1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67 68 69 70 71 72 73 74 75 76 77 78 79 80 81 82 83 84 85 86 87 88 89 90 91 92 93 94 95 96 97 98 99 100 101 102 103 104 105 106 107 108 109 110 111 112 113 114 115 116 117 118 119 120 121
Lệ Tiểu Băng đi đi lại lại trong phòng, trong lòng lo lắng, thỉnh thoảng lại nhìn về phía điện thoại. Một lúc sau chuông điện thoại vang lên, Lệ Tiểu Băng vội vàng cầm lên nghe máy. "Tiểu thư, tôi đã điều tra kỹ rồi, quả thật ngày hôm đó không có bệnh nhân nữ nào được đưa vào phòng cấp cứu cùng lúc với Lệ Thẩm Ninh." "Nếu như vậy thì xác Kim Cẩm Nhi đâu rồi?" "Cái đó tôi không điều tra được. Nhưng có lẽ cô ta thật sự đã chết rồi, nếu không phía bên Kim gia cũng phải nhận được tin chứ." "Tôi biết rồi, nếu phía Lăng Mặc có động tĩnh gì, nhất định phải báo ngay cho tôi." Lệ Tiểu Băng tắt máy. Cô ta ngồi xuống giường, nở một nụ cười vui vẻ. Lăng Mặc tinh ranh nham hiểm, cô ta không thể không đề phòng, nhưng xem ra Kim Cẩm Nhi thật sự đã chết rồi, có như vậy cô ta mới có thể yên tâm việc mình làm không bị bại lộ. Dạo này Lăng Mặc bận việc không thể đến thăm cô, ngay cả lúc cô xuất viện cũng không thấy đâu, chỉ có thể để Cố Tinh Trần đưa về. Ngồi trong xe, Thẩm Ninh nhìn ra bên ngoài, cũng không để ý đến ánh mắt của người ngồi bên cạnh. Cố Tinh Trần thở dài một tiếng, cúi đầu không nhìn cô nữa, lại phát hiện vòng tay anh ta tặng cô lúc nhỏ không còn thấy cô đeo. "Tiểu Ninh..." "Sao vậy?" "Không có gì." nhìn đôi mắt to tròn của cô, Cố Tinh Trần liền lắc đầu, cuối cùng vẫn không nói ra. Về đến chung cư, Thẩm Ninh nhiệt tình mời anh ta lên nhà chơi. Cố Tinh Trần cũng không khách khí gật đầu đồng ý. Vừa ra khỏi thang máy, chuông điện thoại vang lên, là Diệp Tử gọi tới. "Anh đi trước đi, nghe điện thoại xong em sẽ vào." Thẩm Ninh chỉ có thể để Cố Tinh Trần đi trước rồi mới nghe máy. Diệp Tử vừa lo lắng vừa tức giận hỏi cô có thấy Lâm Triết đâu không. Thẩm Ninh nhíu mày, cả Lăng Mặc và Lâm Từ đều mất hút, cũng không ai nói cho cô biết lý do, chẳng lẽ Hoàng Đằng xảy ra chuyện? Cố Tinh Trần đi đến trước cửa nhà, đã 5 năm rồi anh ta mới quay lại đây, cũng không biết có thay đổi gì không. Cạch... Cửa vừa mở đã thấy Lăng Mặc quỳ gối, một tay đưa ra chiếc nhẫn kim cương đã chuẩn bị mấy ngày nay, bên cạnh là U U đang ôm một bó hoa hồng lớn bằng cả người nó. Bốn mắt nhìn nhau, thời gian như dừng lại. Mặt Lăng Mặc bắt đầu đen lại, khí thế bức người khiến Cố Tinh Trần toát mồ hôi lạnh, khẽ nuốt nước bọt. Bó hoa trên tay U U rơi xuống, phá vỡ bầu không khí ngột ngạt đến khó thở này. Cố Tinh Trần lùi một bước, nhanh chóng đóng cửa lại. Anh ta có thể cảm nhận được ánh mắt chết chóc của Lăng Mặc khi nhìn mình vừa nãy, cảm giác giống như muốn ăn tươi nuốt sống anh ta vậy, đúng là đáng sợ mà. "Sao vậy? Sao anh không vào trong?" Thẩm Ninh đi đến, thấy Cố Tinh Trần sắc mặt không tốt, trán còn toát mồ hôi thì lo lắng hỏi: "Anh không sao chứ?" "Anh không sao. Anh nghĩ em nên vào trước thì tốt hơn." Cố Tinh Trần xua tay, có cho tiền thì lần sau anh ta cũng không dám vào trước Thẩm Ninh. Thẩm Ninh không hiểu chuyện gì, mở cửa đi vào. Lăng Mặc ngồi trên ghế sopha, vẻ mặt cau có khó chịu giống như đang tức giận. U U ngồi bên cạnh, hai mắt to tròn nhìn chằm chằm Thẩm Ninh. "Có chuyện gì vậy?" Lăng Mặc đứng dậy đi đến chỗ cô. Khi Thẩm Ninh còn đang ngơ ngác, anh đã đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út tay trái của cô. "Gì đây?" "Nhẫn." "Sao lại mua nhẫn cho em?" "Là nhẫn cầu hôn." "Cầu hôn? Vậy thì hoa đâu? Nến đâu?" Thẩm Ninh nhìn xung quanh. Hoa không có, nến cũng không thấy. Chẳng phải trong phim, cảnh cầu hôn đều có nến ấm áp, hoa thơm khắp nơi sao? "Anh chưa đủ thơm với ấm áp sao?" "Em không đồng ý thì sao?" cô nhướng mày nhìn anh. "Thẩm Ninh, anh thay em làm mẹ 5 năm, chẳng phải bây giờ nên để anh về lại vị trí của mình hay sao?" Lăng Mặc nghiêng người, phả hơi nóng vào tai cô: "Hơn nữa chúng ta vốn dĩ đã kết hôn rồi, anh không ngại biến đêm nào cũng là đêm tân hôn đâu." "Xấu xa." Thẩm Ninh đánh nhẹ vào người Lăng Mặc, anh thuận thế ôm cô vào lòng. Cố Tinh Trần đứng bên ngoài nhìn, trong lòng vừa buồn vừa vui. Anh ta đã nói sẽ chúc phúc cho cô nhưng khi thấy cảnh này vẫn cảm thấy có chút buồn bã. Nếu như anh ta đến sớm hơn, tìm được cô sớm hơn thì có lẽ bây giờ người đang ở bên cạnh cô sẽ là anh ta. Nhưng thời gian không thể quay trở lại, cuối cùng chỉ có thể đứng một bên nhìn cô hạnh phúc mà thôi. Như vậy anh ta cũng đủ mãn nguyện rồi. "Tiểu Trần, ở lại ăn cơm nhé." "Không cần đâu..." Cố Tinh Trần lập tức từ chối. "Ở lại đi." Lăng Mặc vậy mà lại lên tiếng giữ anh ta lại. Thẩm Ninh và Lăng Mặc đi siêu thị mua đồ, giao U U cho Cố Tinh Trần trông. Anh ta còn đang nghĩ sao Lăng Mặc bỗng nhiên tốt như vậy, hoá ra chỉ muốn anh ta làm bảo mẫu trông U U để hai người họ có thể đi riêng với nhau mà thôi. Quả nhiên, vợ mới là chân ái, con cái chỉ là sự cố mà thôi!1 Lăng Mặc mỉm cười nhìn Thẩm Ninh, anh đẩy xe, cô chọn đồ, khung cảnh này mới lãng mạng làm sao, sao có thể để người khác phá đám được. Hơn nữa, anh tắm rửa sạch sẽ, chải chuốt gọn gàng, ăn mặc đàng hoàng, sẵn sàng cầu hôn, vậy mà lại bị Cố Tinh Trần phá đám. "U U, để ba nuôi chơi với con nha. Con muốn chơi gì nào?" Cố Tinh Trần bế U U đặt ngồi lên đùi mình. "Ba nuôi." "Ơi." "Năm nay cũng đã 30 rồi còn chưa chịu tìm bạn gái, suốt ngày bám lấy đứa trẻ 5 tuổi, ba nuôi không thấy xấu hổ sao?" U U nhìn Cố Tinh Trần, trực tiếp nói thẳng. "Tính cách của con đáng ghét y như ba con vậy." Cố Tinh Trần nhéo nhẹ má U U. Hai ba con thẳng tính y như nhau, nói ra câu nào liền khiến người đối diện khó mà trả lời. "Chắc không phải ba nuôi có sở thích bám lấy con của “crush” đấy chứ?" "...." Được rồi được rồi, anh ta tổn thương nhưng anh ta vẫn có thể chịu được. Bữa tối diễn ra vô cùng vui vẻ. Cố Tinh Trần nhìn một nhà ba người hạnh phúc như vậy, trong lòng cũng cảm thấy có chút an ủi. Nghĩ đến câu nói của U U, anh ta cười nhạt một tiếng, những cô gái ngoài kia đều là vì gia sản của Cố gia, nào có thật lòng thích anh ta nhưng cũng không thể làm ba mẹ nuôi phiền lòng được. Trên giường lớn, Lăng Mặc ôm chặt cô vào lòng. Thẩm Ninh đã phải chịu quá nhiều tổn thương, anh không muốn chuyện này tiếp tục xảy ra nữa. Trầm ngâm một lúc, Lăng Mặc bỗng nhiên nói. "Chúng ta tổ chức đám cưới được không?" Thẩm Ninh ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn anh, sau đó liền mỉm cười đồng ý. Sáng hôm sau, Lệ Tiểu Băng vừa bước xuống nhà đã thấy ba mẹ nuôi đang nói cười vui vẻ. Mấy ngày nay mọi chuyện diễn ra đều vô cùng thuận lợi, tự nhiên tâm trạng của mọi người cũng tốt hơn. Lệ Tiểu Băng đi đến ngồi xuống bên cạnh Lệ phu nhân, mỉm cười hỏi han. "Ba mẹ nói chuyện gì vui vậy? Nói cho con biết với." "Tiểu Ninh vừa gọi điện cho mẹ, nói rằng hôm qua Lăng Mặc đã cầu hôn con bé." Lệ phu nhân cười đến không khép được miệng. "Cái gì? Cầu hôn?" "Đúng vậy. Con bé còn nói sẽ tổ chức đám cưới nữa." "Chị hai đúng là may mắn." Nụ cười trên môi Lệ Tiểu Băng cứng lại, vậy mà lại là cầu hôn, rồi còn làm đám cưới nữa. Tại sao lại có thể như vậy chứ? "Tiểu Băng, con cũng đã đến lúc phải tìm bạn trai rồi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT
1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67 68 69 70 71 72 73 74 75 76 77 78 79 80 81 82 83 84 85 86 87 88 89 90 91 92 93 94 95 96 97 98 99 100 101 102 103 104 105 106 107 108 109 110 111 112 113 114 115 116 117 118 119 120 121