"U U mới 7 tháng, lễ thôi nôi là tròn 1 tuổi mới làm mà." Lăng Thiên nhíu mày nói.

"Chúng ta làm trước cho con bé cũng được, xem xem tương lai nó sẽ làm gì."

Mọi người nhìn nhau, cảm thấy cũng có lý. Bọn họ cũng tò mò muốn biết tương lai U U sẽ làm gì. Ông nội Lăng sai người chuẩn bị đồ vật cho bé con chọn. Đến khi nhìn đến những món đồ được đặt trên thảm, Lăng Y không khỏi ngao ngán.

"Kim cương, pha lê, tiền,... mấy thứ này có thể đoán được ra gì sao? Cho dù con bé có chọn cái nào, tương lai cũng là tỷ phú rồi." Lăng Y thở dài nói.

Ông nội Lăng cười hà hà, cho người đổi lại. Lăng Y để vào một ống nghe đồ chơi, Lăng Thiên thấy vậy cũng để vào một chiếc micro, nếu U U chọn nó, sau này nhất định sẽ theo nghệ thuật giống anh ta. Ông nội Lăng và Lăng Mặc cũng lần lượt để vào trong món đồ của mình.

Bảo mẫu bế U U đặt xuống, để tự bé con bò đến tấm thảm chọn đồ. Mọi người háo hức nhìn theo, không biết U U sẽ chọn món đồ nào.

U U nhìn một lượt, cuối cùng cầm lấy một món đồ bên tay trái lên cười thích thú.

"Bút? Sau này làm nhà văn sao?" Lăng Thiên lên tiếng hỏi.

"Chiếc bút này nhìn hơi quen." Lâm Triết híp mắt nhìn kỹ, lúc sau liền liền la lên: "Đây là bút chuyên ký hợp đồng của Lăng Mặc mà."

Mọi người quay sang nhìn anh, chỉ thấy Lăng Mặc cười cười bế con gái lên, cưng chiều thơm một cái.

"Sau này con bé sẽ là người thừa kế Lăng gia."

Một câu nói này cũng đủ để mọi người hiểu ra, tương lai của U U sau này còn tươi đẹp hơn nữa. Nhã Khanh đứng một bên đương nhiên không tin, sao có thể vì một câu nói của Lăng Mặc, Lăng U U lại có thể thừa kế cả một gia tộc lớn như vậy chứ?

"Ở đây còn có một tập hồ sơ này." Lăng Thiên tò mò cầm lên. Vừa mở ra, anh ta đã câm lặng không nói lên lời.

"Đây là... đây là giấy chuyển nhượng cổ phần Lăng thị cho U U?"

Ai nấy nghe xong đều trợn mắt ngạc nhiên. Ông nội Lăng đúng là hào phóng, lần đầu ra tay đã chuyển nhượng cổ phần Lăng thị cho chắt nội. Nhã Khanh nắm chặt tay thành nắm đấm, nghiến răng nhìn U U. Lăng Viên cũng là cháu của ông nhưng chưa bao giờ thấy ông ra tay hào phóng như vậy.

Lăng Mặc nhếch môi cười, trước sau U U cũng sẽ thay anh thừa kế Lăng gia, chút cổ phần nhỏ này sớm muộn cũng là của con bé.

Sau khi Lăng U U chào đời, bé con lập tức trở thành bảo bối của Lăng gia. Tất cả mọi người trong Lăng gia đều yêu thích U U, cái gì cũng ưu tiên cho bé con trước. Điều này khiến Nhã Khanh vốn đã khó chịu lại càng ghét bé con hơn. Cô ta nhiều lần suy nghĩ cách ra tay diệt trừ hậu hoạ nhưng Lăng Mặc như đã có tính toán trước, khắp phòng U U đều là camera không góc chết, lại thêm người hầu đều được đổi thành người của anh khiến Nhã Khanh không thể ra tay được, chỉ có thể ôm hận trong lòng.

"Aaaa... cô chủ nhỏ biết nói rồi." Một tiếng hét vang lên, mọi người lập tức có mặt ở phòng U U.

U U cũng đã được 1 tuổi, cũng đã bắt đầu tập nói. Lăng Mặc đợi mãi cuối cùng cũng đến ngày này, câu đầu tiên nói ra chắc chắn là gọi anh.

"U U, mau gọi papa đi."

"....."

"U U, gọi papa đi con."

"U U...."

"Mama...."

Phì, Lăng Thiên nghe xong lập tức mở miệng cười lớn, mọi người xung quanh cũng cố gắng nhịn cười nhìn Lăng Mặc. Anh là người sớm tối bên con gái, vậy mà câu đầu tiên nó gọi lại là mama?

Lăng Mặc xoa xoa thái dương, cái này cũng không trách U U được, mỗi lần ở bên cạnh bé con, anh đều lôi ảnh của cô ra, nói với nó đây là mama nên U U mới gọi như vậy.

Mặc dù không phải gọi anh nhưng trong lòng Lăng Mặc vẫn rất vui. U U có thể để Thẩm Ninh ở trong lòng, anh cũng thấy yên tâm hơn.

"Ha ha ha... anh hai, không ngờ anh ở bên con bé lâu như vậy, nó lại không gọi anh đầu tiên." Lăng Thiên vẫn chưa hết buồn cười quay sang cười nhạo Lăng Mặc.

"Đây gọi là ba con tương thông, đều hướng về một người."

Nhắc đến Thẩm Ninh, trên mặt vài người lại thoáng tia buồn bã. Cũng không biết lúc này Thẩm Ninh đang ở đâu, có khoẻ hay không?

Thời gian nhanh chóng trôi qua, căn nhà nhỏ ấm áp vì mất một người mà lạnh lẽo nay lại một lần nữa được sưởi ấm. Căn phòng lúc trước không dùng đến đã thành một phòng ngủ màu xanh lam mát mẻ, đồ dùng trong phòng đều là của một bé gái. Đồ đạc trong nhà cũng có chút thay đổi, trên tủ cũng có thêm vài tấm ảnh của trẻ em.

Đại sảnh tập đoàn Hoàng Đằng, Lăng Mặc vừa từ bên ngoài trở về, thư ký đã nhanh chóng chạy lại báo cáo với anh.

"Tiên sinh, bên Cố thị đã liên hệ, muốn hợp tác với chúng ta, hợp đồng đã được gửi đến rồi ạ."

"Đưa lên phòng tôi. "

Từ sau khi Thẩm Ninh biến mất, Cố Tinh Trần cũng không tiếc sức lực cho người tìm kiếm nhưng kết quả vẫn không khả quan hơn, cuối cùng mọi tâm tư đều đặt lên người con gái cô, Lăng U U.

"Vâng. Chiều nay 3 giờ chúng ta có lịch hẹn với Lục thị, chủ tịch bên đó sẽ đích thân tiếp đón tiên sinh."

Lăng Mặc không trả lời, trực tiếp bước vào thang máy lên thẳng tầng 48. 5 năm nay, anh điên cuồng lao vào công việc để quên đi nỗi đau trước kia. Lục Vũ cũng cố gắng không ít, gần đây anh ta đã trở thành nhà giàu mới nổi, rời xa Hạ gia lại làm ăn vô cùng tốt.

"Lục Vũ này đúng là kiêu ngạo, làm được chút việc lại năm lần bảy lượt muốn gặp cậu nói chuyện hợp tác, công ty nhỏ đó cũng không thể coi là một tập đoàn, vậy mà cũng dám gọi là Lục thị." Lâm Triết đi theo sau Lăng Mặc nhíu mày nói.

Lăng Mặc nghe vậy chỉ cười nhạt một tiếng, Lục Vũ thức thời không dám động đến những tập đoàn lớn mà âm thầm thâu tóm những công ty nhỏ lẻ, đến khi đủ khả năng liền bộc phát ra. Anh ta cũng coi như là có tài, chỉ đáng tiếc người tài giỏi hơn anh ta có rất nhiều.

"Đây là hợp đồng của Cố thị, xem ra Cố Tinh Trần rất để ý đến lần hợp tác này, còn nói muốn cậu dẫn U U đến ký hợp đồng." Lâm Triết đưa bản hợp đồng cho Lăng Mặc.

"Ký hợp đồng là chuyện nhỏ, gặp U U mới là chuyện lớn. Chút tâm tư của anh ta, cậu còn không hiểu sao." Lăng Mặc vừa xem xét bản hợp đồng vừa nói. Vừa nghe qua là anh đã biết ý đồ của Cố Tinh Trần, vợ thì không chịu lấy, suốt ngày nhăm nhe con gái người khác.

"Cậu vẫn còn để ý đến chuyện anh ta có tình cảm với Thẩm Ninh sao?"

"Chuyện đó sớm đã không còn quan trọng với tôi nữa rồi. Bây giờ U U là tất cả của tôi."

"Nghe nói anh ta là ba nuôi của U U?"

"U U có ba ruột như tôi là đủ. Anh ta có nuôi con bé ngày nào mà đòi làm ba nuôi." Lăng Mặc ném bản hợp đồng xuống bàn, nhàn nhạt nói.

Khoé miệng Lâm Triết khẽ giật giật, không nuôi thì không được làm ba nuôi sao? Logic này cũng quá miễn cưỡng đi. Mà Cố Tinh Trần cũng thật đáng thương, mỗi lần muốn gần gũi thân thiết hơn với U U thì đều bị con bé dùng ánh mắt ghét bỏ để nhìn vậy mà vẫn muốn lao đầu vào bằng được.

Lúc này điện thoại của Lăng Mặc vang lên, anh nghe xong liền nhíu mày đứng dậy.

"Có chuyện gì vậy?"

"Có thằng bé muốn thơm U U, bị con bé đánh cho sưng đầu."1

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play