"Cô ta đến đây làm gì?" Lăng Mặc nhàn nhạt nói nhưng trong mắt hoàn toàn là ghét bỏ.
"Đến đây ngoài tìm cậu thì còn có thể làm gì. Lăng Mặc, cô ta cũng không phải người thường đâu. Ngoài Thẩm Ninh và U U ra, cô ta là người thứ 3 cậu chạm vào được."
Lăng Mặc nghe vậy cũng rơi vào trầm lặng. Cũng không biết có phải bệnh của anh đã khỏi hay không nhưng khi vô tình chạm vào người Lệ Tiểu Băng, anh hoàn toàn không bị dị ứng nổi mẩn đỏ. Lâm Từ nói bệnh này một phần do tâm lý ám ảnh ghê tởm phụ nữ hồi nhỏ của anh, sau khi gặp Thẩm Ninh thì ngày càng đỡ hơn.
2 tháng nay con gái nuôi Lệ gia vô cùng tích cực đến Hoàng Đằng thăm Lăng Mặc. Cô ta dùng đủ mọi cách hấp dẫn ánh nhìn của anh nhưng trong mắt Lăng Mặc ngoài chán ghét ra thì vẫn là chán ghét.
Lệ Tiểu Băng đợi dưới sảnh, chờ lâu như vậy vẫn không thấy gì liền nhỏ nhẹ quay sang hỏi lễ tân.
"Lăng Mặc vẫn chưa báo lại gì sao?"
"Lệ tiểu thư, tiên sinh đang bận, hôm nay không tiện tiếp khách."
Lệ Tiểu Băng nhìn về phía cửa thang máy, cũng không làm khó lễ tân nữa, quay người rời đi. Khó khăn lắm mới gặp được một người đàn ông ưu tú xứng với mình, Lệ Tiểu Băng cô ta nhất định sẽ phải nắm thật chặt.
Ra khỏi Hoàng Đằng, Lệ Tiểu Băng liền nhận được điện thoại của mẹ. Sau khi nghe xong, nụ cười trên môi cô ta hoàn toàn biến mất. Mấy ngày nữa sinh nhật anh trai, vậy mà người đó cũng đến.
Sau khi tan làm, Lăng Mặc lái xe đến thẳng nhà trẻ đón U U. Mặc dù công việc bận rộn nhưng anh vẫn dành thời gian tự mình đưa đón con gái. Vừa xuống xe, Lăng Mặc đã ngay lập tức thu hút ánh nhìn của các bậc phụ huynh, có người si mê, có người ghen ghét, anh cũng không để vào mắt, bước chân dài đi đến lớp của con gái.
"Xin lỗi cô, ngoài phụ huynh và những người được phụ huynh chỉ định với nhà trẻ thì mới có thể đón bé đi."
"Nhưng tôi là người quen của anh ấy. U U cũng biết cô mà phải không?"
U U liếc người đứng ngoài cửa, không mở miệng quay lưng về phía cô ta. Cô giáo thấy vậy càng kiên quyết không để người phụ nữ này đưa U U đi.
"Mời cô đi cho."
"Nhưng...."
"Lệ Tiểu Băng, cô làm gì ở đây?" Lăng Mặc lạnh lùng lên tiếng. Cô ta lại muốn giở trò gì nữa đây? Đến Hoàng Đằng không gặp được anh liền chuyển hướng qua con gái anh sao?
Lệ Tiểu Băng thấy Lăng Mặc thì lập tức vui vẻ. Cô ta nghiêng đầu cười thật tươi, người khác nhìn vào còn cảm thấy cô ta thật ngây thơ trong sáng.
"Em đến đón U U, muốn dẫn con bé đi chơi."
Anh nhíu mày, từ bao giờ U U thân với cô ta đến mức có thể đến trực tiếp nhà trẻ đón đi chơi?
"Sau này người phụ nữ này đến đây muốn đón U U thì đuổi cô ta đi." Lăng Mặc liếc Lệ Tiểu Băng một cái rồi đưa mắt tìm kiếm con gái bên trong.
Cô giáo gật gật đầu. Lệ Tiểu Băng chỉ có thể ấm ức đứng sang một bên. Cô ta là có ý tốt muốn quan hệ thân thiết hơn với con gái anh mà thôi, có cần coi cô ta như người xấu vậy không?
"U U, về thôi."
U U nghe thấy tiếng Lăng Mặc thì quay người lại, chân nhỏ nhanh nhẹn lấy balo chạy ra cửa. Lăng Mặc bế con gái lên, ánh mắt dịu dàng nhìn bảo bối trong lòng. Đáng yêu quá, Thẩm Ninh mà quay lại, nhất định sẽ khen anh, giống tốt sinh ra người cũng đẹp.
"A Lăng Mặc, U U là trẻ con, tan học mà cứ về thẳng nhà là con bé sẽ rất buồn đấy." Lệ Tiểu Băng bám lấy tay anh cười nói: "U U có muốn đi công viên chơi không? Hay muốn đi đến khu vui chơi?"
Nhìn tay Lệ Tiểu Băng bám lấy mình, Lăng Mặc nhíu mày khó chịu muốn hất ra thì bỗng một người lao đến trước mặt anh, còn chưa nói gì đã quỳ xuống.
Định thần lại, hoá ra là mẹ của Tiểu Bảo. Mới có mấy ngày không gặp, trông cô ta gầy gò xanh xao, không còn dáng vẻ sang trọng lúc trước.
"Tiên sinh, tôi biết sai rồi, cầu xin anh hãy tha cho tôi, tôi không muốn đi tù." mẹ Tiểu Bảo cúi mặt, tay nắm thành nắm đấm. Mặc dù không cam tâm nhưng cô ta không thể không làm vậy.
Tất cả mọi người đều quay lại nhìn, Lăng Mặc nhíu mày nhấc chân muốn đi qua cô ta lại bị mẹ Tiểu Bảo giữ lại.
"Tiên... tiên sinh...." thấy mặt anh đen lại, biết bản thân lại chọc giận Lăng Mặc, cô ta vội vàng bỏ tay ra.
"Tiên sinh, tất cả đều là lỗi của tôi. Là tôi dạy con không tốt, về nhà tôi đã dạy dỗ nó một trận. Mong anh lượng thứ, có thể bỏ qua cho tôi." cô ta khẩn cầu nói, giọng điệu vô cùng đáng thương.
Lệ Tiểu Băng thấy anh không nói gì, lại nhìn đến người quỳ dưới đất, không nhịn được nói đỡ cho cô ta vài câu. Trong mắt người khác cũng được cái tiếng tốt bụng.
"Lăng Mặc, không gì tốt hơn biết sai mà sửa. Anh xem, cô ấy cũng đã biết sai rồi, hay là tha đi."
Mấy hôm trước chuyện của U U cũng đến tai cô ta. Biết là anh rất tức giận nhưng người ta đã thành tâm quỳ xuống xin lỗi trước mặt nhiều người như vậy, đáng lý cũng không nên làm mất mặt nhau.
Nhưng Lệ Tiểu Băng đã quá tự tin khi nghĩ bản thân hiểu Lăng Mặc. Anh là loại người gì, có thể vì mấy câu xin lỗi này mà tha cho kẻ đã nói xấu Thẩm Ninh và U U sao?
Vợ và con mới là điều quan trọng nhất, mặt mũi mất hay không không quan trọng.
"Nếu cô mở lời xin tha cho cô ta vậy thì chịu thay tội cho cô ta đi." Lăng Mặc hất tay cô ta ra, ghét bỏ nói.
"Em..." Lệ Tiểu Băng cắn nhẹ môi, không nghĩ anh lại nói như vậy. Đúng là tự mình làm xấu mặt mình.
U U ôm cổ anh, liếc Lệ Tiểu Băng một cái, trong lòng chỉ cảm thấy cô ta đúng là kẻ phiền phức, chẳng khác nào một oan hồn vất vưởng không tan.
"Luật sư đã làm việc rồi, cô cứ đợi giấy triệu tập của toà án đi." anh nhàn nhạt nói, mặc kệ cô ta khóc lóc cầu xin, bước qua rời đi.
"Lăng Mặc, đợi em với." Lệ Tiểu Băng vội đuổi theo.
Cô ta đuổi đến cửa xe, vừa mở cửa phụ ra đã thấy U U ngồi đó, sắc mặt Lệ Tiểu Băng hơi đổi nhưng cũng không tức giận. Đến khi muốn mở cửa sau, cô ta lại phát hiện cửa đã bị khoá. Cô ta ngại ngùng muốn nói nhưng Lăng Mặc lại ấn nút khoá tất cả các cửa, đạp ga phóng đi. Lệ Tiểu Băng hậm hực dậm chân vài cái. Đúng là đen đủi, biết vậy đã không lên tiếng thay cho người phụ nữ kia.
"Papa." U U đang im lặng bỗng nhiên lên tiếng.
"Có chuyện gì vậy? Con đói rồi sao?" Lăng Mặc không nhìn con gái, vẫn chăm chú lái xe.
"Con không thích cái cô đó." .
truyện xuyên nhanhU U ngẩng đầu nhìn ba mình. Nó biết có rất nhiều người thích papa nhưng papa không để ai lại gần, trừ người phụ nữ kia. Nên trong lòng bé con vô cùng bất mãn, nó không thích cô ta làm mẹ kế của nó.
"Ba cũng vậy." Lăng Mặc không suy nghĩ liền lập tức trả lời. Đời này của anh chỉ thích duy nhất một người, cũng yêu duy nhất một người, đó là mẹ của con anh.
"Nhưng cô ta cứ bám lấy papa, U U không vui." U U xụ mặt nói.
Lăng Mặc liếc con gái một cái, cong môi cười cười. Tính cách thẳng thắn này cũng không biết là giống ai.
"Con cứ coi cô ta như người vô hình là được. U U yên tâm, con sẽ không có cơ hội gọi ai là mẹ kế đâu."
Ba cũng không có ý định đi bước nữa!