão nhân được hành vi của cháu trai chọc cười, mợ Ninh phá đám ở một bên: “Ba, không phải con đã nói rồi sao, tiểu tử này ăn Tết chưa mang cháu dâu về cho ngài thì đuổi nó ra ngoài sao? Sao còn đưa bao lì xì chứ.”

“Me, con trẻ tuổi không thịnh hành loại bức hôn này đâu.” Ninh Tri Hằng hít sâu một hơi, định tìm bạn đồng hành: “Đúng không, ông nội?”

Lão gia tử run rẩy vươn tay với anh ta, Ninh Tri Hằng đầy mặt tươi cười nâng lên, bao lì xì kẹp ở giữa đột nhiên bị cướp đi.

“Đưa đây cho ông đi.” Cũng không biết lão nhân học từ mới trên internet ở đâu, đoạt bao lì xì lại cất vào trong túi, che đến kín mít.

Mợ Ninh cười to ở một bên, Ninh Tri Hằng khóc không ra nước mắt, kế tiếp cho dù nói gì, lão nhân cũng chưa lấy ra từ trong túi.

Cho đến khi Diệp Linh Ngân xuất hiện, lão nhân hiền từ: “Cháu gái của ông, ngoan.”

Ngay sau đó Ninh Tri Hằng tận mắt nhìn thấy lão nhân móc ra từng cái một ở trong túi, phảng phất như túi của Doraemon, nhét tất cả bảo bối vào trong tay Diệp Linh Ngân: “Cho cháu hết bao lì xì.”

Đãi ngộ khác nhau như trời với đất làm Ninh Tri Hằng kinh ngạc đến mức hàm răng run lên: “Dựa, dựa vào cái gì?”

Lão nhân đương nhiên là yêu thích cháu gái ngoại, nguyện ý để lại tất cả những thứ tốt lại cho cô.

Mợ Ninh tức giận nói lên tiếng lòng: “Ngân Ngân nhà người ta có bạn trai, con có không?”

Ninh Tri Hằng tức giận vô cùng, nói một câu trước mặt mọi người: “Còn không phải là bạn gái sao, ngày mai con sẽ mang một người trở về cho mọi người!”

Mọi người đều cho rằng anh ta nhất thời nói giỡn, ai ngờ ngày hôm sau thật sự mang một cô gái mềm mại đáng yêu về cho bọn họ nhìn.

Mợ Ninh cả kinh sắp rớt cằm xuống, nhìn chằm chằm cô gái sợ người lạ trốn ở sau con trai mình, thăm dò hỏi: “Cô gái, nếu như cháu bị ép thì chớp chớp mắt.”

Ninh Tri Hằng: “... Mẹ, mẹ nói thật, con nhất định là nhặt được mà.”

Diệp Linh Ngân dựa bên cạnh cửa lẳng lặng nhìn một màn này, rõ ràng trong đại sảnh chỉ có vài người ít ỏi, lại cảm thấy vô cùng náo nhiệt, có nhân khí.

Lần đầu tiên cô biết, hóa ra năm mới có thể trôi qua vui mừng như vậy, không có áp bách và trói buộc mà là một loại tự do và hưởng thụ.

Mỗi một phút mỗi một giây ở nhà họ Hoắc, cô đều muốn sớm rời đi cùng Hoắc Cẩn Hành, mà ở hoàn cảnh thoải mái ở nhà họ Ninh như vậy, đến công việc cũng không muốn làm.

Nhàn nhã nhấc chân, Diệp Linh Ngân không đi vào quấy rầy không khí, quay đầu nhìn, không biết Hoắc Cẩn Hành đến đây từ khi nào, đứng ở cách đó không xa.

Diệp Linh Ngân chậm rì rì đi đến cạnh anh, nhàn nhạt nói việc nhà: “Cuối cùng cũng hiểu loại cảm thụ mỗi lần chị Văn và Tiểu Ngư nghỉ về nhà đều nói không muốn đi làm.”

Đương nhiên là ngoại trừ lúc Tiểu Ngư bị ép hôn.

Hoắc Cẩn Hành quét mắt nhìn đại sảnh rộng mở, thu hồi tầm mắt: “Xem ra Tết Âm lịch trước kia thật sự làm em khó chịu.”

“Mới không phải.” Diệp Linh Ngân lắc đầu, duỗi tay ôm cổ người trước mặt, nhón chân dán qua nói nhỏ: “Ở bên cạnh anh, nhốt ở trong phòng, ở trên giường cả ngày cũng có thể.”

Hoắc Cẩn Hành đè vòng eo của cô lại kéo vào trong lồ ng ngực, hơi thở nguy hiểm áp bách xuống: “Cho rằng ở nhà họ Ninh, anh không dám động em?”

Trước mắt hai người chỉ là quan hệ người yêu, người nhà họ Ninh cố ý sắp xếp một gian phòng cho khách cho Hoắc Cẩn Hành. Hoắc Cẩn Hành thậm chí còn nghi ngờ Ninh Tri Hằng cố ý quấy rối, sắp xếp cho anh ở phòng cách xa Diệp Linh Ngân nhất.

Diệp Linh Ngân cũng nghĩ đến điểm này, cho nên ưỡn ngực ngẩng đầu, không sợ hãi chút nào: “Em là loại người này sao?”

Biết hành động của Hoắc Cẩn Hành bị hạn chế, cố ý dùng lời nói nghẹn anh, cách đến xa, ở dưới mái hiên của người khác cũng không tiện cho việc thân cận trắng trợn táo bạo.

Nào biết Hoắc Cẩn Hành không giận mà cười, bàn tay dừng trên đỉnh đầu cô vỗ nhẹ hai cái: “Ngân Ngân, anh có một chủ ý không tồi.”

Còn về nội dung cụ thể, anh không nói.

Khi ở nhà nhàn rỗi không có việc gì, niềm vui của Diệp Linh Ngân biến thành xem diễn.

Không có gì khác chỉ xem Ninh Tri Hằng dùng thực lực của bản thân sinh động không khí của nhà họ Ninh.

Từ khi mang bạn gái về nhà, Ninh Tri Hằng nói chuyện kiên cường, sống lưng cũng thẳng thắn, cố ý mang người đến trước mặt Ninh lão gia tử xin lì xì: “Ông nội, lúc này ông không thể đẩy được, cháu dâu của ông cháu đều mang về cho ông rồi.”

Ninh lão gia tử cười tủm tỉm, vô cùng từ ái với cháu dâu tương lai, trên người không có bao lì xì lập tức sai người vào phòng lấy. Khi Ninh Tri Hằng chuẩn bị thu vào trong túi, một xấp bao lì xì trước mắt lọt hết vào trong lồ ng ngực người bên cạnh.

Ninh Tri Hằng: “...”

Là ông ruột không sai.

Diệp Linh Ngân ngồi ở dưới mái hiên cách đó không xa, vừa xem diễn vừa cắn hạt dưa, nhàn nhã thích ý.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play