(*: 征夫 có nghĩa là người đi du lịch đường xa, hoặc tuyển chồng)
Rất nhanh, Diệp Linh Ngân xách theo túi xách đi ra, đưa thẻ chính cho anh, lại nói lời cảm ơn lần nữa: “Cảm ơn.”
Đây chắc là lần Diệp Linh Ngân mua sắm nhanh nhất, ghi chú quẹt thẻ chỉ có một lần, túi xách cũng chỉ có một cái, dường như chỉ mua một thứ kia.
“Anh giúp em cầm?” Anh chủ động mở miệng.
Diệp Linh Ngân thay đổi tay cầm túi, hơi hơi mỉm cười: “Không cần, tự em cầm là được.”
Lịch sự từ chối ngược lại làm cho Hoắc Cẩn Hành cảm thấy không tốt, rõ ràng trước kia ra ngoài, túi xách của chính cô đều phải ném cho anh.
Ánh mắt dừng trên túi xách, Hoắc Cẩn Hành cuối cùng cũng không truy hỏi, đi cùng cô ra khỏi trung tâm thương mại.
Thời tiết tháng tư dần dần ấm lại, nhưng đến ban đêm vẫn lộ ra sự lạnh lẽo, gió thổi qua, gió lạnh vun vút bay vào cổ. Nắm tay giơ lên bên môi, Diệp Linh Ngân nhớ đến việc đeo khẩu trang không thể hà hơi, lại buông xuống.
“Lạnh à?” Hoắc Cẩn Hành nắm lấy mu bàn tay cô thì ấm, một động tác tùy ý đều làm tinh thần của Diệp Linh Ngân mất khống chế nửa nhịp.
Thời khắc bàn tay to phủ lên đó, cũng theo đó truyền đến nguồn nhiệt rõ ràng như vậy, tim đập cũng nhanh hơn từng nhịp.
Cô sợ lạnh, khi còn nhỏ đã thích ở bên người Hoắc Cẩn Hành, sau đó ra ngoài luôn thích để Hoắc Cẩn Hành dắt cô đi, bởi vì tay của người kia luôn là ấm áp lại tràn ngập cảm giác an toàn.
“Ngân Ngân, ngẩn người gì thế?”
“Không.” Chính là bỗng nhiên cảm thấy chính mình khi còn nhỏ rất có dự kiến trước, sớm để anh dưỡng thành thói quen, thế cho nên sau này thậm chí đến tận bây giờ, chỉ cần cô vừa kêu lạnh, Hoắc Cẩn Hành đều sẽ nắm lấy tay cô.
Tuy cô hiểu rõ, cái động tác này ở trong lòng Hoắc Cẩn Hành không có ý tứ ái muội, nhưng cô vẫn sẽ bởi vậy mà động lòng không thôi như cũ.
Nhưng trong vài giây Diệp Linh Ngân do dự kia, Hoắc Cẩn Hành dường như đọc hiểu thâm ý từ trong ánh mắt của cô, ngay sau đó buông tay ra, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi.”
Trong nháy mắt kia dường như có chỗ trống lạnh băng nhào lên trán, hoàn toản thổi cho người ta thanh tỉnh. Diệp Linh Ngân nắm chặt ngón tay, đầu ngón tay cắm rất sâu vào thịt trong lòng bàn tay, áp xuống sự hờn dỗi trong ngực.
Hoắc Cẩn Hành có chút ảo não.
Hành vi vừa rồi là do anh suy xét không chu toàn.
Diệp Linh Ngân có tâm tư không đúng với anh, cho dù là động tác gì, anh cũng nên chú ý đúng mực.
Lý trí giúp anh giải thích hết các logic về hành vi của mình, nhưng mỗi lần vừa thấy cô nhíu mày, thì cái gì cũng đã quên.
Hôm nay đặt nhà hàng mà Diệp Linh Ngân thích nhất, đồ ăn trên bàn cơm cũng đều là dựa theo khẩu vị của cô.
Những ngày tháng trước mười tuổi không chấp nhận được cô kén ăn, chọn khẩu vị, cho nên sau này ở chung với Hoắc Cẩn Hành, yêu thích của cô hầu như là tùy anh. Nhưng cũng có chút không thể chấp nhận đồ ăn, dưới loại tình huống này hai người nhân nhượng nhau, chậm rãi dưỡng thành khẩu vị gần như giống nhau.
Sau bữa tối, Hoắc Cẩn Hành nói muốn đưa cô về Lan Đình Thủy Tạ, nghe ý tứ, anh vẫn là không ở đó.
Diệp Linh Ngân càng muốn đối nghịch: “Em không nói muốn về Lan Đình Thủy Tạ.”
Hoắc Cẩn Hành nhìn cô chăm chú, sau đó hỏi: “Đi đâu?”
Hoắc Cẩn Hành không có dị nghị gì, trực tiếp bảo tài xế quay đầu.
Thấy anh quyết đoán sắp xếp, trong đầu Diệp Linh Ngân hiện lên rất nhiều ý nghĩ, cuối cùng đều bị lý trí còn sót lại bóp chặt. Số lượng tích lũy vẫn chưa đến lúc, cô phải nhịn thêm một chút.
Dưới lầu chung cư, Hoắc Cẩn Hành đi theo cô một đường, từ bãi đỗ xe đưa cô vào thang máy, rồi đến cửa: “Ngân Ngân…”
Diệp Linh Ngân đang muốn nhập mật mã dừng động tác lại: “Còn có việc gì sao?”
“…” Thấy bộ dáng cô không hề tính toán tặng đồ, Hoắc Cẩn Hành cũng không nhắc, hầu kết lăn lộn một chút, ánh mắt dời về phía cửa, sửa miệng hỏi: “Không mời anh vào nhà ngồi một chút à?”
Mày Diệp Linh Ngân nhếch lên, ngón tay quấn lấy ren: “Em ở Lan Đình Thủy Tạ mấy ngày nay, cũng không thấy anh trở về ngồi một chút.”
Hoắc Cẩn Hành không động thanh sắc mà sờ Phật châu trên cánh tay, híp mắt lại. Lần lên án này, chắc hẳn là vẫn chưa nguôi ngoai.
Nhưng sự việc kia anh thật sự không thể đồng ý, chỉ có thể chờ cô gái nhỏ tự mình nghĩ kỹ.
Hoắc Cẩn Hành không ép cô, tính tình ôn hòa nhẫn nại quan tâm: “Nghỉ ngơi sớm một chút, gần đây đổi mùa chú ý đừng để bị cảm.”
Nghe thấy câu nói đó, sự mong đợi trong lòng Diệp Linh Ngân bị đánh nát trong nháy mắt. Rõ ràng chỉ cần anh nói thêm một câu nữa, cô sẽ quên đi sự không thoải mái khi bị từ chối trước đó mà để anh ở lại.
Nhưng anh vẫn rời đi rồi.
Diệp Linh Ngân phồng má, nghẹn ngào tức giận, đứng ở cửa âm thầm nắm tay: “Hoắc Cẩn Hành, anh ngàn vạn đừng rơi vào trong tay em.”
Người như cô keo kiệt lại chấp nhất, việc đã nhận định tuyệt đối không dễ dàng thay đổi.
Quay xong kỳ đầu tiên của “Chạy trốn mê thành”, tổ tiết mục rất nhanh đã tuyên bố thời gian quay tiếp theo, chính là hai ngày sau.
Nguyên tố chủ đề của “Chạy trốn mê thành” hay thay đổi, không gian, thời gian không cực hạn, cùng với các loại giả thiết khoa học viễn tưởng, mỗi một địa điểm chủ đề đã sớm được xây dựng xong, chỉ đợi sau khi quay tập trung chiếu ra.
Một kỳ trước bọn họ còn đang mặc đồ hiện đại tham dự tiệc tối ở lâu đài cổ, lúc này đây dường như xuyên qua thời không, toàn bộ đã thay đồ cổ trang tiên khí phiêu phiêu.
Kỳ này có tên là “Thành hoa yêu”, nhìn tên đoán nghĩa, trong thành tất cả đều là yêu tinh biến ảo hình người. Làm mỹ nhân trong các loài hoa, Diệp Linh Ngân cùng Sầm Ty Ty lần lượt thay bộ váy lụa một xanh một trắng, bốn người khác thì thảm rồi.
Triệu Kha Dục oa oa kêu lên: “Bốn người đàn ông chúng tôi ở thành hoa yêu lăn lộn như thế nào?”
Thành hoa yêu nữ tôn nam ti*,đàn ông đã ít, càng không có địa vị.
(*: Phụ nữ làm chủ)
Mặt của Trì Khuynh lộ vẻ tươi cười, tay vươn ra sau lưng, giơ lên một tấm bảng vàng cao cao, trên mặt thình lình viết hai chữ giản thể giản dị tự nhiên: Chinh phu.
Nữ hoàng đang ở trong thành tuyển chọn hoàng phu, tất cả những người đàn ông có bộ dáng tạm được đều bị kéo vào hoàng cung. Nhưng đây tuyệt đối không phải chuyện tốt gì, bởi vì trong thành mỗi một người trở thành hoàng phu đều sẽ tử vong một cách ly kỳ.
Những người đàn ông biết được cốt truyện run bần bật, Triệu Kha Dục lên án: “Đã là thế kỷ 21 rồi sao còn kỳ thị giới tính chứ.”
“Anh, tỉnh tỉnh, chúng ta đây là phong cách cổ trang.” Còn là cái loại mang đặc hiệu tiên hiệp nữa.
“Đừng nói nữa, chúng ta nghĩ xem nên chạy như thế nào đi.”
Không hề nghi ngờ, phòng bị khóa, bọn họ cần phải mở cơ quan ra mới có thể đi ra ngoài. Cánh cửa này được thiết kế tinh xảo diệu kỳ, mọi người hai mắt nhìn nhau: “Nhìn không hiểu.”
Diệp Linh Ngân không biết tìm thấy một cái chùy sắt ở chỗ nào đứng ở phía sau: “Tránh ra một chút.”
Vì theo đuổi hoàn nguyên cảnh vật, đồ vật đều làm bằng gỗ, một chùy gõ xuống, cửa mở ra!
Triệu Kha Dục giơ ngón tay cái lên: “Cao tay, thật sự là cao tay.”
Anh ta cuối cùng cũng hiểu Diệp Linh Ngân vì sao lại thích dọn hết đồ vật ra ngoài, hóa ra mỗi loại đạo cụ đều ở trong phạm vi cô có thể lợi dụng.
Trong thời khắc hai anh em Triệu Kha Dục và Trần Ninh Viễn nghênh ngang đi ra ngoài nghênh đón ánh sáng, một đám NPC* đi đến: “Các tỷ muội, nơi này có nam nhân!”
(*: NPC là viết tắt của từ Non-player character, là một nhân vật trong các trò chơi)
Thật vất vả mới cạy được khóa cửa ra. NPC hoa yêu đột nhiên xuất hiện, bắt anh em cùng cảnh ngộ là Trần Ninh Viễn và Triệu Kha Dục. May mắn em trai Hạo Vũ phản ứng nhanh, nhanh chóng đi vào phòng tránh thoát được một kiếp.
Người bình tĩnh nhất trong này không ai hơn Trì Khuynh, một thân bạch y phong độ nhẹ nhàng, phe phẩy quạt thủy mặc: “Tại hạ bất tài, biết thuật ẩn thân.”
Em trai: “??”
Why? Đạo diễn ông ra đây cho tôi!
Vô cùng khiếp sợ, Lê Hạo Vũ bước hai ba bước lên trước mặt Trì Khuynh, chắp tay bái sư: “Sư phụ, có thiếu đồ đệ không? Cái loại chỉ học thuật ẩn thân ấy.”
“Đừng mà, chúng ta còn phải chạy đến hoàng cung cứu người, ngày mai chính là ngày tuyển hoàng phu.” Một khi bị nữ hoàng chọn phải, chẳng khác nào sinh mệnh của bọn họ kết thúc.
Lê Hạo Vũ đột nhiên nhớ đến trang phục của chính mình: “Bên ngoài đều là hoa yêu, tôi đi ra ngoài khẳng định sẽ bị bắt đi.”
“Khụ, cái này, chúng tôi đã thay cậu nghĩ kỹ rồi.”
Một bộ váy lụa màu hồng nhạt được đưa đến trước mặt Lê Hạo Vũ.
Trong lòng em trai đầy căm phẫn: “Thà chết vinh còn hơn sống nhục!”
Sầm Ty Ty nhẹ nhàng kéo cửa ra, một đám hoa yêu bên ngoài khí thế rào rạt xông vào: “Lạch cạch” một tiếng đóng cửa gỗ lại, NPC hoa yêu mới lục tục tản ra.
Vài phút sau, Lê Hạo Vũ mặc bộ váy hồng giơ tay che mặt đi từ buồng trong ra ngoài, đến kiểu tóc và trang sức cũng đổi thành nguyên bộ. Anh ta vốn cao hơn nữ sinh, váy lụa hồng nhạt siết eo lộ ra chiếc eo thon nhỏ, có vẻ cả người cao gầy lại thon thả.
Một đôi mắt nai ngập nước thanh triệt, đôi môi màu anh đào sáng bóng ngon miệng, hoàn hoàn toàn toàn chính là bộ dáng của thiếu nữ tuổi thanh xuân.
Mọi người hít sâu một hơi: “Em gái có thể là nói tuyệt sắc.”
Ở trong giả thiết trò chơi, mặc thành như vậy đi trên đường cái NPC sẽ không làm khó bọn họ. Trên đường ngẫu nhiên sẽ tiến hành kiểm tra, cần phải hoàn thành nhiệm vụ mà NPC tuyên bố mới có thể qua cửa.
Bốn người vượt năm ải, chém sáu tướng, nhiều lần gặp phải mạo hiểm, may mắn thuận lợi vượt qua bài kiểm tra ở một khắc cuối cùng, bước vào hoàng cung.
Khi mọi người đã có thể đắc ý, tổ đạo diễn cố ý thả ra một đám ong mật bằng đạo cụ đột nhiên xông đến, bốn người lập tức tản ra. Trong quá trình chạy trốn, Sầm Ty Ty bất hạnh đi lạc.
“Hiện tại làm sao bây giờ?”
“Trước mắt không có manh mối, chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước.” Bọn họ vừa trốn vừa dựa sát vào nhau đi đến mục đích, từ trong miệng NPC nghe lén được không ít tin tức có lợi.
“Đồ vật đều đã đưa đến Di Hoa Điện chưa? Ngày mai nữ hoàng phải gặp để tuyển hoàng phu, cần phải hầu hạ thật tốt.”
Từ ngữ mấu chốt: Tuyển hoàng phu ở Di Hoa Điện.
Ba người đi theo thị nữ hoa yêu đi vào bên ngoài Di Hoa Điện, phát hiện ra vào cung điện không có người trông coi, tình hình lúc thị nữ rời đi đã khóa đại môn lại.
Trì Khuynh dựa vào buff ẩn thân mà thuận lợi lấy được chìa khóa, để hai người tránh ở khu an toàn, tự mình ẩn thân đi cứu người.
Diệp Linh Ngân và Lê Hạo Vũ ghé vào trên tường, nhìn chằm chằm hành động của anh ta.
Khi Trì Khuynh cắm chìa khóa vào ổ khóa, đột nhiên xuất hiện NPC vây quanh người: “Ngươi là người nào, dám tự tiện xông vào Di Hoa Điện!”
“Thị vệ trưởng, người xem cây quạt trong tay hắn, chính là bí bảo có thuật ẩn thân.
“Kẻ cắp lớn mật không biết trời cao đất dày, tất cả các pháp thuật ở trong kết giới của nữ hoàng chúng ta đều mất đi hiệu lực.”
Một màn ngoài dự đoán này, Trì Khuynh chỉ có thể bỏ vũ khí đầu hàng, còn sót lại hai chị em chỉ có thể trơ mắt nhìn Trì Khuynh bị hoa yêu bắt đi: “Tôi hiểu được, pháp lực của nữ hoàng cường đại, càng đến gần, pháp thuật của người khác sẽ bị áp chế, thậm chí mất đi hiệu lực.”
Lúc hai người cho rằng toàn đoàn bị diệt, một thị nữ áo lục nôn nóng quỳ gối trước mặt Diệp Linh Ngân: “Thánh Nữ, sao người lại ở đây.”
Diệp Linh Ngân: “???”
Hay lắm, cô là Thánh Nữ.
Thị nữ áo lục chỉ và Lê Hạo Vũ xa lạ: “Thánh Nữ, vị này là?”
“Nàng là nha hoàn mà ta…” Diệp Linh Ngân chần chừ nói: “Mới nhận?”
“Ài, Thánh Nữ luôn nhân từ như vậy, đã là nha hoàn của người, vậy cùng nhau đi về đi.”
Hai người mơ màng hồ đồ đi theo tỳ nữ vào cung Thánh Nữ, hoa tươi trồng trọt khắp nơi trong cung điện, vô cùng hút mắt.
Trong cung điện treo một bức tự họa của Thánh Nữ, rất giống với Diệp Linh Ngân, bọn họ cuối cùng cũng hiểu tại sao thị nữ coi Diệp Linh Ngân là Thánh Nữ, bất luận là đạo diễn sắp xếp hay là nhận sai, đối với bọn họ trăm lợi chứ không có hại.
Hai người rất nhanh đã thích ứng, lợi dụng chức quyền hỏi thăm: “Hoàng phu ở Di Hoa Điện như thế nào?”
“Bẩm Thánh Nữ, hôm nay bắt thêm ba người mới, Triệu mỹ nam và Trần mỹ nam rất là thú vị, nhưng vị công tử Trì Khuynh trước sau không hề chịu thua.”
“Phốc…” Nghe thấy xưng hô của NPC với ba người, Lê Hạo Vũ trực tiếp cười bò, Diệp Linh Ngân cũng suýt chút nữa không nhịn được, biểu tình trên mặt phong phú.
Thời buổi này đến xưng hô cũng xem giá trị nhan sắc.
“Một khi đã như vậy, bổn Thánh Nữ tự mình đi một chuyến.” Khi Diệp Linh Ngân xụ mặt, lạnh nhạt lại sắc bén, thị nữ không dám cãi mệnh lệnh.
Thị nữ áo lục dẫn đường ở phía trước, lúc này Lê Hạo Vũ mới tìm được cơ hội lặng lẽ hỏi: “Chị, chị thật sự là Thánh Nữ à?”
Kịch bản của mỗi người không giống nhau, cũng không biết tổ đạo diễn sắp xếp thân phận gì cho Diệp Linh Ngân.
Diệp Linh Ngân lắc đầu: “Không biết, phỏng chừng tôi chính là trông giống vị Thánh Nữ kia.”
Lê Hạo Vũ gật đầu: “Vậy chúng ta cẩn thận một chút.”
Toàn bộ hành trình hai người cảnh giác đi vào Di Hoa Điện, lại thấy cửa điện mở rộng, ra vào không bị ngăn trở. Bước vào cửa điện, chỉ thấy bên trong ca múa thanh bình, anh em cùng cảnh ngộ buổi sáng bị bắt đi đang ăn thịt cá, rất là vui sướng!
What?
Tình huống này là như thế nào?
Diệp Linh Ngân và Lê Hạo Vũ liếc nhìn nhau, bước vào điện, chỉ thấy bên trong ca vũ thanh bình, hai anh em cùng cảnh ngộ bị bắt đi vào buổi sáng đang ăn thịt cá, vô cùng vui sướng!
“Mang hai người kia đến đây cho ta.” Diệp Linh Ngân chỉ vào Triệu Kha Dục và Trần Ninh Viễn.
NPC thị vệ trưởng không chịu dễ dàng thả người, hỏi: “Thánh Nữ gọi tên Triệu mỹ nam và Trần mỹ nam có lý do gì không?”
Đây là muốn có nói lý do?
Nhìn chằm chằm nhóm hai người ham ăn, nhớ đến chính mình nhiều lần trải qua nguy hiểm, Diệp Linh Ngân lạnh giọng trách mắng: “Tướng ăn quá xấu, ngại mất mặt.”
Thánh Nữ lên tiếng, NPC Thị vệ trưởng lập tức xách hai người đến trước mặt: “Hai người này vậy mà làm xấu đến Thánh Nữ, cần phải luận tội chém đầu.”
Mọi người:???
Đây là tội danh kỳ lạ gì.
Một lời không hợp đã muốn chém đầu, hai anh em Triệu, Trần run bần bật xin tha với Thánh Nữ, Diệp Linh Ngân lập tức nhập vai, tìm cớ đặc xá, nghĩ cách cứu viện xem như đã thành công một nửa.
Diệp Linh Ngân giữ tư thái, trầm giọng nói ra nghi vấn: “Công tử Trì Khuynh ở chỗ nào?”
NPC Thị vệ trưởng đáp lời: “Nữ hoàng triệu gấp, công tử Trì Khuynh đã được đưa đến bể tắm.”
“Bể tắm. tắm gội?” Trong đầu mọi người đồng thời hiện lên hình ảnh thị tẩm hậu phi trong phim cổ trang: “Nếu không cứu, chỉ sợ không còn kịp nữa.”
Nhóm bốn người trằn trọc đi vào tẩm điện của Nữ hoàng, bị NPC cầm đao ngăn lại: “Tẩm điện của Nữ hoàng, không được triệu không được đi vào.”
Diệp Linh Ngân chau mày, tỏ vẻ nghiêm túc: “Ta có việc gấp muốn cầu kiến Nữ hoàng.”
NPC cầm đao thay đổi gương mặt tươi cười, nịnh nọt nói: “Thánh Nữ đương nhiên là có thể vào.”
Ba người kinh ngạc đến cằm cũng phải rớt xuống, đồng thời nhìn lại: “Cô thật sự không phải gián điệp tổ tiết mục mời đến chứ?”
Diệp Linh Ngân tỏ vẻ rất vô tội.
Hoàn toàn không đoán trúng hướng đi của cốt truyện, đây là hiệu quả mà tổ tiết mục muốn … Thần xoay chuyển tình huống.
Phản ứng rất chân thật, thoạt nhìn chính là hài kịch, đạo diễn vô cùng vừa lòng với một màn này: “Lúc hậu kỳ cắt nối biên tập phải nhấn mạnh bắt trọn biểu tình của bọn họ.”
Cốt truyện trong dự đoán sắp xảy ra, đạo diễn nói ra một mệnh lệnh: “Đợi chút nữa Thánh Nữ đi vào, tiết mục mỹ nhân cứu anh hùng sắp xếp lên cho tôi.”
Đã chán xem tiết mục “Anh hùng cứu mỹ nhân”, bọn họ càng muốn đánh vỡ quy tắc thông thường, đi đường không tầm thường, kích thích kích thích.
Lúc này một nhân viên công tác nhanh chóng đi vào bên người đạo diễn, nhỏ giọng nói: “Đạo diễn Tô…”
Sắc mặt đạo diễn khẽ thay đổi: “Mau mời vào.”
Trước khi ghi hình tiết mục, chợt có một đại đầu tư tham gia, bọn họ đương nhiên cầu mà không được.
Mà nay, vị đại Boss kia tự mình đến thăm ban, nhất định không thể chậm trễ.
Nhân viên công tác nhanh chóng đi mời, đạo diễn Tô buông kịch bản trong tay đi nghênh đón.
Người đàn ông mặc vest đi giày da, giày da bóng loáng, bản thân anh trầm tĩnh tú mục giống như Phật châu tử đàn đeo trên cổ tay kia, bất cứ lúc nào cũng có thể giải phóng ra khí chất cường đại.
Đạo diễn Tô nhiệt tình vươn tay: “Hoắc tổng, xin chào xin chào.”
“Đạo diễn Tô, khách khí rồi.” Người trong nghiệp giới giao tiếp, bắt tay khác sáo, xong rời đi ngay lập tức.
Lúc này đạo diễn Tô mới nhìn rõ hoàn toàn dung mạo của Hoắc Cẩn Hành, gương mặt người đàn ông thâm thúy, ngũ quan góc cạnh, gương mặt được trời ưu ái kia còn đẹp hơn những minh tinh đang nổi ba phần!
Đối phương nếu không phải là ông chủ lớn, ông ta nhất định sẽ dùng hết lời để mời người đến ghi hình tiết mục.
Nhưng tất cả đều chỉ là vọng tưởng.
Một người có bề ngoài ưu việt lại rất có danh khí, nhưng lại rất ít khi lộ diện trên mạng, chắc là không thích ống kính.
“Hoắc tổng, mời đi bên này.” Đạo diễn Tô khôi phục lý trí khách khách khí khí mời người vào trong phòng.
Sân dựng tiết mục tam thời cũng không phức tạp, đều ở trong một phòng lớn, bố trí cũng không sót cái gì.
Đạo diễn Tô giới thiệu đơn giản, thấy mặt Hoắc Cẩn Hành không gợn sóng, âm thầm nghiền ngẫm: Đại Boss tự mình thăm ban tương đương với thị sát công việc, nhà đầu tư không phải chú ý nhất chính là lợi ích mà tiết mục mang lại hay sao? Quá trình xuất sắc mới có thể nhận được sự yêu thích của người xem, úc này đến lượt bọn họ thể hiện thật tốt.
Suy tư một lát, đạo diễn Tô dứt khoát đưa người đến trước máy quay: “Bên này có thể lấy hình thức phát sóng trực tiếp xem người chơi khiêu chiến nhiệm vụ, thường thường còn có thể thu hoạch được niềm vui ngoài ý muốn.”
Trường hợp tiếp theo kích thích thú vị như vậy, đại Boss chắc sẽ cảm thấy hứng thú chứ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT