Trời ngả dần sang màu cam, Thẩm Ninh đứng ngoài ban công nhìn ra sau chung cư hóng mát. Từng đợt gió mát phả vào mặt, trong lòng cô khẽ rung động.

Thật vất vả mới có thể ở bên nhau, cô không muốn gia đình nhỏ của mình lại xảy ra chuyện gì nữa. Lăng Mặc đi đến ôm lấy eo cô từ phía sau, anh đặt cằm lên vai cô, tâm tư nặng trĩu trong lòng.

"Anh đã tìm được bác sĩ, ngày mai có thể bắt đầu trị liệu."

"Lăng Mặc, anh làm gì có lỗi với em đúng không?" Thẩm Ninh bỗng nhiên lên tiếng.

"Sao em lại hỏi vậy?"

"Mỗi lần nhắc tới việc trị liệu để em hồi phục trí nhớ, giọng anh đều rất buồn."

Lăng Mặc hơi ngạc nhiên, anh không nghĩ cô lại để ý kỹ như vậy. Đúng là anh có buồn, vừa vui vừa buồn vừa sợ.

"Vậy nhớ lại rồi, em sẽ bỏ anh sao?"

Thẩm Ninh quay người lại nhìn thẳng vào Lăng Mặc. Cô có thể thấy được sự lo lắng trong mắt của anh.

"Em có thể giận anh nhưng em sẽ không bỏ anh." Cô hôn nhẹ lên môi anh một cái rồi nhanh chóng chạy vào bên trong.

Lăng Mặc ngẩn người nhìn theo cô, một lúc sau mới khẽ mỉm cười. Có thể giận nhưng không sẽ không bỏ, anh cũng chỉ cần có như vậy mà thôi.

Hai người đã thống nhất ngày mai sẽ bắt đầu tiến hành điều trị. Thẩm Ninh tìm quần áo trong tủ, lại thấy chiếc khăn tay quen thuộc được gấp gọn để bên trong cùng. Anh hai nói lúc mang cô đi, chiếc khăn tay này đã ở trong túi của cô rồi, sau này cô vẫn luôn mang theo nó bên mình, ngay cả khi chuyển sang ở cùng với Lăng Mặc.

"Rốt cuộc nó là của ai nhỉ?" Thầm Ninh lẩm bẩm một mình, suy nghĩ một lúc cũng không nghĩ ra đành cất lại vào trong tủ.

Cuối cùng cô chọn một bộ đồ đơn giản để đến trị liệu. Nhưng vừa bước chân ra khỏi nhà, chuông điện thoại lại vang lên, màn hình hiển thị số điện thoại lạ. Thẩm Ninh nhíu mày, suy nghĩ một chút rồi mới bắt máy.

"Lâu rồi không gặp." Bên kia, giọng một người phụ nữ vang lên.

"Ai vậy?"

"Mới có ít hôm không gặp, Lăng thiếu phu nhân đã không nhận ra giọng của tôi nữa sao? Gần một tháng trước tôi còn khiến cô phải vào viện cơ mà."

"Kim Cẩm Nhi?"

Trong lòng Thẩm Ninh bỗng cảm thấy có dự cảm không lành. Lăng Mặc đã tìm cô ta rất lâu nhưng vẫn không thể tìm thấy. Kim Cẩm Nhi vốn là người ham sống sợ chết, cô ta có thể chạy thoát được khỏi sự truy bắt của cả ba thế gia, không lý nào lại quay lại gọi điện cho cô.

"Cuối cùng cũng nhận ra rồi à. Thẩm Ninh, tôi có món quà tặng cho cô đây."

Kim Cẩm Nhi vừa dứt lời, giọng của một đứa bé liền vang lên. Thẩm Ninh lập tức nhận ra ngay đó là U U, chẳng phải U U đang ở trong nhà trẻ sao? Tại sao lại rơi vào tay Kim Cẩm Nhi?

"Kim Cẩm Nhi, cô đã làm gì U U rồi hả?" Thẩm Ninh lập tức lớn tiếng nói.

"Ha ha ha làm gì sao? Nếu cô muốn biết thì hãy một mình đến địa điểm mà tôi nói, cô sẽ biết ngay thôi." Kim Cẩm Nhi cười lớn, cô ta lúc này có thể tưởng tượng ra khuôn mặt lo lắng của Thẩm Ninh.

"Kim Cẩm Nhi, cô không thoát được đâu, đừng có phạm tội thêm nữa."

"Dù Lăng Mặc có đến cũng không thể bắt được tôi đâu. Thẩm Ninh, nếu cô không đến một mình, tôi sẽ tiễn con gái cô xuống địa ngục."

Kim Cẩm Nhi nói địa điểm xong liền tắt máy. Thẩm Ninh lòng nóng như lửa đốt, lập tức phóng xe đến địa điểm mà cô ta nói trước đó. Lúc này bên nhà trẻ cũng vừa mới gọi điện đến cho Lăng Mặc. Hoá ra 30 phút trước, có một đám người đột nhiên xông vào nhà trẻ bắt U U đi. Bọn chúng có súng nên bảo vệ không dám manh động, đợi U U bị bắt đi được 30 phút, bọn chúng mới rút hết người, hiệu trưởng vội vàng gọi điện báo cho Lăng Mặc biết.

"Theo camera giám sát, trên xe bắt U U đi có một người phụ nữ, nhìn rất giống Kim Cẩm Nhi." Lâm Triết đưa hình ảnh qua camera giám sát cho Lăng Mặc xem, giọng nói có chút lo lắng.

Lăng Mặc nhíu mày, giống như nghĩ ra gì đó, lập tức gọi điện cho Thẩm Ninh. Nhưng dù anh có gọi bao nhiêu lần cô cũng không bắt máy, đến khi mở định vị lên lại phát hiện điện thoại của cô đang ở nhà.

"Liệu có khi nào Kim Cẩm Nhi gọi điện bắt cô ấy đến đấy không?"

"Lập tức mở định vị trong đồng hồ đeo tay của U U lên, chúng ta nhất định phải đến trước cô ấy." Lăng Mặc lập tức hạ lệnh.

Vừa biết tin, cả Lăng gia và Lệ gia đều cho người đi theo tiếp ứng, ngay cả Cố Tinh Trần cũng bỏ dở cuộc họp, tức tốc đuổi theo xe của Lăng Mặc.

"Con gái của chúng ta, tại sao đứa nào cũng gặp phải chuyện này chứ?" Lệ phu nhân lo lắng, không kiềm chế được mà ôm lấy chồng khóc lóc.

"Thẩm Ninh và U U sẽ không sao đâu. Tử Ngôn đã đuổi theo Lăng Mặc rồi, nhất định sẽ đưa bọn chúng trở về an toàn." Lệ gia chủ lúc này cũng chỉ biết trấn an vợ mình, mong rằng con gái có thể bình an trở về.

Lệ Tiểu Băng ngồi bên cạnh cũng an ủi vài câu nhưng có trời mới biết trong lòng cô ta lúc này vui đến mức nào.

Chết đi... chết đi, chỉ cần Thẩm Ninh chết, cô ta sẽ có được mọi thứ giống như trước kia. Cả danh phận lẫn tình thương của ba mẹ và cả Lăng Mặc nữa.

Bên Lăng gia, ông nội Lăng nghe tin liền trực tiếp sai người sau khi cứu được U U thì phải bắt được Kim Cẩm Nhi, nếu cô ta dám chạy thì lập tức bắn chết. Cả U U và cháu dâu đều đang gặp nguy hiểm, trong lòng ông nội Lăng lo lắng không yên. Ngay cả Lăng Quân cũng đi đi lại lại, rõ ràng là rất quan tâm đến U U và Thẩm Ninh.

"Hai người đừng lo lắng quá, Thẩm Ninh và U U sẽ trở về bình an thôi." Nhã Khanh đi đến khẽ nói.

Hừ, sau hôm nay sẽ không còn Lăng thiếu phu nhân nữa, cũng sẽ không còn người thừa kế Lăng U U kia. Đến lúc đó ai dám tranh giành với con gái của cô ta.

"Bên Kim gia biết tin chưa?" Ông nội Lăng quay sang hỏi quản gia.

"Đã biết tin rồi ạ. Nhưng có vẻ họ không liên quan đến chuyện này. Nghe nói Kim lão gia vừa biết tin liền lập tức ngất đi, đến giờ vẫn chưa tỉnh lại." Quản gia nhíu mày nói.

"Có đám con cháu như vậy, ông ta đúng là số khổ."

Nhã Khanh nhếch môi cười nhạt. Kim lão gia không chỉ là số khổ không thôi đâu. Sau hôm nay, Thẩm Ninh và U U bị Kim Cẩm Nhi hại chết, bản thân cô ta cũng mất mạng, cả Lăng gia và Lệ gia nhất định sẽ chuyển sự tức giận sang Kim gia. Đến lúc đó Kim gia cũng không cần tồn tại nữa.

Lúc này Kim gia đã vô cùng hỗn loạn, Kim lão gia vừa nghe tin đã trực tiếp ngất đi, Kim gia chủ lại bệnh đến không dậy nổi, chỉ còn lại Kim phu nhân đang run rẩy ngồi trên ghế. Họ hàng thân thiết với Kim gia ai nấy đều đã cuốn gói rời đi từ lâu rồi, bọn họ cũng không muốn dính vào rắc rối này.

"Phu nhân, bây giờ phải làm như thế nào?" Quản gia lo lắng hỏi.

"Còn như thế nào nữa? Đã đến nước này rồi, thần tiên cũng không cứu được Kim gia."

Kim phu nhân hét lên, số tiền đòi được từ Trần tổng kia chẳng có bao nhiêu, cuộc sống sau này nhất định sẽ rất khổ sở.

Thẩm Ninh phi xe đến địa điểm mà Kim Cẩm Nhi nói. Nhìn đường lên núi khó khăn, Thẩm Ninh nắm chặt tay vứt xe ở lại mà đi lên.

U U đừng sợ, mẹ đến đây!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play