"Mami, ăn cái này đi."
"Mami, món này ngon lắm."
"Mami...."
U U ngồi bên cạnh liên tục gắp đồ ăn vào bát của cô, chăm sóc cô còn hơn cả Lệ phu nhân. Mấy người ngồi liếc nhau một cái, ánh mắt đầy ẩn ý.
"Cô không phải mami của cháu." Thẩm Ninh bị mọi người nhìn đến ngại ngùng, chỉ có thể nhắc nhẹ U U.
"Mami không thích U U sao? Từ nhỏ U U chỉ có ba, thiếu thốn tình thương..." U U cúi đầu, bộ dáng vô cùng đáng thương.
"Không phải đâu, cô thích U U lắm." Thẩm Ninh vội vàng dỗ dành.
U U nghe xong lập tức tươi tỉnh, lại tiếp tục sự nghiệp chăm sóc Thẩm Ninh. Lệ Tử Ngôn chống cằm nhìn, trước mặt anh ta mà con bé này cũng dám lươn lẹo. Nhưng nghĩ đến U U dù sao cũng là con ruột của em gái, Lệ Tử Ngôn cũng không muốn vạch trần.1
Hai vợ chồng Lệ gia chủ nhướng mày, bé con này miệng lưỡi cũng nhanh nhẹn lắm, vừa gặp đã không ngại một câu mami hai câu mami, thuận miệng đến vậy sao?
Lệ Tiểu Băng tối qua ngủ lại nhà Kim Cẩm Nhi, sáng nay mới trở về. Kim Cẩm Nhi đúng là chị em tốt, cùng cô ta tâm sự cả đêm, còn giúp nghĩ cách theo đuổi người trong lòng.
Thấy bên trong phòng ăn có tiếng trẻ con, Lệ Tiểu Băng hiếu kỳ đi vào xem, vừa nhìn thấy là ai liền sững người lại.
"Tiểu Băng về rồi đấy à? Mau qua đây ăn sáng đi." Lệ phu nhân quay sang người hầu bên cạnh: "Lấy bát đũa cho tiểu thư."
"Dạ."
U U nhìn Lệ Tiểu Băng, trong mắt thoáng tia ngạc nhiên. Nó quên mất người phụ nữ này cũng là họ Lệ.
"Sao U U lại ở đây?" cô ta nhìn mọi người hỏi.
"Em biết U U à?" Thẩm Ninh ngẩng đầu hỏi.
Lệ Tiểu Băng gật đầu. Con của người trong lòng cô ta, có thể không biết sao?
"Bé con này bị lạc, nếu em biết thì may quá, có thể gọi ba mẹ nó đến đón."
Bị lạc sao? Lệ Tiểu Băng cảm thấy kỳ quái, U U bị lạc, chắc hẳn Lăng Mặc phải lo lắng cho người đi tìm chứ. Cô ta nhìn U U, bỗng một suy nghĩ xuất hiện trong đầu.
"Em biết nhóc con này, để em đưa nó về nhà."
"Tốt quá rồi U U."
Nhưng lúc Lệ Tiểu Băng muốn đưa bé con đi, nó sống chết ôm chặt lấy Thẩm Ninh không chịu buông tay. Người phụ nữ xấu xa này nhất định là muốn dùng nó để tiếp cận papa. Nó còn nhỏ nhưng vẫn rất tỉnh đấy.1
Thấy U U bám Thẩm Ninh như vậy, trong lòng Lệ Tiểu Băng cảm thấy không vui. Cô ta muốn làm thân với con nhóc này bao nhiêu lần, nó vẫn kiêu ngạo không thèm để ý, vậy mà bây giờ lại giống như người khác, chỉ vì đối tượng là Thẩm Ninh thôi sao?
"U U ngoan, may qua đây, cô dẫn con về với papa." Lệ Tiểu Băng mỉm cười dịu dàng, cô ta chính là dùng nụ cười thiên thần này để qua mắt tất cả mọi người.
"Không thích."
U U lập tức quay mặt vào trong, còn lâu nó mới chịu đi theo cô ta. Thẩm Ninh miễn cưỡng cười, xem ra cô đã bị một đứa bé kỳ quái bám lấy rồi.
"U U...."
"Được rồi. Con bé đã không thích thì đừng ép nó nữa." Lệ Tử Ngôn ngắt lời Lệ Tiểu Băng, lại quay sang nhìn Thẩm Ninh: "Anh biết ba nó là ai, anh sẽ đưa địa chỉ cho em, em đưa nó đến đó là được."
"Vậy cũng được."
"Em cũng muốn đi cùng." Lệ Tiểu Băng vội lên tiếng, cơ hội tốt như vậy, nhất định phải ghi điểm trong mắt anh.
Chiếc xe sang trong dừng lại trước cửa đại sảnh tập đoàn Hoàng Đằng. Thẩm Ninh bế U U bước xuống xe ngẩng đầu lên nhìn, chỉ cảm thấy tập đoàn này đích thực là cao lớn, ba của U U thật sự làm trong này sao?
Vừa đi vào trong, ánh mắt của nhân viên nhìn ba người họ liền trở nên khác lạ. Không khí ồn ào lúc đầu cũng không còn, mọi người đều im lặng làm việc.
"Tiểu Băng, ba của U U làm việc ở bộ phận nào vậy?" Thẩm Ninh quay lại hỏi Lệ Tiểu Băng.
Lăng Mặc đang làm việc, thấy người gọi đến là Lệ Tiểu Băng thì không suy nghĩ mà lập tức tắt máy. Phải đến khi cô ta gửi ảnh Thẩm Ninh bế U U, anh mới vội vàng chạy xuống.
Cánh cửa thang máy vừa mở ra, Lăng Mặc đã nhìn thấy vợ và con gái đứng đó. Thẩm Ninh bế U U, ôn nhu nhìn bé con. U U cũng ôm lấy cổ Thẩm Ninh mỉm cười thật tươi. Một cảnh đó trong mắt Lăng Mặc khiến anh cảm thấy hạnh phúc, nhếch môi cười đi đến.
"Lăng Mặc." hai mắt Lệ Tiểu Băng sáng lên chạy lại chỗ anh.
Nhưng Lăng Mặc hoàn toàn không để ý đến cô ra, trực tiếp lướt qua đi đến bên cạnh Thẩm Ninh. Nụ cười trên môi Lệ Tiểu Băng cứng lại, nén cảm giác tức giận trong lòng.
"Papa." U U hớn hở gọi anh, nghiêng người sang để anh bế nó.
Là anh ấy!
Thẩm Ninh ngạc nhiên nhìn, là người đàn ông tối đó đã nhầm cô với người khác. Bảo sao nhìn U U lại quen thế, hai khuôn mặt một lớn một nhỏ này đặt cạnh nhau đúng là giống đến 7,8 phần.
"A, bé con...."
"Lăng Mặc, U U bị lạc nên em đưa con bé đến đây tìm anh." Lệ Tiểu Băng ngắt lời Thẩm Ninh.
"Vậy sao? Vậy để tôi mời một bữa cơm để cảm ơn tử tế."
"Không cần khách khí vậy đâu." Thẩm Ninh lắc đầu nói. .
Ngôn Tình Tổng Tài"Chị, Lăng Mặc đã nói vậy thì chúng ta cũng nên nể mặt anh ấy một chút chứ. Nếu chị không muốn đi thì để em đi với ba con anh ấy cũng được."
Lệ Tiểu Băng bên ngoài cười nói vui vẻ nhưng trong lòng lại mắng Thẩm Ninh đúng là đồ ngốc. Không phải lúc nào Lăng Mặc cũng mời đi ăn như vậy đâu, đúng là cho cô ta thêm một cơ hội tốt.
"Mami không đi thì cô đi làm gì?" U U dẩu mỏ nói, lại ôm má Lăng Mặc: "Là mami đã cứu con, còn đưa con đi ăn nữa."
U U nói một câu liền khiến Lệ Tiểu Băng xấu hổ tới mức tức giận.
"Mami?" Lăng Mặc nhướng mày, con nhóc này không có tính nhẫn nại gì cả, mới gặp đã gọi như vậy nhỡ dọa sợ cô thì sao?
"Không không… U U, đừng gọi linh tinh." Thẩm Ninh nhỏ giọng nói.
Cuối cùng dưới sự dụ dỗ của U U, Thẩm Ninh đành đồng ý cùng đến nhà hàng ăn cơm. Anh và U U thay nhau gắp thức ăn cho cô khiến Lệ Tiểu Băng tức đến nổ đom đóm mắt, cũng nuốt không trôi bữa cơm này.
Đêm đến Thẩm Ninh nằm trên giường, trong đầu đều là hình ảnh của Lăng Mặc và U U. Thì ra người lúc sáng là Lăng gia Lăng Mặc, ác ma nổi tiếng trong giới kinh doanh. Thẩm Ninh ôm gối lăn qua lăn lại, anh nào có giống ác ma chứ, rõ ràng là rất đẹp trai, còn.... dịu dàng nữa.
Lúc này Lăng Mặc cũng đang nghĩ về cô, muốn theo đuổi Thẩm Ninh lần nữa, nhất định phải đưa U U lên đầu, biết đâu sau một thời gian tiếp xúc, cô lại nhớ ra anh thì sao? Có khi anh còn được thêm một đứa con gái nữa ấy.
Hai người đều suy nghĩ về đối phương, duy chỉ có Lệ Tiểu Băng là ôm cục tức đi ngủ.1
Sáng hôm sau, hai ba con đều đúng giờ ngủ dậy, làm vệ sinh cá nhân xong liền thay quần áo. Thư phòng của Lăng Mặc trước đây đã biến thành nơi để đồ, cho dù căn nhà này nhỏ hơn mong muốn của anh nhưng Lăng Mặc vẫn nhất quyết ở lại.
Một nửa phòng là đồ của Lăng Mặc, nửa còn lại là của U U. Hai người nhìn nhau, cuối cùng đều chọn lấy đồ màu đen. U U mặc một chiếc áo trắng, yếm quần màu đen, Lăng Mặc chỉnh lại cổ áo, quay qua buộc tóc cho con gái. Buộc tóc là cả một nghệ thuật mà người buộc thì là nghệ sĩ. Chỉ có điều Lăng Mặc không thể làm được nên anh đã đưa U U đi cắt tóc ngắn, giờ chỉ cần buộc một chỏm đuôi ngựa phía sau là xong.
"Đi thôi con gái. Lần này có mang được mẹ con về hay không là dựa vào tài năng diễn xuất của con đấy."1