"Thẩm Ninh, xin lỗi."

Hạ Yên Chi nói xong cũng nhanh chóng rời đi. Thẩm Ninh nhìn theo bóng dáng cô ta, thấy cô ta như vậy, trong lòng cũng không cảm thấy vui vẻ. Nghe nói từ khi Hạ thị được Hoàng Đằng thu mua, Hạ Yên Chi đã thay đổi 180 độ, cũng không còn bộ dạng tiểu thư cao ngạo nữa.

"Đi thôi U U." Thẩm Ninh dắt tay U U rời đi.

Sau cùng Hạ Yên Chi cũng chỉ là một kẻ đáng thương. Cô ta thật lòng yêu Lục Vũ lại bị anh ta phản bội còn thảm hơn cả cô.

Vừa đến Lăng gia đã thấy ông nội Lăng đang đứng ở bên ngoài chờ. U U nhanh nhẹn ôm lấy cụ nội, hai cụ cháu nhà này thật sự rất hợp nhau, gặp mặt là có thể nói cười hơn nửa ngày.

"U U có nhớ cụ nội không? Cụ thì nhớ con lắm đấy, nhìn xem nhìn xem, nhớ đến rụng hết cả răng rồi này." Ông nội Lăng cọ cọ má U U, yêu chiều nói.

"U U cũng nhớ cụ nội đến gầy đi mấy cân này."

Lăng gia không ai không biết, người lão gia thích nhất chính là chắt nội Lăng U U. Người có thể dỗ ngọt cho lão gia cười cũng chỉ có mình cô chủ nhỏ này thôi. Trái ngược với Lăng Mặc, mỗi lần gặp ông nội là lại bắt đầu chống đối.

Thẩm Ninh thấy hai cụ cháu vui vẻ thì cũng vui theo, bỗng cô nhìn sang bên cạnh, thấy Lăng Viên đang im lặng đứng từ xa nhìn bọn họ, thấy Thẩm Ninh phát hiện liền vội vã chạy đi. Đều là người mang trong mình dòng máu Lăng gia nhưng Lăng Viên lại trầm lặng ít nói, tính cách này đôi chút cũng giống Lăng Mặc.

"Tiểu Ninh Ninh, chúng ta vào trong thôi." Thấy Thẩm Ninh đứng im, ông nội Lăng liền lên tiếng gọi cô.

"Vâng."

Dạo này Lăng thị bận rộn, Lăng Quân cũng không ở nhà nhiều. Thẩm Ninh không thấy ông ta cũng không để ý, Lăng Mặc còn bận đến tối mặt thì còn có ai rảnh nữa.

"Cô chủ nhỏ, bánh kem vừa mới đưa tới, ăn một chút nhé."

"Cô chủ nhỏ, trưa nay muốn ăn món gì không?"

"Cô chủ nhỏ...."

Biết là U U đến, đám người hầu liền tranh thủ quấn lấy cô chủ nhỏ đáng yêu này. U U cũng không khó tính như Lăng Mặc, cũng không ghét người khác vây quanh mình, ngược lại còn nhiệt tình cười với bọn họ.

"Lăng Viên, lại đây ăn bánh kem này."

Thấy Lăng Viên đứng trên lầu nhìn xuống, Thẩm Ninh vẫy tay gọi nó. Lăng Viên có chút lung lay, vừa mới bước được một bước lại dừng lại, sau đó chạy về phòng. Thẩm Ninh khó hiểu nhìn nó, cô trông hung dữ đến mức làm nó sợ sao? Lần nào gặp là chạy lần đó.

"Thiếu phu nhân đừng để ý, Lăng Viên tiểu thư bình thường không thích tiếp xúc với người khác, đi học về là vào ngay phòng, đến giờ ăn mới chịu xuống." Một người hầu nói.

"Phu nhân bắt tiểu thư học rất nhiều để lấy lòng gia chủ và lão gia. Tiểu thư mới 7 tuổi đã mấy lần bị ốm vì học nhiều." Một người khác tiếp lời.

Thẩm Ninh lại nhìn lên trên lầu. Nhã Khanh này rốt cuộc điên cuồng như thế nào, chỉ vì muốn con gái được chồng và ba chồng yêu quý mà bắt ép con gái học đến phát bệnh sao?

Đến phòng của Lăng Viên, thấy cửa không đóng, Thẩm Ninh chần chừ, cuối cùng vẫn đi vào trong. Phòng của Lăng Viên tuy rộng nhưng lại lạnh lẽo, chỗ nào cũng là tủ sách.

"Lăng Viên."

Lăng Viên đang ngồi trên bàn học, nghe thấy tiếng gọi đằng sau thì giật mình, giấu vội quyển nhật ký xuống quyển sách khác. Thấy người vào là Thẩm Ninh, con bé mới thở phào nhẹ nhõm.

"Bánh kem ngon lắm, chị mang lên một ít, em ăn thử đi." Thẩm Ninh đặt đĩa bánh xuống bàn nhẹ nhàng nói. Dù sao cô cũng là chị dâu của con bé, quan tâm em chồng một chút cũng là điều bình thường.

Nhìn đĩa bánh thơm ngon trước mặt, Lăng Viên khẽ nuốt nước bọt. Mẹ đã dặn không được ăn đồ ngọt để giữ dáng nhưng nó vẫn là trẻ con, vẫn muốn được ăn những món mà nó thích.

"Ăn cái này... béo lắm."

"Không đâu. Ăn một chút này sẽ không béo."

"Thật sao?" Lăng Viên ngẩng đầu hỏi lại.

"Thật." Thẩm Ninh mỉm cười xoa nhẹ đầu nó.

Lăng Viên không cưỡng lại được sức hấp dẫn, cuối cùng vẫn cầm lên ăn. Thẩm Ninh thấy vậy thì cảm thấy đau lòng, đứa trẻ này còn nhỏ như vậy mà ngay đến một miếng bánh kem cũng phải suy nghĩ rất lâu mới dám ăn.

"Thẩm Ninh, cô đang làm gì con gái tôi đấy hả?" Nhã Khanh đi đến to tiếng nhìn cô.

Lăng Viên vội vàng đặt bánh kem xuống, sợ hãi không dám lên tiếng.

"Lăng Viên, không phải mẹ đã dặn không được ăn đồ ngọt sao? Con dám cãi lời mẹ?"

"Chỉ là bánh kem thôi mà, sao cô lại cấm đoán con bé." Thẩm Ninh nhíu mày.

"Chuyện này không liên quan đến cô. Hay cô lại định hại con gái tôi như lúc trước?"

"Hại con gái cô... như lúc trước?"

Cô đã từng hại con gái của Nhã Khanh? Sao Lăng Mặc không nói chuyện này?

Nhã Khanh biết bản thân lỡ lời, quát Lăng Viên một câu rồi kéo con bé đi. Cô ta quên mất Thẩm Ninh còn chưa nhớ ra mọi chuyện.

Ông nội Lăng giữ hai người ở lại đến tối. Thẩm Ninh thấy U U chơi vui nên cũng không từ chối. Cô hỏi thăm một chút mới biết chuyện Nhã Khanh kiểm soát lượng thức ăn của Lăng Viên vô cùng chặt chẽ. Cô ta chính là muốn biến con bé trở nên hoàn hảo trong mắt mọi người, sau này có thể cạnh tranh cùng với U U.

Chát… chát....

Tiếng bạt tai không ngừng vang lên trong phòng ngủ của Nhã Khanh. Cô ta tức giận chuyện lúc nãy liền vung tay cho con gái mấy cái bạt tai. Lăng Viên nhỏ bé đáng thương không dám chống cự, chỉ biết sợ hãi co người trên đất. Những trận đòn như thế này, con bé đã sớm quen. Mỗi lần mẹ tức giận đều lôi nó ra đánh đập trút giận.

"Sau này mày mà không ngoan ngoãn nghe lời, tao sẽ đánh chết mày."

Thấy Lăng Viên cả người run rẩy vì sợ hãi, Nhã Khanh ngồi xuống ôm lấy con gái vào lòng, giọng nói lại trở nên nhẹ nhàng khác hẳn ban nãy.

"Lăng Viên, mẹ cũng chỉ muốn tốt cho con thôi. Nếu không sau này, con làm sao có thể trở thành người thừa kế Lăng thị được."

U U sau này đã có Hoàng Đằng, nhưng lại tham lam muốn có cả Lăng thị. Cô ta làm vậy cũng chỉ là lo nghĩ tương lai cho con gái. Lăng thị phải là của Lăng Viên.

Đến tối, Lăng Mặc gọi điện cho cô, nói rằng sau khi xong việc anh sẽ đến Lăng gia đón hai người. Thẩm Ninh vừa tắt máy liền thấy ba chồng đi làm về, đằng sau là Lâm Từ và Lăng Thiên, sắc mặt của cả ba người có vẻ không được tốt lắm.

Trên bàn ăn, ngoại trừ hai cụ cháu là vẫn nói cười vui vẻ, ai nấy đều mang gương mặt nặng nề mà ăn cơm.

"Lăng Thiên, nghe nói Lâm Từ dạo này ở nhà của em hả?"

Cơm nước xong xuôi, thấy Lâm Từ đi dạo một mình sau vườn, Thẩm Ninh liền đi đến bắt chuyện.

"Vâng."

"Chắc tình cảm của hai người tốt lắm."

"...." Lăng Thiên cúi đầu, trong mắt hiện lên tia buồn bã. Đúng là tình cảm của bọn họ đang rất tốt, chỉ là không ngờ lại bị Lăng Quân phát hiện ra rồi tới phá đám.

"Chị dâu, nếu có người muốn chia rẽ chị với anh hai, chị sẽ làm thế nào?" Lăng Thiên ngẩng đầu nhìn cô.

Trong thư phòng, Lăng Quân lạnh nhạt đứng quay lưng về phía người đằng sau. Lâm Từ nhìn bóng lưng của ông ta, trong lòng càng thêm buồn bã. Cả hai đều im lặng, một lúc sau, Lâm Từ cuối cùng vẫn lên tiếng trước, phá vỡ bầu không khí ngột ngạt này.

"Chú Lăng, cháu...."

"Trước kia tôi đưa ra hai sự lựa chọn, cậu chọn cái gì, cậu đã quên rồi sao?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play