Ngọn đèn đường đang nhấp nháy đột nhiên vụt tắt, ngực của cô như sụp xuống một góc, cô run rẩy, suýt thở không nổi.
Diệp Linh Ngân nghẹn ngào rên rỉ, nước mắt ngưng tụ thành từng hạt rồi vỡ vụn rơi xuống, tầm mắt mờ mịt đến mức không còn nhìn rõ nữa: “Anh gạt em.”
Hoắc Cẩn Hành nâng thành nấm đấm nhiều lần, mạnh đến mức mu bàn tay nổi lên gân xanh.
Hai người đứng ở cùng một chỗ, rõ ràng cách nhau không xa, nhưng anh lại tàn nhẫn dùng loại vũ khí sắc bén nhất cắt đứt sợi dây kết nối trung gian, không chừa đường lui.
Vầng trăng vắng vẻ tan đi, trên bầu trời chỉ còn lại vài ngôi sao lẻ loi, tựa như ánh đèn yếu ớt, có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Cô ngừng cầu nguyện, Hoắc Cẩn Hành cũng không còn đâm vào cô những lời tàn nhẫn kia, cuối cùng cũng không ai lên tiếng.
Lấy ngón tay lau đi nước mắt, Diệp Linh ngồi xổm xuống cởi giày trượt patin, khi đứng dậy nhìn anh một cái thật sâu, không khóc cũng không làm khó, lẳng lặng quay đi.
Đôi mắt dài và hẹp của người đàn ông khẽ nheo lại, che đi đôi mắt đầy tơ máu.
“Ầm …”
Bàn tay nắm chặt cuối cùng cũng đập vào thanh sắt cứng và lạnh như băng, và sự tĩnh lặng yên bình trong bóng đêm hoàn toàn bị phá vỡ.
Những người khác có cha mẹ của họ để dẫn dắt và che chở, nhưng cô thì không.
Những người khác có những người thân bảo vệ, nhưng cô thì không.
Đi tới bước ngày hôm nay, là anh không tốt, không phát hiện sớm một chút, không hướng dẫn kịp thời nên mới dẫn đến tình trạng ngày hôm nay.
Diệp Linh Ngân đến bên cạnh anh khi anh còn trẻ và cho anh ỷ lại và tin tưởng vô điều kiện.
Cho đến ngày nay, nếu anh không phân biệt được đúng sai và để cô trầm luân, thì trên đời này còn ai có thể là chỗ dựa vững chắc cho cô.
Phòng ngủ trên lầu hai sáng lên, Hoắc Cẩn Hành dừng chân tại chỗ, gió đêm lạnh lẽo thổi ríu rít một tiếng đầy bi thương.
“Linh Ngân.”
Linh Ngân, Diệp Linh Ngân, đây là cái tên mà anh đặt cho cô bé kia.
Một cái tên êm tai như vậy, giống như một lời nguyền quấn lấy trái tim anh, mỗi lần được gọi đều đau đến thấu xương.
Trong phòng ngủ, một đống giấy được vo tròn vứt lộn lộn, Diệp Linh Ngân viết kinh Phật và muốn khắc nó vào trong đầu, nhưng vô dụng, hết thảy đều vô dụng.
Nói cái gì là tịnh tâm, tập trung tinh thần, tất cả đều là giả!
Hứa Tri Ân nhận được cuộc gọi, cô ấy vội vàng chạy đến Lan Đình Thủy Tạ, bước vào phòng mà không bị cản trở, cảnh tượng trước mắt khiến cô ấy bàng hoàng.
Trên bàn chứa đày giấy cuộn tròn và mực tàu, Diệp Linh Ngân như không biết mệt mỏi lặp lại hành động như vậy, vẻ mặt không buồn cũng không vui, giọt nước mắt còn sót lại đã lâu không nhìn thấy.
“Linh Ngân.” Hứa Tri Ân bước nhẹ vào cửa.
Động tác cầm bút ngừng lại, Diệp Linh Ngân ngẩng đầu nhìn người bạn của mình đang đi tới: “Sao cậu lại tới đây?”
“Hoắc Cẩn Hành đột nhiên liên lạc với tớ, nói tâm trạng cậu không tốt, nhờ tớ tới đây với cậu.” Từ Chí Viễn ăn ngay nói thật, khép hờ cửa đi tới.
