Diệp Linh Ngân ba ngày liên tiếp không về căn hộ của mình, trực tiếp ở lại Lan Đình Thủy Tạ, Tiểu Ngư đưa đến một ít vận dụng mà cô cần, còn thuận tiện mang theo cả tin lớn: “Chị Linh Ngân, chị xem Weibo chưa? Hoắc Thị tuyên bố kết thúc hợp đồng với Hướng Vân Sương, bây giờ trên mạng như bùng nổ luôn.”
“Kết thúc hợp đồng?”
Diệp Linh Ngân thật sự là không biết.
Gần đây cô bận lắm.
Đang có chương trình thực tế phát sóng hàng tuần, phải quay đến cuối năm, nửa tháng còn lại là thời gian để tập nhảy và sáng tác.
Ngoài công việc, cô còn muốn dành ra thời gian cùng Hoắc Cần Hành vun đắp tình cảm, thật sự là không thể quan tâm những chuyện khác.
Nghe Tiểu Ngư nhắc, Diệp Linh Ngân mới tò mò mở lên xem một chút.
Sáng sớm hôm nay, phòng công chúng của Hoắc thị công bố nguyên nhân kết thúc hợp đồng, từng câu chữ cực kỳ hình thức hóa, chẳng mấy người tin.
[Chuyện gì đây? Đặt gạch hóng.]
[Ngủ một giấc mà đất trời đảo lộn luôn]
[Sương Sương của bọn tôi cực kỳ có trách nhiệm, vì sao mà kết thúc hợp đồng?]
[Thương hiệu lớn mà làm loạn như vậy? Buồn nôn]
[Cuối cùng thì cũng không cần phải nhìn thấy poster quảng cáo của Hướng Vân Sương nữa, vui quá luôn]
[Sao gần đây ngày nào cũng thấy hot search của Hướng Vân Sương vậy, ăn dưa đến no bụng luôn rồi.]
Cư dân mạng đều như biến thành trinh thám. truy tìm từng dấu vết một, Hướng Vân Sương đảm nhận làm người đại ngôn 2 năm liên tục, bỗng nhiên bị hủy hợp đồng, vậy thì nguyên nhân không thể không làm người khác tò mò suy nghĩ sâu xa.
Mà cùng lúc đó, đoàn phim “Phù Thế Ca” cũng đăng một weibo chính thức, đăng một vài tấm ảnh poster, thông báo khai máy.
Tin đồn của người đảm nhận nữ chính trong phim “Phù Thế Ca” của đạo diễn Giang Chấn Hoa là Hướng Vân Sương vẫn chưa được chứng thực, mà Weibo chính thức đã follow mấy ngôi sao, nhưng duy nhất lại không có Hướng Vân Sương.
Mấy tài khoản marketing bắt đầu phủ đầu, liên tiếp giật tít là “Tài nguyên của Hướng Vân Sương bị cướp” “Hướng Vân Sương bị đơn phương chấm dứt hợp đồng”, v.v. Hướng gió trên mạng bắt đầu thay đổi, đều thay Hướng Vân Sương đứng ra nói chuyện, còn lo lắng không biết là cô ta gặp phải chuyện gì, hay đắc tội người nào.
Bên phía Hướng Vân Sương hiện giờ loạn thành một mớ bòng bong.
Ánh nhìn của Hướng Vân Sương còn ở lại trên tường của weibo chính thức của “Phù Thế Ca”, còn đang nghi ngờ bản thân có phải là casting trượt rồi hay không, mà lại không nhận được tin tức gì.
Đang nghĩ thì màn hình sáng lên báo có cuộc gọi, Diệp Linh Ngân thuận tay nghe máy, bên kia là giọng nói hưng phấn của Đoạn Văn: “Ngân cưng, bên đoàn phim “Phù Thế Ca” liên hệ với chị nói là, mời em diễn vai nữ thứ Khương Chước.”
Diệp Linh Ngân ngơ đi một chốc, cười ra tiếng, trên khuôn mặt chứa đầy sự vui sướng,
Cô còn sợ không kịp mà chạy thật nhanh về phòng sách, đem tin tốt này chia sẻ với người mình thích nhất: “Em casting thành công rồi!”
“Chúc mừng.”
Vừa mới dứt câu chúc mừng đã bị cô gái nhỏ ôm chặt cứng, trông thấy ý cười trong ánh mắt sắp tràn cả ra ngoài, Hoắc Cần Hành không đẩy người ra nữa, thuận tay xoa xoa đầu cô,” “Ngân Ngân giỏi quá.”
Diệp Linh Ngân vì nhận được lời động viên nên giống như con mèo nhỏ, dụi dụi vào lòng bàn tay anh, một lúc lâu mới có thể ép tâm tình của mình xuống.
Vai diễn mà bao người mong muốn mà cô chỉ một lần đã lấy được, đây không những là cơ hội đầu tiên, còn như là công nhận thực lực của cô.
Qua một lúc lâu, Diệp Linh Ngân mới nhớ ra rằng có việc còn chưa được biết rõ: “Đại ngôn của Hướng Vân Sương làm sao vậy ạ?”
Lần trước Hoắc Cẩn Hành hỏi cô có muốn xử lý không, cô nói không cần, bây giờ sao lại đột nhiên hủy?
“Vì cô ta quá tham lam.” Nhắc đến người kia, khuôn mặt Hoắc Cẩn Hành cũng lạnh đi vài phần.
Anh chiều Diệp Linh Ngân, nhưng cũng không muốn nuôi cô như thú cưng, từ nhỏ đến lớn, những chuyện mà Diệp Linh Ngân có thể tự xử lý, thì anh rất ít khi nhúng tay vào, nhiều nhất cũng chỉ là đứng bên cạnh cô mà nhìn xem cô làm thế nào.
Giống như cô rất ghét người như Hướng Vân Sương, nhưng vẫn chưa đủ để tạo nên sự uy hiếp đối với cô, lại cũng không nằm trong phạm vi để anh phải tự mình ra tay, chỉ là Hướng Vân Sương tự tìm đường chết, còn muốn ngăn Diệp Linh Ngân vào đoàn phim.
Hoắc Thị là đầu tư chính của “Phù Thế Ca”, người giám chế từng vì thân phận đại ngôn của Hướng Vân Sương mà có chút dao động, lúc đó Hoắc Cần Hành hiểu rằng, cho dù Diệp Linh Ngân không để tâm, cũng không thể tiếp tục mà bỏ qua được.
Lấy danh nghĩa của Hoắc Thị để ức hiếp cô gái bé nhỏ của nhà anh, thật quá tham lam.
“Tham lam….” Diệp Linh Ngân nhẩm đi nhẩm lại từ này, hỏi dò: “Anh à, định nghĩa tham lam của anh là gì?”
“Không có định nghĩa.” Anh nói.
“Nếu như có một ngày, anh đột nhiên phát hiện ra em cũng trở nên rất tham lam thì làm sao?” Cô còn muốn nhiều hơn những thứ đã có bây giờ, thật sự tham lam muốn có được trái tim anh.
Hoắc Cẩn Hành chững lại một chốc, ngón tay xoay lấy vòng phật nơi cổ tay, chớp mắt vài cái rồi cười lên: “Ngân Ngân, có phải là em có sự nhầm lẫn gì về bản thân mình à?”
“Gì ạ?” Diệp Linh Ngân nheo mắt.
“Từ nhỏ đến lớn, đã có bao giờ em chịu thiệt thòi chưa?” Từ xưa đến nay, những thứ cô muốn cuối cùng cũng sẽ có được bằng mọi cách, không thể chỉ có mỗi lòng tham, mà còn là quyết liệt.
“Em đang hỏi phản ứng của anh thế nào, sẽ nghĩ về em như thế nào?” Cô bĩu môi bất mãn, cố nhấn mạnh trọng điểm.
Hoắc Cẩn Hành hỏi lại: “Chuyện em tự mở miệng nói muốn, có việc gì anh không đáp ứng?”
Dù cho có là tham lam, vậy thì anh cũng sẽ dung túng mà thôi.
Ngoài việc chiều chuộng ra, còn có thể làm gì?
Diệp Linh Ngân cực kỳ vừa lòng với câu trả lời này, mắt sáng long lanh, không hề chớp mắt mà nhìn anh, thừa dịp đào hố: “Đây là anh nói đấy nhé, nếu như có ngày em đưa ra yêu cầu, anh nhất định không được từ chối.”
Hoắc Cẩn Hành gật đầu.
Cô tay chống nạnh, nhấn mạnh: “Anh phải nói “Được”!”
“Được.” Đích thân anh hứa, bao dung với hành vi làm nũng này của cô bé.
Lúc này Diệp Linh Ngân mới thật sự vừa lòng.
“Phù Thế Ca” vừa bắt đầu khởi quay, Diệp Linh Ngân đến báo rằng tháng 12 sẽ vào đoàn, thời gian còn lại …đều gấp gáp dành hết cho việc tập nhảy và đọc kịch bản.
Phim truyền hình cải biên và tiểu thuyết về tình tiết sẽ có chút thay đổi, em gái song sinh khác trứng của nữ chính là Khương Chước sau khi lớn lên thì trở thành một tiểu yêu nữ đáng sợ trên giang hồ, theo tình tiết của câu chuyện, Khương Chước sẽ cùng nữ chính và nam chính phát sinh tranh đấu.
Nam chính sinh ra là người của một gia tộc lớn, nổi danh khắp kinh thành là ăn chơi trác tác, đã quen với đám tiểu thư khuê các có học thức hiểu lễ nghĩa, lần đầu tiên gặp một tiểu yêu nữ thông minh nhanh nhạy thì không tự chủ được mà bị hấp dẫn.
Khương Chước khi ẩn khi hiện, mà lúc này nữ chính đang giả làm nam mới xuất hiện, xưng huynh gọi đệ cùng nam chính, Khương Chước lần đầu gặp đã biết cô là con gái, vì vậy mới tìm mọi cách để lật tẩy, nhưng mà nữ chính lại không tức giận cũng không thấy phiền, mà còn đối xử cực tốt với cô, nam chính thậm chí còn coi nữ chính như “tình địch”, bởi vì những hiểu lầm này mà phát sinh một chuỗi những việc dở khóc dở cười.
Ngoài những tiếng cười, thì cũng dần dần lộ ra những tình tiết ảm đạm. Khoảng thời gian che dấu thân phận này, nam nữ chính kết đôi đồng hành, bọn họ vốn đều là người ăn sung mặc sướng lại lần đầu tiên cảm nhận được những khó khăn của dân thường, cùng nhau trải qua những sóng gió.
Mỗi người đều không ngừng trưởng thành, cảm xúc khi nhìn người và sự việc cũng dần thay đổi, qua quá trình nhiều ngày ở cùng và tiếp xúc, nam chính mới nhận ra nữ chính mới là người có cùng một hoài bão với mình.
Nhìn bọn họ như tri âm tri kỷ, mà Khương Chước buồn bã thẫn thờ.
Cô không thể hiện ra, nhưng từ đó về sau cũng không thể trở lại như một tiểu yêu nữ không lo không nghĩ nữa.
Nam nữ chính sau khi trải qua những thăng trầm về lại gia tộc, ví đất nước mà cống hiến, nữ chính thông minh cộng thêm nam chính anh dũng quả thật là đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, toàn dân đều ca ngợi hai người là có lòng tốt, lại nghĩa khí.
Khương Chước thì bên chính bên tà, vài lần cứu nữ chính khỏi hiểm nguy.
Bọn họ vốn dĩ là tình địch, lại không hiểu vì sao lại thương tiếc đối phương, cho đến khi thân thế được làm rõ, nữ chính vì em gái mà yêu sách với gia tộc, rằng kể cả xóa tên mình khỏi dòng họ cũng phải để em gái nhận tổ tiên.
Khương Chước vốn từ nhỏ đã khát khao có người thân và sự ấm áp sau khi nhìn rõ bộ mặt giả dối của những gia tộc đức cao vọng trọng, chỉ để lại một bức thư rồi rời đi.
Đọc đến đây, cũng là đoạn cuối cùng của kịch bản, Diệp Linh Ngân còn lật lật về phía sau, vẻ mặt khó hiểu: “Không phải chứ, đến đây là hết rồi?”
Những trang còn lại của kịch bản, viết rồi mà như không viết.
Trong trận chiến cuối cùng, nam chính bị thương, một cô gái mặc bộ đồ màu đỏ xuất hiện cứu giúp, thân phân không hề rõ ràng, là muốn để người xem đoán.
Lúc nói chuyện, Diệp Linh Ngân cùng người đại diện siêu cuồng tiểu thuyết ngôn tình máu chó nhắc đến kịch bản: “Kịch bản này thay đổi cũng khá nhiều.”
Trong tiểu thuyết viết nhiều hơn về yêu hận, khúc mắc, kịch bản phim truyền hình sau khi cải biên lại càng theo hướng tinh thần dân tộc.
“So sánh với những phim truyền hình trong mấy năm gần đây mà nói, “Phù Thế Ca” cải biên còn được xem là ổn, phần đầu nữ thứ không ác, phần sau lại có thể nhìn thấy phần sâu trong con người là sự lương thiện.” Đoạn Văn lý trí phân tích cho cô,
“Em lại đồng ý để cô ấy ác từ đầu.” Diệp Linh Ngân cũng có cách nhìn của riêng mình, tuy rằng sau rất nhiều sự trải nghiệm thì nhân vật sẽ có sự thay đổi, nhưng từ một tiểu yêu nữ không hề bị trói buộc lại trở nên rời xa thế tục, giống như đánh mất đi tính cách hoạt bát tươi vui.
Chung quy lại, từ đầu đến cuối, không hề có một người thật lòng yêu thương cô, thật đáng thương.
“Nhưng mà nữ chính ngược lại thì thật lòng đối xử tốt với em gái.” Hai chị em ruột, kể cả không biết được thân phận thật sự của đối phương, cũng sẽ không tự chủ mà thể hiện sự thân thiết, cũng có thể hiểu được vì sao lúc đầu nữ chính lại cực kỳ bao dung tiểu yêu nữ, mà về sau tiểu yêu nữa nhiều lần vi phạm quy tắc để quyết định cứu nữ chính.
“Em cứ cảm thấy việc cô ấy từ bỏ nam chính quá dễ dàng.” Cô hiểu rõ cảm giác thật sự thích một người, mới cảm thấy người trong kịch bản chấp nhận xuống đài quá nhẹ nhõm.
Đoạn Văn không hiểu: “Em còn muốn tìm anti cho mình à?”
Trong chuyện tình cảm, nữ phụ cản trở nam nữ chính phát triển thường đều bị ghét, thậm chí còn có fans chạy đến weibo của diễn viên mà mắng.
Diệp Linh Ngân phủ nhận: “No, em chỉ nói thế thôi.”
Cô cũng không muốn thêm cảnh cho vai diễn, chỉ là nghĩ tới chính mình.
Nếu như là cô mà nói thì, đã nhìn trúng một cái gì đó, thích một người nào đó, là nhất định sẽ nghĩ mọi cách để có được.
Hai người nói về kịch bản thêm vài câu, vừa cúp điện thoại, điện thoại bàn trong phòng lại đổ chuông, Diệp Linh Ngân nghe điện thoại, nhận lời nhắn từ quản gia từ dưới lầu, liền chỉnh trang một chút rồi xuống dưới.
Cùng lúc này, quản gia đã mời Hoắc phu nhân vào trong nhà
Diệp Linh Ngân bước chậm chậm đến trước mặt bà, gọi: “Phu nhân.”
Diệp Linh Ngân gọi bà là “Phu nhân” chỉ là sự kính trọng, thái độ không hề có chút nhút nhát.
Hoắc phu nhân nhìn quanh một vòng: “Cẩn Hành không có nhà?”
Diệp Linh Ngân có sao đáp vậy: “Anh đi ra ngoài làm việc rồi ạ, nhưng mà chắc là sẽ về nhanh thôi ạ.”
Hoắc phu nhân ngược lại lại hi vọng anh về muộn một chút, vừa đúng lúc có thời gian nói chuyện với Diệp Linh Ngân: “Ngân Ngân, con qua đây ngồi cùng ta.”
Diệp Linh Ngân vâng lời ngồi xuống, Hoắc phu nhân ôn tồn mà đánh giá cô, trong lòng cũng rất ngỡ ngàng. Đứa trẻ lúc trước thay đổi từng chút từng chút, sau khi trổ mã thì càng tỏa ra vẻ trẻ trung xinh đẹp non nớt, có thể nói là tuyệt sắc.
Lại nhớ đến những cô gái mà bà cùng bà Hoắc chọn, đẹp thì cũng đẹp, nhưng mà không một ai được như Diệp Linh Ngân.
Thu lại những tâm tư, Hoắc phu nhân cười nói: “Trong nhà dù nhiều người, nhưng chỉ có con là thân với nó nhất, dì hỏi con một việc.”
Trên mặt Diệp Linh Ngân lộ rõ sự nghi ngờ, Hoắc phu nhân xích nhẹ gần lại một chút, tiếp tục nghe ngóng: “Con có biết Cẩn Hành rốt cục là thích kiểu con gái như thế nào không?”
“………”
Tâm tình Diệp Linh Ngân có chút thay đổi.
Không ngờ rằng lại là chuyện này.
Hoắc phu nhân con đang lo lắng cho con trai nên không phát hiện biểu tình có chút gượng gạo của cô, nói đã cố gắng khuyên bảo, vừa đả thông tư tưởng, cuối cùng bà thở dài cảm thán: “Nó cũng không còn trẻ nữa, nên có gia đình rồi.”
Nghe hết một lượt những lời này, Diệp Linh Ngân cong môi cười, nụ cười hơi thoáng chút hàm ý sâu xa: “Được ạ, con sẽ cố gắng dùng hết sức mình, để phu nhân có thể đạt được mong muốn.”
Hoắc phu nhân nói là hy vọng Hoắc Cẩn Hành lập gia đình sớm một chút, nhưng không chỉ định là ai.
Người đó là mục tiêu của cô, đương nhiên cô sẽ phải dùng hết sức để đạt được.
“Nhắc mới nhớ, qua năm mới con cũng trong 24 tuổi, cũng nên suy tính đến chuyện này, Dì biết thanh niên bọn con bận, nên Dì đã chuẩn bị trước sẵn rồi.” Hoắc phu nhân mở túi xách mang theo bên người, từ bên trong lấy ra một cái túi rất dày chứa đầy những phong bì nhỏ đưa cho cô: “Đây là những người mà Dì giúp con chọn, gia thế tài năng đều rất ổn, con chọn xem nhé.”
“Con không cần….” Diệp Linh Ngân không chút do dự mà từ chối.
“Đừng từ chối vội như thế, chỉ có mấy tấm ảnh, nhìn qua nếu không thích thì thôi.” Hoắc phu nhân để lại mấy tấm ảnh lên trên bàn nước, còn không đợi Hoắc Cẩn Hành trở lại đã đi luôn.
Nghĩ đến mục đích mà Hoắc phu nhân đi chuyến này, niềm vui của Diệp Linh Ngân chợt bay mất một ít.
Tất cả mọi người đều cho rằng Hoắc Cẩn Hành kéo đến tận bây giờ là do bận rộn công việc không nghĩ đến việc kết hôn, nhưng thật ra cũng không hoàn toàn do vậy.
Hôn nhân cũng đã nằm trong hoạch định cuộc đời của Hoắc Cẩn Hành, không phải là anh thích ai, cũng không định sẵn là ai, chỉ là trong kế hoạch của anh, đến độ tuổi thích hợp sẽ chọn lấy một đối tượng liên hôn thích hợp.
Nhưng tất cả những thứ này chỉ là đã bị Diệp Linh Ngân phá vỡ.
Khi đó cô còn nhỏ, chỉ biết là mình thích anh, không thể để anh lấy người khác, thế nên mới giả vờ bị bệnh, tìm một lý do để giữ anh lại bên cạnh mình.
Cuối cùng cô cũng thành công rồi.
Diệp Linh Ngân dựa vào sô pha nhớ lại những chuyện cũ, không biết từ khi nào mà Hoắc Cẩn Hành đã về đến nhà, trong chớp mắt đã đứng trước mặt cô.
“Đang nghĩ cái gì vậy?” Giọng nói trầm, từ tính của người đàn ông gần như áp sát bên tai cô.
Diệp Linh Ngân lắc đầu ngồi thẳng lên, vừa lúc đang muốn nói chuyện với anh, mắt liền đảo qua mấy cái phong bì ở trên bàn nước, Diệp Linh Ngân không được tự nhiên mà vươn người đến bên cạnh bàn, nhân lúc Hoắc Cẩn Hành còn chưa phát hiện mà tay nhanh như chớp cầm lấy mấy phong bì dấu sau lưng.
Cô không chú ý đến phương hướng, mấy tấm ảnh ở bên trong theo đầu đang mở rơi lung tung xuống đất.
Hoắc Cẩn Hành cúi xuống nhặt lên một tấm.
Mặt trước là ảnh của một người đàn ông, mặt sau in thông tin: Nam, 26 tuổi, nhân tài tốt nghiệp học viện nước ngoài X,…
Còn có mấy tấm ở dưới đất, bị lật mặt trước, tất cả đều là ảnh của nhiều người khác nữa, toàn là đàn ông.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT