1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67 68 69 70 71 72 73 74 75 76 77 78 79 80 81 82 83 84 85 86 87 88 89 90 91 92 93 94 95 96 97 98 99 100 101 102 103 104 105 106 107 108 109 110 111 112 113 114 115 116 117 118 119 120 121
"Diệp Tử, Lăng Mặc biết chuyện sẽ không ghét bỏ tớ chứ?" "Liệu anh ấy có cảm thấy tớ rất ghê tởm không?" Thẩm Ninh lải nhải bên tai Diệp Tử, cô lo lắng Lăng Mặc sau khi biết cô đã mất lần đầu, sẽ không còn thích mình nữa. Diệp Tử ngoái ngoái lỗ tai, lần đầu của Thẩm Ninh chẳng phải rơi vào tay tên khốn nạn Lăng Mặc sao, cần gì phải lo lắng như vậy chứ. "Tiểu Ninh Ninh, Lăng Mặc chắc chắn sẽ không ghét bỏ cậu đâu, yên tâm đi." Diệp Tử vỗ vỗ vai cô trấn an. Thẩm Ninh gật gật đầu nhưng bỗng nhiên ngạc nhiên hỏi. "Sao cậu chắc chắn vậy?" "À thì... thì Lăng Mặc yêu cậu, sao có thể vì chuyện này mà ghét bỏ cậu được đúng không." Diệp Tử ấp úng giải thích. "Vậy cậu có biết vợ trước của Lăng Mặc không?" "Sao tự nhiên cậu lại hỏi vậy?" "Tớ chỉ tiện nên hỏi thôi. Nếu không không biết thì thôi vậy." Thẩm Ninh cười cười, trong lòng cũng nghĩ Diệp Tử mặc dù quen Lâm Triết nhưng cũng chưa chắc đã biết chuyện này. Diệp Tử nhìn Thẩm Ninh, vợ trước của Lăng Mặc sao? Cô ta có quen đấy, thậm chí còn là bạn rất thân nữa. Để tránh sai sót như tối hôm qua, vừa tối, Lệ Tử Ngôn đã khoá sẵn cửa, anh ta vừa khoá vừa cười ha hả, một con ruồi cũng đừng hòng chui vào đây. Một lúc sau, quả nhiên chuông cửa lại vang lên, Lệ Tử Ngôn ngồi trong thư phòng, bị tiếng chuông cửa liên tục vang lên làm cho đau đầu, bất đắc dĩ phải đi ra mở cửa. Vẫn là U U trong bộ dáng ôm quyển tiểu thuyết vào lòng đứng bên ngoài nhìn anh ta. Lệ Tử Ngôn nhướng mày, lần này đừng hòng qua mắt được anh ta. "Ba con phường gian xảo, lại muốn làm gì đây?"1 "Bác nói vậy U U buồn đấy, U U còn nhỏ, không biết gian xảo là gì đâu." U U chu mỏ nói, giọng có chút hờn dỗi. Không gian xảo thì cũng là lừa đảo, gen nhà này từ ông nội đến chắt đều giỏi nhất là diễn xuất, anh ta đã nhìn thấu từ lâu rồi. "Bác, hôm nay chúng ta lại đọc truyện trước khi ngủ nhé." U U giơ quyển tiểu thuyết ra híp mắt cười nói. "Được, hôm nay bác sẽ không ngủ trước mà ba con cũng không trốn sang đây được đâu." Lệ Tử Ngôn cầm lấy quyển tiểu thuyết tự tin nói. Sau khi khóa cửa nẻo cẩn thận, Lệ Tử Ngôn mới an tâm đi đọc truyện cho bé con nghe. Vẫn như hôm qua, anh ta đọc đến khi hai mắt sắp không mở nổi mà nó thì vẫn cứ tỉnh bơ. Lăng Mặc đứng ngoài cửa nhà, nhắn một cái tin đi. Chỉ vài phút sau, Thẩm Ninh đã từ trong nhà mở cửa cho anh. Lăng Mặc nhếch môi bế cô vào phòng, muốn chia cắt anh với cô sao? Lệ Tử Ngôn còn non lắm. Quả nhiên sáng hôm sau, Lệ Tử Ngôn trợn mắt nhìn Lăng Mặc thoải mái đi ra từ phòng em gái, còn mỉm cười nháy mắt với anh ta một cái. Xem ra anh ta đã coi thường hai ba con nhà gian xảo này rồi. Đến ngày thứ ba, Lệ Tử Ngôn nhất nhất không chịu rời khỏi nhà, anh ta muốn xem xem Lăng Mặc còn có thể giở trò gì nữa. U U đứng ngoài cửa, ánh mắt long lanh chờ mong nhìn anh ta, Lệ Tử Ngôn không chịu nổi vẻ đáng yêu này, ho khan hai tiếng đồng ý cho nó vào ngủ cùng mình. "Đây là...." nhìn quyển tiểu thuyết nó mang sang, khoé miệng Lệ Tử Ngôn không kiềm chế được mà khẽ giật nhẹ. "Đây là tiểu thuyết papa mới mua cho U U, bác tha hồ mà đọc nhé." Nhìn sơ qua cũng phải dày đến bốn đốt ngón tay chứ chẳng đùa, Lăng Mặc này chắc chắn muốn làm khó anh ta rồi. Đang nhập tâm đọc truyện bỗng anh ta quay sang hỏi bé con. "Có phải bác đọc không hay không?" "Không có." U U lắc đầu. "Vậy tại sao con không chịu ngủ?" "Bác đọc hay quá nên con mới không nỡ ngủ thôi." Lệ Tử Ngôn nhíu mày đọc tiếp, đây là khen hay chê? Sao cứ có cảm giác xiên xỏ thế nào ấy nhỉ? Hôm sau đúng như dự tính, không còn thấy Lăng Mặc bước ra phòng em gái nữa. Lệ Tử Ngôn nhướng mày nhếch môi cười, phải như thế chứ. Nhưng đến khi mở cửa trả U U về nhà, lại thấy Thẩm Ninh đi ra từ nhà đối diện.1 Thẩm Ninh nhìn anh ta, cũng không nói một tiếng, biểu cảm khác lạ chạy thẳng vào trong phòng. Lệ Tử Ngôn đã kịp nhìn thấy nước mắt còn vương lại trên mi của Thẩm Ninh. Đêm qua đã xảy ra chuyện gì vậy? "Lăng Mặc, cậu đã làm gì em gái tôi?" anh ta tức giận xông vào trong muốn hỏi rõ. Lăng Mặc không trả lời, thẫn thờ ngồi trên giường, ánh mắt dán vào bức ảnh sau rèm mỏng. Lệ Tử Ngôn cũng nhìn bức ảnh đó, xem ra không thể tiếp tục giấu giếm mọi chuyện nữa rồi. Thẩm Ninh về đến phòng liền lập tức khóa trái cửa chui vào trong chăn. Cô vì đói mà tỉnh dậy, lại vô tình nhìn thấy bức tranh sau rèm lần trước. Thẩm Ninh nhẹ nhàng kéo tấm rèm mỏng ra, cư nhiên lại là chân dung của cô. Hình ảnh trong mơ lại lần nữa xuất hiện trong đầu Thẩm Ninh, ánh mắt lạnh lùng của một người đàn ông, trái tim cô nhói lên, cảm giác đau lòng bủa vây lấy cô. Thẩm Ninh không chịu được, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây. Cô nhốt bản thân trong phòng hai ngày, Lệ Tử Ngôn cũng không khuyên được, chỉ có thể để đồ ăn ở bên ngoài cửa. Phải đến khi Lệ phu nhân gọi điện đến nói nhớ Thẩm Ninh, cô mới chịu đi ra. "Cậu chờ điện thoại của ai vậy?" Lâm Triết thấy Lăng Mặc chốc chốc lại nhìn điện thoại thì khó hiểu hỏi. "Cậu chờ điện thoại của ai vậy?" Lâm Triết thấy Lăng Mặc chốc chốc lại nhìn điện thoại thì khó hiểu hỏi. "Không có gì." "Cậu không định nói sự thật với cô ấy à? Lệ Tử Ngôn giấu thì cũng thôi đi, ngay cả cậu cũng vậy. Bác sĩ cậu muốn tìm đã tìm thấy rồi đấy, chỉ còn chờ lịch đưa cô ấy đến khám thôi." Lăng Mặc dựa người ra sau ghế nhắm mắt lại. Anh vừa muốn cô nhớ lại nhưng cũng sợ cô nhớ lại rồi sẽ hận anh. Về đến Lệ gia nhưng Thẩm Ninh vẫn chẳng vui lên nổi. Lệ Tử Ngôn thấy em gái như vậy, trong lòng cũng thấy khó chịu. Thậm chí lúc Lệ Tiểu Băng muốn giúp anh ta chỉnh lại cà vạt, còn bị anh ta hất mạnh ra. Lệ phu nhân thấy vậy đương nhiên không hài lòng, bà kéo con trai vào phòng trách mắng. "Mẹ, con mệt lắm, chuyện này đừng nói nữa được không?" Lệ Tử Ngôn xoa thái dương nhíu mày nói. "Con ấy, đừng có thiên vị Tiểu Ninh quá mà quên mất Tiểu Băng. Con không nhìn thấy con bé rất tủi thân sao? Nó cũng là em gái của con mà." "Em gái của con chỉ có một mình Thẩm Ninh thôi." "Con... haizz. Mặc dù Tiểu Băng chỉ là con nuôi nhưng mẹ vẫn luôn coi con bé như con ruột của mình. Sống chung với nhau lâu như vậy, chẳng lẽ một chút tình cảm người thân con cũng không có sao?" Lệ phu nhân buồn bã nói. "Được rồi được rồi." Lệ Tử Ngôn cũng không muốn mẹ lo lắng, nắm lấy tay bà khẽ nói:"Lần sau con sẽ chú ý hơn có được không? Giờ con có việc phải đến tập đoàn rồi, mẹ để ý Thẩm Ninh giúp con." Lệ phu nhân nhìn theo bóng dáng con trai khuất dần, khẽ thở dài một tiếng. Tiểu Băng ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy tại sao con trai vẫn cứ có thành kiến với con bé chứ. Tối đến, Lệ Tử Ngôn đứng ngoài cửa phòng của cô muốn gõ cửa nhưng tay vừa đưa lên giữa không trung thì dừng lại, cuối cùng vẫn im lặng quay người rời đi. Bỗng cửa phòng mở ra, anh ta quay lại nhìn, thấy Thẩm Ninh mặc bộ đồ ngủ màu xanh đứng đó nhìn anh ta. Hai người ngồi đối diện nhau, Thẩm Ninh trầm ngâm một lúc, giống như đã suy nghĩ thật kỹ, nhìn thẳng vào Lệ Tử Ngôn hỏi. "Có phải anh biết tất cả mọi chuyện đúng không?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT
1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67 68 69 70 71 72 73 74 75 76 77 78 79 80 81 82 83 84 85 86 87 88 89 90 91 92 93 94 95 96 97 98 99 100 101 102 103 104 105 106 107 108 109 110 111 112 113 114 115 116 117 118 119 120 121