Trans: Ying. 

Beta: Nguyệt Nguyệt

Quần chúng hóng chuyện online chờ cả một ngày, cũng không thấy Diệp Linh Ngân xóa bài trên Weibo, Hoắc thị cũng không thấy có phản ứng, câu chuyện cũng dần dần phát triển theo hướng kỳ lạ.

[Nghỉ Tết rồi à? Hay là tôi lại chờ thêm 7 ngày nữa?]

[Tết, Hoắc tổng không đi làm]

[Còn có thể chiếm dụng ngày nghỉ của cả nước à?]

Chỉ cần động não nghĩ một chút, sản nghiệp của tập đoàn Hoắc thị lớn như vậy, làm sao lại có thể để 7 ngày không ai quản lý.

Một nhân vật lớn ngày bận trăm việc như Hoắc Cẩn Hành cũng không cần thiết việc gì cũng phải ra mặt, nhưng từ khi Hoắc thị lấn sân sang giới giải trí, Hoắc Cẩn Hành có lập một nguyên tắc là “không tin đồn”, dần dần hình thành một lối tư duy.

Mà như lúc này đây, người ta lại giữ tim lặng, là chuyện mà mọi người không ngờ tới.

Ngày thứ hai, trên mạng xuất hiện mấy tấm ảnh Hoắc Cẩn Hành cùng Hướng Vân Sương cùng lúc ra vào bãi đỗ xe của khách sạn, không đến 1 tiếng sau, thông báo chính thức rằng Hoắc Cẩn Hành đến thành phố F công tác, cùng Hướng Vân Sương đang quay “Nhật ký nhịp tim” ở chung một khách sạn, chứng cứ ở tại khách sạn được sắp xếp đâu vào đó, đăng lên, làm sáng tỏ lời đồn bằng vận tốc ánh sáng. 

Cư dân mạng:???

Phòng quan hệ công chúng này làm việc không phải hiệu quả cũng cao đó sao!

Thế nên chuyện tấm ảnh của Diệp Linh Ngân thật sự là không giải thích được nên cứ để đấy?

Hướng Vân Sương tức giận đến mức đập hết đồ đạc trong nhà, ném toàn bộ trách nhiệm lên trợ lý: “Đều là ý tưởng tốt của cô cả đấy!”

Mắt thấy Hoắc thị ngang nhiên bỏ mặc chuyện ảnh selfie của Diệp Linh Ngân, trợ lý mới đề xuất ý tưởng “đục nước béo cò”, dùng ảnh để kiếm thêm một đợt nhiệt dộ, vừa hay có chuyện của Diệp Linh Ngân đỡ cho, sẽ không trở nên quá nổi bật.

Nhưng mà không ai nghĩ tới rằng công bố chính thức của Hoắc Thị lại phân biệt đối xử đến thế, như Diệp Linh Ngân ắt hẳn là hot search bị lỗi.

[Phòng quan hệ công chúng của Hoắc thị tiêu chuẩn kép]

[Nói không chừng là Diệp Linh Ngân thật sự trong sạch đó]

[Có gì nói nấy nhé, vì sao mỗi lần Diệp Linh Ngân lên hot search, Hướng Vân Sương cũng gấp gáp theo ngay sau, không hiểu sao tui muốn ship ghê]

[Xoa đầu cún của lầu trên nhé]

[Ác quá, thế mà cũng dám ship luôn]

Đoạn Văn lướt đọc bình luận trên mạng, yên tâm nằm thẳng xuống sô pha, che dấu công danh của nghệ sĩ nhà mình.

Thế nhưng, nữ chính được lợi trong mắt của công chúng hôm nay lại không mấy vui vẻ.

Trưa ngày mùng hai, nhà họ Hoắc đón một vị khách, bà Hoắc cực kỳ vui vẻ, kéo người ta vào trong phòng nói chuyện, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng cười.

Nghe nói người kia họ Phó, Diệp Linh Ngân cũng hòm hòm đoán được thân phận.

Lần này Phó Tĩnh Nhã tới là nhận được lời mời từ bà Hoắc, nói một loạt câu chúc mừng năm mới rất hay, dỗ bà Hoắc vui vẻ, cười đến híp cả mắt, một già một trẻ nói chuyện cực kỳ hợp, Phó Tĩnh Nhã nhân cơ hội hỏi thăm tin tức: “Bà Hoắc, nghe trên mạng nói cái cô tên diễn viên là Diệp Linh Ngân đó và nhà họ Hoắc có chút quan hệ ạ?” 

Bà Hoắc nói mập mờ, không nhanh không chậm nâng chén trà: “Là con gái của quản gia, từ nhỏ đến lớn đều ở nhà họ Hoắc.”

Hoắc Cẩn Hành không cho phép người ngoài nhắc đến lai lịch thật sự của Diệp Linh Ngân, bà Hoắc thì thích thể diện, hai người ở điểm này vẫn rất khó có chung một nhận thức, chỉ nói với bên ngoài là Diệp Linh Ngân là con gái của chú Diệp quản gia.

Phó Tĩnh Nhã hiểu ra. 

Khó trách quan hệ của hai người họ lại gần gũi như thế, chỉ sợ là cũng vì tình nghĩa cùng nhau lớn lên.

Xem ra Hoắc Cẩn Hành không phải là lạnh lùng khó gần như ngoài kia đồn đại, điểm này lại là Phó Tĩnh Nhã âm thầm cộng điểm cho anh.

Phó Tĩnh Nhà từ nhỏ được lớn lên trong sự an nhàn sung sướng,  cũng kén chọn, cho nên đến tận hôm nay vẫn còn độc thân. Khó khăn lắm mới gặp được một người diện mạo và năng lực đều xuất chúng như Hoắc Cẩn Hành, lại là một người đàn ông trọng tình trọng nghĩa, gần như là mới chỉ nhìn thấy một cái thôi là cô ta đã động lòng không thôi.

Cả buổi sáng, Phó Tĩnh Nhã không hề lộ mặt gặp người khác, cho đến thời điểm dùng bữa trưa, cô ta mới dìu bà Hoắc xuất hiện trong bữa trưa của nhà họ Hoắc, mọi người cũng ít nhiều hiểu được ý của bà Hoắc.

Cô Phó này rất có khả năng sẽ trở thành thiếu phu nhân tương lai của nhà họ Hoắc, mọi người không dám tiếp đãi chậm trễ.

Cô giúp việc trẻ tuổi nhiều chuyện không nhịn được mà dạt đến bên người giúp việc nữ lớn tuổi, thì thầm hỏi: “Chị Anh, lần trước chị nói cô Diệp không thích người khác có quan hệ thân thiết với thiếu gia, ngộ nhỡ cô Diệp và cô Phó không ưa nhau, chúng ta nên đứng về phía nào?”

Người được gọi là chị Anh, ho khan một tiếng: “Cô nghĩ cũng hơi xa rồi đấy.”

Bọn họ chỉ là người nghe lời chủ nhà sắp xếp rồi làm việc, làm gì đến lượt bọn họ đứng về phía ai.

“Chị Anh, mấy chuyện như này không chắc được đâu.” Cô giúp việc trẻ tuổi thấp giọng: “Không sợ nhiều khi, chỉ sợ ngộ nhỡ, chị nói trước em một tiếng, để em chuẩn bị tâm lý một chút.”

Chị anh biết cô bé này thông minh lanh lợi, nên cũng không đào tận gốc vấn đề, chỉ nói ngắn gọn: “Đương nhiên là cô Diệp rồi.”

“Thật ạ?” Cô còn nhớ rõ hai hôm trước cô Diệp bị bà Hoắc châm chọc, cả đêm còn đứng ở trước của hứng gió lạnh, mà Phó Tĩnh Nhã lại được bà Hoắc yêu thích vô cùng.

Chị Anh thông cảm vì cô mới tới nhà họ Hoắc không lâu, ra dáng là người từng trải truyền thụ kinh nghiệm: “Cô nên quan sát kỹ một chút, là biết ngay ai mới là người đứng đầu chuỗi thức ăn.”

Cô giúp việc trẻ tuổi mơ hồ gật gật đầu.

Ngẩng đầu một cái, vừa lúc gặp được một trong hai nhân vật chính đang ở cửa đi vào, không khỏi làm cho bọn họ nhìn ngẩn ngơ.

Diệp Linh Ngân trang điểm nhạt rất tinh tế, lớp nền nhạt như có như không làm nổi bật ngũ quan xinh đẹp, mái tóc xoăn dài buộc cao, tóc mai uốn nhẹ ở hai bên mặt, làm lộ ra vầng trán đầy đặn.

Hôm nay cô mặc một chiếc áo khoác nỉ dài màu tím nhạt, cổ áo có một đường bện màu vàng, cổ thiên nga trắng trẻo lộ ra, chiếc kiềng bạc có mặt phật đeo trên xương quai xanh khi ẩn khi hiện.

Lúc đi đến, mép váy dài mặc phối ở trong lộ ra ngoài, phất phơ theo từng bước chân, cả người toát lên vẻ tự nhiên, tao nhã, trong sáng. Dường như đang nói với tất cả mọi người rằng, cô đã không còn là một đứa trẻ trong mắt trưởng bối nữa, đã đích thực trở thành một cô gái xinh đẹp nhã nhặn, là người con gái có vẻ đẹp hoa nhường nguyệt thẹn.

Cánh tay lơ đãng cử động, cổ tay thon nhỏ mềm mại cũng theo đó mà lộ ra, như đang có một lớp ánh sáng dịu dàng ánh lê, mỗi cử động đưa tay nhấc chân đều thấy như đang tỏa ra mị lực đặc biệt.

Cô giúp việc bị vẻ đẹp kinh diễm này làm cho ngẩn ngơ, một lúc mới nhỏ giọng thốt ra được một câu: “Chị Anh, đại khái thì em cũng hiểu được vì sao chị lại chắc chắn cô Diệp nhất định sẽ thắng rồi.”

Người con gái này quá tuyệt!

Cùng là người, vì sao cô ấy có thể đẹp được như vậy!

Diệp Linh Ngân không có cách nào để nghe được suy nghĩ của người khác, đang không biết rằng bản thân mình được đánh giá cao như vậy, cô bước từng bước nhẹ nhàng tiến vào phòng khách, cuối cùng cũng nhìn thấu được đối tượng liên hôn mà bà Hoắc chọn cho Hoắc Cẩn Hành, con gái nhà họ Phó – Phó Tĩnh Nhã.

Hóa ra cô gái trước đây từng mắt đối mắt với cô, tại bữa tiệc của Cố Kinh Diễn chính là Phó Tĩnh Nhã.

Hai người lần thứ hai gặp mặt, Diệp Linh Ngân cười đến xán lạn, đến cả Phó Tĩnh Nhã cũng suýt nữa bị cô làm cho mê mẩn: “Cô Diệp, trăm nghe không bằng một thấy, cô còn đẹp hơn cả trên TV.”

Phó Tĩnh Nhã cũng không mấy để ý đến giới giải trí, nhưng từ lần trước nhìn thấy quan hệ thân thiết của Diệp Linh Ngân và Hoắc Cẩn Hành, cô ta về đến nhà lập tức gọi người thu thập tư liệu liên quan đến cô gái này, phát hiện ra những thứ có thể tìm được là những thứ đã được công khai trong giới giải trí, những thứ khác đều bị giấu đi.

Không còn gì nghi ngờ, có người bảo vệ Diệp Linh Ngân, mà khả năng lớn nhất là Hoắc Cẩn Hành.

Đến hôm nay cô ta nói bóng gió với bà Hoắc mới có được đáp án khẳng định, có vẻ như, bà Hoắc còn có kín đáo chê Diệp Linh Ngân vài điều, nhưng quan hệ của Diệp Linh Ngân và Hoắc Cẩn Hành tốt là chuyện mà mọi người đều biết, cô ta tạm thời chưa có ý định đối đầu.

“Xin chào cô Phó.” Đối diện với sự chủ động của Phó Tĩnh Nhã, Diệp Linh Ngân từ từ đưa tay, bắt tay ngắn ngủi, rồi lịch sự mà buông ra.

“Không ngờ nhanh như vậy lại gặp mặt rồi, lần trước không biết cô Diệp, xin đừng trách nhé.” Qua ánh mắt. Phó Tĩnh Nhã thử thăm dò ý của Diệp Linh Ngân, nhìn qua một, ngược lại còn bị đôi mắt kinh diễm kia mê hoặc. Trên mạng đánh giá Diệp Linh Ngân rất cao, eo nhỏ, chân dài, còn có đôi mắt đào hoa tươi tắn rực rỡ kia nữa.

“Cô Phó khách sáo rồi.” Trên mặt Diệp Linh Ngân là nụ cười, làm một diễn viên đúng tiêu chuẩn, vẻ mặt của cô nhất định là không thể soi mói được.

Bà Hoắc ngồi trên ghế trung tâm nhìn chằm chằm từng cử động của Diệp Linh Ngân, trong mắt hiện rõ sự nghi ngờ và tính toán, bà biết rất rõ con bé họ Diệp này tâm tư không hề đơn giản, cười tươi như vậy, nhưng không biết trong lòng đang tính quỷ kế gì!

“Tĩnh Nhã, con tới đây, ngồi xuống.” Bà Hoắc nhấc tay chỉ, bảo Phó Tĩnh Nhã tới dùng bữa, lại nhất định bảo cô ta ngồi xuống vị trí thuộc về Diệp Linh Ngân.

Trong mắt có chút lay động, Diệp Linh Ngân thu lại tầm nhìn, cũng không hỏi trước mặt mọi người

Hoắc phu nhân mắt thấy một màn này, không khỏi đau đầu nhọc óc mà nhíu mày.

Bà hiểu được ý của bà nội, cố ý đàn áp Diệp Linh Nhân, nhưng Hoắc Cần Hành sắp tới rồi, đợi chút nữa anh phát hiện ra Diệp Linh Ngân bị nhắm vào, cảnh tượng sợ là sẽ không được hay.

Không dám nghĩ nhiều, Hoắc phu nhân liền gọi người mang ghế đến, rồi gọi Diệp Linh Ngân đến bên cạnh mình: “Ngân Ngân, đến đây, ngồi bên này.”

Trong lòng Phó Tĩnh Nhã còn không hiểu, con gái của một người quản gia lại có thể ngồi ăn cùng bữa với cả nhà? Xem ra đại vị của Diệp Linh Ngân trong nhà này cao hơn cô ta tưởng tượng.

Bốn người phụ nữ cùng ngồi chung một bàn, không khí trở nên cực kỳ vi diệu, Hoắc phu nhân cứ mỗi phút đều nhìn giờ một lần, từng phút từng giây đều ngóng nhìn ra cửa: “Sao người còn chưa tới?”

Diệp Linh Ngân ngồi bên cạnh giải thích với bà: “Anh có việc cần phải xử lý, sáng sớm hôm nay đã ra ngoài, vừa mới gửi tin nhắn nói đang trên đường về.”

Hoắc phu nhân thở phào một hơi, vừa cười vừa tiếp tục hỏi dò Diệp Linh Ngân: “Vẫn là quan hệ của hai đứa tốt, con lại hỏi nó xem bây giờ về đến đâu rồi?”

Con trai từ trước đến giờ vẫn không báo cáo lịch trình với người làm mẹ này, may là quan hệ của hai đứa trẻ vẫn tốt, bảo Diệp Linh Ngân hỏi, người kia cũng chấp nhận nói, đỡ đi phiền phức.

Trong phòng vốn yên tĩnh, làm lời của Hoắc phu nhân nói với Diệp Linh Ngân trở nên cực kỳ rõ ràng, Phó Tĩnh Nhã cứ nhìn về bên này, trong mắt toàn là nghi ngờ, trong lòng âm thầm tính toán mối quan hệ phức tạp này, vẫn là cảm thấy những điều bà Hoắc nói cho cô không phải là toàn bộ sự thật.

Từ bà Hoắc biết được Diệp Linh Ngân “chỉ là con gái của quản gia”, không quan trọng, không cần phải để tâm, nhưng mà cô ta phát hiện sự thật lại không chỉ có thế.

Để ý tới biểu tình trên khuôn mặt của Phó Tĩnh Nhã, bà Hoắc đưa mắt nhắc nhở con dâu, Hoắc phu nhân đưa tay che miệng ho nhẹ một tiếng, động tác hơi gượng gạo.

Ở trong nhà này, bà không có quyền lên tiếng được như bà nội. nhưng lại muốn cố gắng từ từ cải thiện quan hệ với con trai, biết con trai chỉ tốt với Diệp Linh Ngân, bà cũng sẽ giúp đỡ hết sức.

Lời vừa dứt, ở ngoài cửa xuất hiện một bóng dáng cao lớn, người đàn ông vắt áo khoác trên tay bước vào, mắt đảo quanh một vòng, đã chú ý đến mâm cơm hôm nay có thêm một người, ngay cả vị trí vốn được cố định cũng vì thế mà thay đổi.

“Chú Diệp, đến cả chỗ ngồi của khách đến nhà cũng không nhớ để sắp xếp?” Hoắc Cẩn Hành không ngồi xuống, lời chất vấn nghiêm túc làm người nghe thấy sợ.

Bà Hoắc lập tức xụ mặt.

Dù rằng lời nói là trách tội quản gia Diệp, nhưng những người có mắt đều thấy mũi dao của Hoắc Cẩn Hành là chỉ vào ai.

Phó Tĩnh Nhã cực kỳ lúng túng.

Ngày hôm đó Diệp Linh Ngân thua liên tục 4 ván liền, cảnh tượng Hoắc Cẩn Hành tình nguyện chịu phạt rượu thay cô cứ từng giây từng phút rõ ràng hiện ngay trước mắt, lại một lần nữa cô ta chân chính cảm nhận được rằng, Hoắc Cẩn Hành chỉ bảo vệ mỗi mình Diệp Linh Ngân.

Im lặng một lúc, cuối cùng bà Hoắc cũng lên tiếng: “Tĩnh Nhã là khách của bà mời tới.”

Hoắc Cần Hành thấp giọng nói: “Nếu như đã là khách, thì nên tuân thủ quy củ của nhà họ Hoắc.”

Bà Hoắc tức đến nỗi tay cũng run: “Chỉ là một vị trí thôi, lẽ nào nhà họ Hoắc này còn thiếu một cái!”

Hoắc Cẩn Hành cười lạnh.

Nhà họ Hoắc đương nhiên là không thiếu một chỗ ngồi, nhưng cần là một thái độ rõ ràng.

Vừa nãy trên đường vào nhà, anh vô tình nghe được vài lời.

Bà Hoắc thích người kia, anh không quản được. Nhưng bà cứ ỷ vào thân phận của mình mà nâng một người dẫm một người, anh nhất định không thể để cô gái mình nâng như nâng trứng phải chịu uất ức!

Hoắc Cẩn Hành không đối chất với bà Hoắc nữa, quay đầu nhìn Diệp Linh Ngân, trước mặt tất cả mọi người mở lời: “Ngân Ngân, đến bên cạnh anh.” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play