"Chiếc váy đó thực sự rất đẹp, nếu em mặc nó lên người, chắc chắn sẽ toả sáng nhất trong bữa tiệc."

"Cao quý như em mặc đồ nào cũng sẽ toả sáng nhất, sinh nhất anh trai em mà, làm sao có người dám vượt mặt."

Lệ Tiểu Băng hẹn gặp Kim Cẩm Nhi đi mua sắm, không quên than vãn chuyện lần trước với cô ta. Nghe Kim Cẩm Nhi nói vậy, trong lòng cũng cảm thấy có lý, kẻ thức thời chắc chắn sẽ không dám làm như vậy.

"Không phải em có người trong lòng rồi sao, đến lúc đó cũng có thể cho anh ta thấy em quyến rũ như thế nào. Cũng không biết công tử nhà nào lọt vào mắt xanh của em." Kim Cẩm Nhi nịnh bợ nói. Nếu cô ta cũng có anh hay em trai, nhất định sẽ làm mai cho Lệ Tiểu Băng.

Trong lòng Lệ Tiểu Băng cực kỳ hài lòng. Lăng Mặc đúng là người ưu tú nhất trong tất cả những người đàn ông mà cô ta gặp được, khuyết điểm duy nhất chính là đã có con, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến sức hút của anh, vẫn có rất nhiều tiểu thư nhà giàu để mắt tới Lăng Mặc.1

"Em với anh ấy cũng chưa tính là thân." Lệ Tiểu Băng nghĩ tới Lăng Mặc là hai má liền ửng hồng.

"Được em nhìn trúng chắc chắn phải là người đàn ông hoàn hảo, đến lúc đó nhớ giới thiệu với chị đấy nhé."

Kim Cẩm Nhi cười cười, cô ta giỏi nhất chính là dỗ ngọt Lệ Tiểu Băng vậy nên hai người ở bên nước ngoài mới có thể nhanh chóng trở thành bạn thân, ngày ngày vui vẻ đi mua sắm. Kim Cẩm Nhi cũng không ngờ số mình lại tốt như vậy, có thể kết giao với tiểu thư nhà họ Lệ.

"Mà chị đã gặp lại ba của Tiểu Kiêu chưa? Đã về nước lâu vậy rồi mà." Lệ Tiểu Băng không trả lời, ngược lại quay sang hỏi.

"Cũng sắp gặp lại rồi, chỉ sợ anh ấy không nhận hai mẹ con chị...." Kim Cẩm Nhi cúi đầu buồn bã.

"Chị sinh con trai cho anh ta mà anh ta dám không nhận sao? Nếu anh ta thực sự làm vậy, em sẽ bảo vệ chị đến cùng."1

"Tiểu Băng, em tốt quá...."

"Chúng ta thân nhau lâu như vậy, em không tốt với chị thì tốt với ai."

Hai người nói nói cười cười, người ngoài nhìn vào chẳng khác nào đôi chị em thân thiết. Kim Cẩm Nhi uống một ngụm cafe, có Lệ gia giúp đỡ, Lăng Mặc nhất định phải nhận Tiểu Kiêu.

Bữa tiệc sinh nhật của Lệ Tử Ngôn cuối cùng cũng diễn ra. Lệ gia ở đây tuy không thể so sánh với bên nước ngoài nhưng cũng rộng lớn sang trọng không kém. Ngôi biệt thự này vừa cổ kính vừa hiện đại, vườn sau còn đặc biệt trồng rất nhiều các loại hoa, tuy không quý hiếm nhưng cực kỳ xinh đẹp. Nghe nói là mới bắt đầu trồng từ mấy năm trước để một vị tiểu thư nào đó trong Lệ gia sau này về đây ở.

Gia chủ và phu nhân Lệ gia cũng đặc biệt về đây vì con trai càng khiến người tham sự thận trọng hơn. Dù sao cũng là nhân vật quan trọng trong tương lai.

Chiếc xe đen dừng lại, Lăng Mặc một thân khí chất hơn người bước xuống xe. Vẫn là bộ vest đen quen thuộc nhưng Lăng Mặc chính là người hợp với màu đen nhất, từng phụ kiện trên người anh đều được chọn lựa kỹ càng, cái nào mà không phải là hàng hiệu.

Những người đang đứng bên ngoài đều nhanh chóng tản ra hai bên tạo thành một lối đi thẳng vào bên trong. Lăng Mặc liếc bọn họ một cái, chỉnh lại cà vạt rồi đi thẳng vào bên trong.

"Tiên sinh không có người đi cùng, xem ra tin đồn đó là thật rồi."

"Ông thì biết gì chứ. Nghe nói tiên sinh chỉ chung tình với phu nhân đã mất, nếu không sao 5 năm qua không qua lại với ai."

Tiếng bàn tán lọt vào tai Lăng Mặc nhưng anh không quan tâm, kiếm một chỗ ít người đứng đó một mình uống rượu. Dù sao mấy bữa tiệc nhạt nhẽo như này, anh cũng đã dự rất nhiều. Mỗi lần về đến nhà, trên người toàn là mùi rượu, chỉ có thể nhẹ nhàng vào phòng tắm không để U U bị đánh thức.

"Lăng Mặc." Lệ Tiểu Băng vừa nhìn thấy anh đã lập tức chạy lại.

Hôm nay cô ta mặc trên người chiếc váy màu trắng trễ vai xinh đẹp, nhìn vừa dịu dàng vừa trong sáng, đứng cạnh Lăng Mặc lại vô cùng hợp nhau, chẳng khác nào cô dâu chú rể.

"Lệ tiểu thư không ở bên trong chuẩn bị lại ra đây làm gì?"

"Sinh nhật anh hai nên chỉ có anh ấy là cần chuẩn bị thôi. Với cả.... nếu không ra đây sao có thể gặp được anh." Lệ Tiểu Băng xấu hổ nhìn anh.

Trước ánh mắt long lanh của cô ta, trong lòng Lăng Mặc chỉ cảm thấy lạnh lẽo. Cô ta chẳng khác gì đám tiểu thư nhà giàu khác, đều muốn trèo lên giường của anh.

Lăng Mặc mặc kệ cô ta, quay người muốn rời đi chỗ khác. Lệ Tiểu Băng thấy vậy cũng bám theo sau anh như chiếc đuôi nhỏ khiến Lăng Mặc vô cùng khó chịu.

"Đừng có bám theo tôi nữa." anh nhíu mày nhìn cô ta, từ giọng nói đến ánh mắt đều thể hiện sự chán ghét.

"Em.... tiệc này là ở Lệ gia, em nên tiếp anh mới phải."

"Không cần."

"Anh... anh ghét Băng nhi sao?" cô ta ấm ức nhìn Lăng Mặc, nước mắt đã sẵn sàng có thể chảy ra bất cứ lúc nào.1

"Nếu cô đã biết rõ như vậy thì tránh xa tôi ra." Lăng Mặc hoàn toàn không nể mặt Lệ gia mà lạnh nhạt nói.

Lăng Mặc thật sự ghét cô ta đến vậy sao? Lệ Tiểu Băng thất thần đứng đó, dù sao đây cũng đang ở Lệ gia, anh cứ như vậy không cho cô ta chút mặt mũi nào.

Mọi người ghé tai nhau xì xào bàn tán, Lệ Tiểu Băng nắm chặt tay thành nắm đấm, trên mặt lại không thể hiện gì. Lăng Mặc càng lạnh nhạt với cô ta, cô ta lại càng muốn có được anh hơn.

Sinh nhật người thừa kế tương lai, đến dự không ai không phải người có tiếng nói, chỉ là có nặng hay nhẹ mà thôi.

Có vài người nhìn Lăng Mặc, muốn đi tới làm quen nhưng đến khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của anh liền không dám nữa.

"Nghe nói Lệ gia mới tìm được vị tiểu thư mất tích hai mươi mấy năm, hôm nay cũng có mặt ở đây."

"Không phải Lệ gia Lệ Tiểu Băng sao?" có người nhíu mày hỏi lại.

"Gì chứ, Lệ Tiểu Băng chỉ là con gái nuôi thôi, Lệ gia tiểu thư chân chính là người khác kìa."

Lệ Tiểu Băng nghe được, trong lòng càng lúc càng không vui, cô ta khó chịu đi ra chỗ đám tiểu thư tụ tập. Cô ta là con nuôi vậy thì sao chứ, con nuôi như cô ta cũng có thể sáng ngang với tiểu thư chân chính. Hơn nữa ba mẹ nuôi đã nói rồi, sẽ không phân biệt đối xử, trước kia yêu quý cô ta như thế nào thì bây giờ vẫn vậy.

"Cẩm Nhi, chị tới rồi à." thấy Kim Cẩm Nhi tới, Lệ Tiểu Băng cũng nhanh nhẹn lại gần chào hỏi.

"Hôm nay em xinh thật đấy. Thế nào, người trong lòng của em đâu?" Kim Cẩm Nhi cười cười hỏi.

Sắc mặt cô ta lập tức ảm đạm đi mấy phần, bây giờ không phải là lúc thích hợp để giới thiệu Lăng Mặc. Kim Cẩm Nhi nhìn xung quanh tìm kiếm gì đó, bỗng ánh mắt dừng lại trước thân hình cao lớn phía xa. Là Lăng Mặc, cô ta biết ngay đến đây sẽ gặp được anh mà.

Thân là nhân vật chính của bữa tiệc, Lệ Tử Ngôn ở bên trong chuẩn bị. Anh ta mặc lên người bộ vest trắng sang trọng, nhìn người bên cạnh khẽ mỉm cười, trong mắt hoàn toàn là ôn nhu. Nếu Lệ Tiểu Băng ở đây, nhất định sẽ ghen tị đến đỏ mắt. Đều là em gái, tại sao lại có thể thiên vị như vậy, trong khi cô ta sống ở Lệ gia từ nhỏ.

Lệ Tử Ngôn đi đến, đưa tay ra mỉm cười chẳng khác nào một chàng hoàng tử.

"Bảo bối, em đã sẵn sàng chưa?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play