“Anh ấy nghĩ thật chu đáo.” Diệp Linh nghe xong hừ lạnh một tiếng, cúi đầu tiếp tục viết.
Cô nên khen người đàn ông lý trí này như thế nào đây, biết rằng cô đang đau lòng, nên nhờ bạn cô đến an ủi?
Ai đã dạy anh?
Chiêu này có thể hữu ích với người khác, nhưng cô sẽ không bao giờ nghĩ rằng khóc lóc với bạn bè có thể an ủi lòng ích kỷ của mình.
Hứa Tri Ân bước tới, chậm rãi đi đến bên cạnh cô: “Hai người có chuyện gì sao?”
“Không khó nhìn ra.” Diệp Linh cũng không ngẩng đầu lên,làm cho người khác không rõ tâm tình.
Hứa Tri Ân vẫn không biết chính xác chuyện gì đang xảy ra, từ phản ứng của hai bên đến phỏng đoán mơ hồ, cô ấy ngập ngừng hỏi: “Anh ấy có phải đã biết không?”
“Ừ.” Diệp Linh Ngân không chút do dự.
Hứa Tri Ân nhướng mày, gần như đoán được kết quả, dứt khoát xác minh: “Sau đó anh ấy từ chối?”
“Không sai.” Diệp Linh Linh đơn giản thừa nhận.
Hứa Tri Ân hít sâu một hơi: “Vậy cậu có cần tớ an ủi không?”
“An ủi có giúp tớ đạt được tâm nguyện không?” Diệp Lăng Ngân thản nhiên hỏi, tờ giấy trải trên bàn dần dần hiện ra vết mực đen.
“Không.” Hứa Tri Ân cũng nói thẳng, ấn lòng bàn tay xuống mặt bàn, “Nhưng sự an ủi có thể khiến cậu cảm thấy dễ chịu hơn.”
Diệp Linh Ngân đột nhiên ngẩng đầu, giễu cợt cười một tiếng, trong lúc đối thoại cô viết xuống hai chữ đưa cho cô ấy: “Tớ chỉ muốn có được thứ tớ muốn.”
Hứa Tri Ân mở tờ giấy trắng ra, ngước mắt lên liếc cô, trong lòng cô ấy cũng đã có đáp án.
Làm bạn bè nhiều năm, một số từ có thể hiểu được mà không cần nói.
Mỗi người đều có một khuôn mẫu hành vi cố định, Diệp Linh Ngân là một người rất độc lập, và cô ấy có cách giải tỏa của riêng mình.
Khi mọi người bận rộn, sự chú ý của họ sẽ bị chuyển hướng, Diệp Linh Ngân bay tới một thành phố khác cùng với năm người khách quý không đổi ghi hình mùa thứ ba của “Chạy trốn mê thành”.
Khi làm nhiệm vụ và phân tích manh mối để giải mã, sự bình tĩnh của Diệp Linh Ngân vượt quá tầm của những cô gái bình thường, thậm chí cô có thể giải đáp nhiều điều mà bản thân thường không để ý tới.
Sau khi dần nắm vững các quy tắc trò chơi của chương trình này, khả năng hiểu ngầm và tư duy logic của nhóm sáu thành viên đã được cải thiện, và mối quan hệ cũng chuyển từ xa lạ sang hòa hợp. Nhưng họ phát hiện ra rằng ngoại trừ việc đối mặt với máy quay, Diệp Linh Ngân hầu như không có vẻ mặt tươi cười.
Trì Khuynh mang theo một chai nước tăng lực đi tới bên cạnh cô, đưa nước cho cô: “Hình như gần đây tâm trạng của em không tốt lắm?”
“Có sao?” Diệp Linh cười khi cô quay đầu lại, tiếc rằng nụ cười không chạm đến đáy mắt, nước cũng không nhận.
Về vấn đề cá nhân, mức độ hiện tại của mối quan hệ của họ là không đủ để đào sâu vào gốc rễ.
Mỗi người đều có một bí mật, Trì Khuynh ngồi xuống bậc đá cùng cô, mặc kệ mình đang mặc đồ màu trắng.
Anh ta mạnh tay mở nắp chai và đặt nó sang một bên, như thể vô tình dẫn ra chủ đề: “ 《Phù thế ca》 mà cô tham gia gần đây rất nổi tiếng trên mạng.”
“Các diễn viên đều tận tâm, đạo diễn nghiêm túc và biên tập viên có tay nghề cao.” Diệp Linh Ngân giống như một công cụ chuyên dụng không có cảm xúc, từ đầu đến cuối đều ca ngợi toàn bộ đoàn phim.
Lời nhận xét nghiêm túc không khỏi khiến Trì Khuynh bật cười, nhìn lên bầu trời, nơi biển mây đang cuồn cuộn, tâm trạng cũng bình tĩnh lại từng chút một: “Cô đã từng quen biết với Thư Tình sao, có thể hỏi cô cô có ấn tượng gì với chị ta không?”
“Thư Tình?” Diệp Linh Ngân do dự hai giây, lãnh đạm nói: “Không quen.”
Chuyện cũ đã qua, cô thực sự không quen biết với nữ nghệ sĩ mà bây giờ tên là Thư Tình.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ nghe thấy tên người đó từ trong miệng Trì Khuynh, Diệp Linh Ngân nghe thấy thì mặt không thay đổi, ném tới một ánh mắt: “Anh có hứng thú với chị ta sao?”
“Đừng hiểu lầm tôi.” Trì Khuynh nhanh chóng giải thích: “Tôi không biết cô ấy, có lẽ vì một số lý do khác mà có qua lại, hai người ở cùng đoàn phim cho nên tôi mới hỏi.”
“Ồ.” Thực ra, cô không nghĩ nhiều.
Loại phản ứng đó có lẽ là do thường xuyên nghe Đoạn Văn nói chuyện phiếm, phản xạ có điều kiện.
Cho dù có chuyện gì xảy ra, Diệp Linh Ngân cũng tỏ ra thiếu hứng thú, nhưng khi cố gắng làm sáng tỏ, họ sẽ thấy rằng suy nghĩ của Diệp Linh Ngân rất logic, hoàn toàn không có ảnh hưởng đến cảm xúc ở bên cạnh và dáng vẻ luôn mê mang.
Triệu Kha Dục dựa vào cột đá, một tay sờ cằm suy nghĩ miên man, Hạo Vũ ôm đồ uống của nhà quảng cáo đi tới, đứng cùng vị trí với anh: “Anh Dục, anh nghĩ gì vậy?”
“Nhìn chị của em.” Lúc đầu Triệu Kha Dục gọi Diệp Linh Ngân là chị Linh Ngân, sau mấy tập ghi hình chương trình, Triệu Kha Dục đã tự động khép lại quan hệ và gọi thẳng “Chị”, mọi người dần quen.
Họa Vũ lập tức nhảy dựng lên anh ánh mắt cảnh giác, Triệu Kha Dục nhíu mày lên tiếng: “Ánh mắt của cậu là cái gì?”
“Kiểm tra xem anh có ác ý với chị tôi không.” Hạo Vũ siết chặt nắm đấm, làm ra tư thế chính nghĩa.
“Này.” Bị anh ta nhìn chằm chằm như ăn trộm, Triệu Kha Dục nhanh chóng thanh minh, “Tôi chỉ tò mò, không phải cô ấy mới 24 tuổi sao? Tôi cảm thấy suy nghĩ và hành vi của cô ấy hoàn toàn khác.”
“Cái này anh không biết sao, chị gái tôi không chỉ IQ cao mà còn có óc tổ chức. Chỉ cần chị ấy thực sự muốn làm, thì không có việc gì là không làm được.” Có người chị tiền bối bản lĩnh như vậy, lam em trai của cô ấy là một cảm giác khá tự hào.
Triệu Kha Dục càng cười: “Thần kì như vậy?”
Lê Hạo Vũ vỗ ngực hứa hẹn: “Đúng vậy, trước đây danh tiếng trong trường của chị ấy khá vang dội.”
Triệu Kha Dục tiến tới hai bước, khẽ hỏi: “Cô ấy có lai lịch gì không?”
Lê Hạo Vũ nhanh mồm nhanh miệng: “Nhất định lớn, nhưng công tác bảo mật đều làm tốt, không ai biết danh tính cụ thể.”
Đội ngũ đạo diễn có vẻ quan tâm đến việc đẩy nhanh tiến độ, sau khi hợp nhất lịch trình của sáu người, họ quyết định tập trung ghi hình cho giai đoạn thứ tư và thứ năm.
Diệp Linh Ngân hoàn toàn không quay lại Cảnh Thành, sau khi ghi hình chương trình trò chơi này, cô đem mình hòa vào đám đông, quan sát sự hối hả và nhộn nhịp của thành phố. Dường như chỉ có như thế này, mới lấp đầy khoảng trống trong trái tim cô.
Nước sông vỗ vào bờ, gió chiều hiu quạnh, tay Diệp Linh Ngân vịn vào lan can, chỉ lộ ra một đôi mắt đẹp đắm chìm trong đêm neon.
Nhiều năm trước, khi mới vào thành phố, cô đã tò mò tìm mọi thứ mới lạ, chỉ cần nhìn cảnh thành phố về đêm thôi cũng đủ khiến cô vui vẻ mấy ngày rồi, cô nói mình thích sông rộng, cho nên Hoắc Cẩn Hành đã đưa cô ấy đi du thuyền để trải nghiệm hết những vẻ đẹp mà cô ấy muốn thử.
Ngay cả khi người đó không còn ở bên, những ký ức đã khắc sâu vào xương vẫn có thể nhìn thấy khắp nơi.
Diệp Linh Ngân vô ý quay đầu lại, như thể đụng phải một bóng dáng quen thuộc, một cặp vợ chồng đang ôm con vừa nói vừa cười đi ngang qua, tầm mắt của cô bị cản lại.
Khi ô nhìn lại, trước mắt một người xa lạ.
Có phải vì cô ấy đã rơi vào kết giới ma thuật và bị ảo giác?
Diệp Linh Ngân dụi dụi mắt, Tiểu Ngư đang ngồi trên ghế salon chờ đợi, cầm áo khoác đi tới: “Chị Linh Ngân, ở đây buổi tối có gió, chị nên mặc áo khoác vào trước, nếu không…”
Đột nhiên nhớ ra điều gì đó, giọng nói của Tiểu Ngư đột ngột dừng lại.
Diệp Linh Linh chủ động đem áo khoác ở trên góc cánh tay tiểu nhân ngư ôm vào trong lòng: “Ngày mai, sau tập 5 chị sẽ trở lại Cảnh Thành.”
“Vâng.” Tiểu Ngư lập tức sắp xếp hành trình.
Sau khi hai người rời đi, người đàn ông chậm rãi bước ra từ dưới tán cây râm mát, băng gạc quấn quanh cổ tay trái trắng đến mức chói mắt.
Địa điểm của phần 5 là một tòa nhà cổ đầy không khí nghệ thuật. Trong kịch bản, người đã khuất cũng là một cô gái có ước mơ, sáu vị khách hóa trang thành những vai tương ứng và bước vào tòa nhà cũ. Sầm Ty Ty đã khóc đến đỏ cả mắt và em trai cũng không may mắn thoát khỏi.
Sau khi ghi hình xong tập này, bầu không khí có chút nặng nề, Sầm TyTy không ngừng hồi tưởng lại âm mưu trong phòng khách sạn, Diệp Linh Ngân thật sự không có ý nghĩ muốn thảo luận đồng cảm với cô ấy, liền tìm lý do đi ra ngoài hít thở.
Thật tình cờ, cô gặp phải Trì Khuynh.
Cô không định nói chuyện với ai, chỉ muốn yên tĩnh một mình nhưng Trì Khuynh cũng đi theo, anh ta không đến quá gần, và giữ một khoảng cách nhất định.
“Xin lỗi, tôi không cố ý làm phiền cô, nhưng sau khi ghi xong kỳ này tôi sợ rằng sau này mọi người sẽ không gặp nhau, ngẫm lại tôi vẫn cảm thấy đích thân thảo luận với cô thì thích hợp hơn.” Trì Khuynh có tiến có lùi, làm cho người ta không bài xích việc anh ta đến gần.
Sau khi xác định Diệp Linh Ngân không đuổi anh ta đi, Trì Khuynh liền gửi lời mời: “Cô có hứng thú hợp tác không?”
“Anh?” Cô không có ý không xem thường, một nhà sản xuất âm nhạc đột nhiên ngỏ ý muốn hợp tác khiến cô thực sự kinh ngạc.
Trì Khuynh là một người thông minh, qua tiếp xúc, anh ta biết được tính tình của Diệp Linh Ngân, anh ta không nói lời ba hoa chích chòe với cô, anh nói ngắn gọn ý nghĩa của mình: “Tôi đã có rất nhiều cảm hứng trong quá trình tham gia “Chạy trốn mê thành”, tôi đã viết một ca khúc “Nếu em sẵn lòng”, mời cô làm nữ chính của MV ca khúc mới.”
“Tôi không hứng thú lắm với việc này.” Người tìm cô quay phim, chương trình tạp kĩ liên tục, bây giờ cô vẫn muốn duy trì bước đi của mình, thong thả tiến tới.
“Đừng nóng lòng từ chối, cô hẳn nghe nói qua tôi có những yêu cầu rất khắt khe đối với bản thân và các cộng sự của mình. Tôi đã xem qua sân khấu xuất đạo của cô, kiểu biểu diễn tự nhiên và cảm giác dựng hình đó là rất hiếm, vì vậy tôi rất thành tâm muốn hợp tác với cô một lần”. “Nếu suôn sẻ, đôi bên không chỉ có tiền tài và danh vọng.”
Diệp Linh Ngân cụp mắt xuống, hàng mi đen dày của cô run lên, cô cũng không từ chối nữa: “Tôi cần tìm hiểu tác phẩm của anh một chút.”
Như đoán trước được phản ứng của cô, Trì Khuynh lập tức lấy đồ đxa chuẩn bị trong tay ra, và gửi cho cô một tập tin ghi âm bằng điện thoại, nói một cách uyển chuyển: “Tôi hy vọng bài hát này có thể gây ấn tượng với cô.”
“Vấn đề cụ thể, nếu cô quan tâm, chúng ta có thể thảo luận cụ thể khi trở về Cảnh Thành.”.
Khi Diệp Linh Ngân trở về Cảnh Thành, người đầu tiên cô liên lạc không phải là Hoắc Cảnh Hành cũng không phải là người đại diện, mà là Tuần Xu.
Lần trước Tuần Xu đã giới thiệu nhà thiết kế Anni rất hợp với cô, sau khi ra mắt sản phẩm mới, cô ấy đã hỏi Anni về hai bộ đơn đặt hàng riêng, Tuần Xu đã gọi điện và hỏi khi nào cô về.
Quần áo hoàn thành khiến cô rất hài lòng, ba người chỉ đơn giản là uống trà chiều và thỉnh thoảng trao đổi thiết kế.
Diệp Linh Ngân không ngờ rằng khi bước vào cánh cửa này, cô sẽ nhìn thấy Phó Tĩnh Phá và Hoắc phu nhân.
Phó Tĩnh Nhã kéo tay Hoắc phu nhân, cả hai nói chuyện và cười đùa, mặc dù họ rất tinh tế, nhưng thái độ thân thiết của họ trông giống như một người mẹ và con gái.
Đám hỏi trong Tết Âm lịch vẫn còn chưa giải quyết, làm sao mối quan hệ của Phó Tĩnh Nhã và Hoắc phu nhân trở nên tốt đẹp như vậy?
Tuần Xu từ phía sau đi tới, vỗ vỗ vai cô, Diệp Linh Ngân thu hồi ánh mắt.
Tuần Xu cũng nhìn thấy hai người đó: “Này, hình như nhà họ Hoắc và nhà họ Phó sắp kết thông gia hả?”
“Thông gia?” Hai mắt cô kinh ngạc, lộ ra vẻ không tin.
“Tại sao so với em, chị còn ngạc nhiên hơn?” Tuần Xu nhớ tới gần đây cô ấy đi công tác bên ngoài, cô ấy chỉ sợ cô không có khí lực để ý đến những chuyện này, nên thản nhiên nói với cô: “Không phải nhà họ Hoắc và nhà họ Phó từng nhắc tới chuyện kết hôn sao? Mọi người đều nghĩ chuyện này không có kết quả, không hiểu sao nhà họ Hoắc lại nhắc tới chuyện này. “
Theo giọng nói của Tuần Xu, Phó Tĩnh Nhã và Hoắc phu nhân đã rời đi.
Diệp Linh Ngân nghe thấy chân mình mọc rễ tại chỗ, trong lòng nhất thời không tự chủ được dâng lên ý nghĩ xấu xa.
Đôi mắt cô lạnh lùng và đáng sợ.
Không có kết quả là bởi vì Hoắc Cẩn Hành không muốn, hiện tại lại nhắc tới, anh chủ động nói sao?
Để khiến cô từ bỏ? Kết thúc mối quan hệ không nên tồn tại này?
Phó Tĩnh Nhã là người phù hợp anh ấy “kết hôn”, phải không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT