[ Sáng ]

Vũ Phong hẹn Mặc Đình và Tịnh Kỳ cùng anh đi đến chỗ thầy đông y để bắt mạch cho Tịnh Kỳ.

Thầy Lương vừa đưa tay bắt mạch cho Tịnh Kỳ thì nét mặt ông liền tỏ ra trầm ngâm. Ông khẽ thở dài, nhẹ nhàng lắc đầu.

" Không thể chữa được nữa sao?" _ Mặc Đình gấp gáp, ánh mắt thất vọng.

" Thuốc đã ngấm vào lâu như vậy rồi! Tôi e là không thể." _ thầy Lương nhìn Tịnh Kỳ đang ngơ ngác _ " Nhưng nếu mọi người cho phép thì tôi sẽ thử hết sức mình xem sao!"

" Ông nói thật không?" _ Mặc Đình ngạc nhiên lẫn chút mừng rỡ.

Thầy Lương gật đầu.

" Vậy thì tốt quá! Mọi thứ trông chờ vào ông vậy! Ông muốn bao nhiêu cũng được!" _ Mặc Đình bắt tay ông.

" Tôi chữa bệnh vì muốn giúp người thôi! Cô cậu lại là bạn của Vũ Phong nên tôi càng không thể nhận tiền của hai người!" _ Thầy Lương mỉm cười hiền từ.

" Bắt đầu từ ngày mai, cậu hãy dẫn cô ấy đến đây. Tôi sẽ bắt đầu trị liệu cho cô ấy vào ngày mai." _ Thầy Lương dặn dò

" Tôi biết rồi! Thật sự tôi rất cám ơn ông!" _ Mặc Đình cúi người



[ Trên xe ]

" Cậu quen ông thầy đó sao?" _ Mặc Đình hỏi Vũ Phong

" Nói ra thì tôi và ông ấy có duyên gặp nhau thôi! Mấy năm trước tôi tình cờ gặp được ông ta khi đi cứu trợ cho vùng núi Đông Anh đang bị sạt lở. Gia đình ông ấy đã bị chôn vùi ở đó nhưng ông vẫn nhiệt tình giúp đỡ chúng tôi cứu những người khác." _ Vũ Phong nhớ lại

" Rồi sau đó??"

" Sau khi cứu trợ, tôi đã ngỏ ý mời ông ấy về đây. Muốn ông ấy dùng y thuật của mình để có thể giúp đỡ người khác. Tôi đã đứng ra mở cho ông ấy một y quán. Chuyện là vậy đấy!" _ Vũ Phong mỉm cười

Mặc Đình quay sang nhìn Tịnh Kỳ đang ngắm cảnh bên ngoài cửa sổ.

" Nếu ông ấy có thể chữa khỏi cho cô ấy! Tôi có thể đồng ý với ông ta bất kỳ điều kiện gì trong khả năng của tôi!" _ Mặc Đình nắm tay Tịnh Kỳ.

Tịnh Kỳ ngây thơ quay sang nhìn anh mỉm cười.



[ Tối ]

" Thiếu gia! Đây là tài liệu chuẩn bị cho cuộc họp cổ đông thường niên của chúng ta!" _ Lâm Trạch đặt một xấp hồ sơ dày xuống bàn.

" Mấy hôm nay để cậu thay tôi quản lý mọi việc. Vất vả cho cậu rồi!" _ Mặc Đình nghiêm túc nhìn Lâm Trạch

" Để cậu và Tịnh Kỳ tiểu thư có thêm chút không gian riêng thì tôi vất vả cũng đáng!" _ Lâm Trạch cúi người cung kính.

Mặc Đình mỉm cười hài lòng.

" Tháng này tiền thưởng gấp đôi! Sau cuộc họp cổ đông sẽ để cậu nghỉ phép vài ngày." _ Mặc Đình nói với Lâm Trạch

" Cậu nói thật sao, thiếu gia? Tôi không nghe nhầm chứ?" _ Lâm Trạch hào hứng

Mặc Đình gật đầu

" Yeah! Thiếu gia là tuyệt nhất!" _ Lâm Trạch vui mừng.

" Không còn gì thì cậu nghỉ ngơi đi!"

" Vậy... tôi xin phép!" _ Lâm Trạch cúi chào Mặc Đình rồi quay lưng rời đi

Mặc Đình bận rộn xem sổ sách đến tận khuya.

* xoạch* _ tiếng mở cửa rón rén.

Mặc Đình đưa mắt nhìn ra cửa. Tịnh Kỳ tay dụi mắt, tay ôm con búp bê lén đưa mắt nhìn vào

" Sao em lại qua đây?" _ Mặc Đình vội đứng lên, đi về phía Tịnh Kỳ

Tịnh Kỳ nắm tay, kéo anh về phòng ngủ.

Mặc Đình mỉm cười nuông chiều Tịnh Kỳ, liền nằm xuống bên cạnh cô. Thật ra Mặc Đình cảm thấy rất vui khi cô không còn dè chừng anh nữa.

Mặc Đình nhìn Tịnh Kỳ ngủ say, nhẹ đưa tay vén tóc cô ra phía sau, mỉm cười rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.



[ Sáng hôm sau ]

Mặc Đình đưa Tịnh Kỳ đến y quán của thầy Lương.

Ông vừa lấy ra túi kim châm liền khiến Tịnh Kỳ hoảng sợ.

" Em đừng sợ! Ông ấy muốn chữa bệnh cho em. Ông ấy không hại em đâu!" _ Mặc Đình cố trấn an Tịnh Kỳ.

Tịnh Kỳ nhìn anh, bản thân có chút dè dặt nhưng cũng đồng ý ngồi yên cho thầy Lương châm cứu.



Mặc Đình bế Tịnh Kỳ vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường.

" Tôi đến công ty giải quyết một số chuyện. Thím giúp tôi trông chừng cô ấy!" _ Mặc Đình dặn dò thím Vân

" Dạ vâng!"

Mặc Đình vội vã rời đi.



Tịnh Kỳ thức dậy liền bế búp bê xuống lầu. Cô nhìn thấy thím Vân đang trang trí giáng sinh thì tỏ ra thích thú.

" Mấy ngày nữa là đến giáng sinh rồi! Năm nay là năm đầu tiên chúng ta đón giáng sinh cùng nhau nên thiếu gia đã đặc biệt dặn tôi trang trí." _ thím Vân hạnh phúc nói với Tịnh Kỳ.

Tịnh Kỳ đứng phía dưới thích thú, chỉ tay về phía những vòng hoa, những trái châu lấp lánh cho con búp bê trên tay.

Thím Vân nhìn thấy liền có chút xúc động. Vội vàng leo xuống thang đi nhanh vào phòng vệ sinh lau nước mắt.

* Rầm*

Thím Vân nghe tiếng động liền vội vàng chạy ra thì thấy Tịnh Kỳ nằm bất động trên sàn, tay vẫn ôm khư khư con búp bê trong lòng như đang bảo vệ đứa con của mình

" Thiếu gia! Thiếu phu nhân xảy ra chuyện rồi!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play