"Cái gì? Thẩm Ninh đã biến mất? Làm sao có chuyện đó được." ông nội Lăng nghe tin liền đứng bật dậy.

Lăng Mặc như kẻ điên, cho người lật tung cả bệnh viện lên tìm kiếm Thẩm Ninh nhưng cuối cùng vẫn không thấy bóng dáng của cô. Lâm Triết đến phòng giám sát, phát hiện tất cả camera trong bệnh viện đều đã bị ai đó động tay vào, hoàn toàn không thể tra ra được chút manh mối gì.

"Tiếp tục tìm, cho dù phải lật tung cả cái thành phố này cũng phải tìm bằng được cô ấy. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác." lúc này Lăng Mặc đã không còn bình tĩnh như trước, ánh mắt anh trở nên sắc bén lạnh lẽo như băng.

Không khí trong bệnh viện trở nên ngột ngạt khó chịu, người của Lăng Mặc liên tục tản ra tìm kiếm khắp nơi khiến bệnh nhân ở đây còn tưởng là khủng bố, sợ hãi đứng nép vào một góc tường.1

Ngồi trên ghế mà trong lòng anh nóng như lửa đốt, cô mới phẫu thuật xong, thân thể còn yếu, rốt cuộc tên khốn nạn nào đã mang cô rời khỏi đây, lại tính toán thời gian chuẩn xác như vậy, làm việc nhanh gọn không để lại chút dấu vết gì. Nghĩ đến Thẩm Ninh, trái tim anh lại đau đến khó chịu, lo lắng cho cô đến mức không giữ nổi bình tĩnh.

"Ba, hay là do người có thù với Lăng gia làm?" Lăng Thiên khẽ nói.

Anh ta mới chỉ rời đi có một chút, người này đã có thể vừa mang chị dâu đi, vừa phá hỏng tất cả camera trong bệnh viện, lại có thể dưới mi mắt của Lăng gia làm mà không bị phát hiện.

"Cũng có khả năng là như vậy." Lăng Quân nhíu mày suy nghĩ, lục lại trí nhớ những người trước đây có thù oán với Lăng gia.

Tất cả mọi người đều rơi vào trầm tư, chỉ riêng Nhã Khanh trong lòng vui như tết. Vốn dĩ còn lo sợ sau khi Thẩm Ninh tỉnh lại sẽ vạch tội cô ta nhưng may mắn giờ Thẩm Ninh đã mất tích rồi, đến Lăng Mặc cũng không tra ra được gì thì sau này sẽ chẳng còn ai biết tội lỗi của cô ta cả. Chuyện này sẽ mãi mãi đi vào quá khứ.

"Lăng Mặc." Lâm Triết hớt hải đi vào.

"Thế nào rồi?"

"Đã khôi phục lại được camera nhưng chỉ có duy nhất một manh mối này."

Lâm Triết đưa máy tính bảng qua. Lăng Mặc nhíu mày nhìn, trong màn hình là một người đàn ông dáng người cao ráo đội kín mũ, đeo khẩu trang đang bế Thẩm Ninh người đầy máu đi tìm bác sĩ. Sau khi Thẩm Ninh được đưa lên cáng cứu thương đưa vào phòng cấp cứu, người này liền biến mất khỏi màn hình, mấy phút sau camera liền xảy ra vấn đề.

Nhã Khanh nắm chặt tay, lúc cô ta đẩy Thẩm Ninh, cũng không nhìn kỹ xung quanh, chẳng lẽ thật sự có người đã nhìn thấy hay sao?

"Những người đã từng đến gần phòng bệnh của Thẩm Ninh, tất cả đều phải tra hỏi thật kỹ. Tôi không tin không tra ra được gì." Lăng Mặc tức giận nói, ánh mắt thoáng liếc qua Nhã Khanh.

Nhưng cho dù có tra hỏi bao nhiêu lần, những người đó đều nói không biết gì. Một người sống sờ sờ đột nhiên biến mất, lại chẳng có một ai hay biết, muốn Lăng Mặc tin cũng khó.

Đã 3 ngày trôi qua, vẫn không có lấy một chút manh mối nào về Thẩm Ninh, cô giống như bốc hơi khỏi thế giới này vậy. Lăng Mặc điên cuồng tìm kiếm cô khắp nơi, nhưng chẳng một ai hay biết cô đang ở đâu.

Từng ngày trôi qua, Lăng Mặc giống như người mất hồn, không chịu từ bỏ tiếp tục tìm cô trong vô vọng. Anh hy vọng sẽ có một ngày, cô lại xuất hiện trước mặt anh, mỉm cười với anh như chưa trước kia.

"Vẫn chưa có tung tích của Thẩm Ninh, Lăng Mặc cũng đã không nhìn mặt U U 1 tháng rồi." Lăng Y thở dài nói.

Lăng Mặc đau buồn, khi làm giấy khai sinh cho bé con, chỉ nói hai chữ U U rồi bỏ đi. Suốt 1 tháng cũng không quay về Lăng gia nhìn mặt con gái. Lăng U U đầy tháng, mũm mĩm đáng yêu, khuôn mặt hồng hào giống Lăng Mặc nhưng đôi mắt lại to tròn giống Thẩm Ninh khiến người trong Lăng gia đều vô cùng yêu thích.

"Thẩm Ninh mất tích, Lăng Mặc lại không tìm thấy, tránh không được không muốn nhìn U U." ông nội Lăng nhìn chắt nằm trong nôi, khuôn mặt già nua nay lại thêm vài phần mệt mỏi.

"U U đâu có tội tình gì, nó lại bỏ mặc con bé như vậy. Đã thiếu mẹ còn thiếu luôn cả cha, U U đáng thương."

Như nghe hiểu được lời của Lăng Y, U U đang ngủ bỗng giật mình khóc lớn, dỗ thế nào cũng không chịu nín. Không có Thẩm Ninh, chỉ có thể để U U uống sữa của người khác. Nhưng bé con nhất quyết không chịu uống, đến khi thay bằng sữa ngoài, con bé mới uống một ít.

Tầng 48 tập đoàn Hoàng Đằng, căn phòng trước kia vốn lạnh lẽo thì nay lại thêm phần u ám. Lăng Mặc bỏ mặc tập đoàn, để Lâm Triết một mình gánh vác. Anh ngày ngày nhốt mình trong phòng xem ảnh của Thẩm Ninh, sớm đã không còn nhận ra một Lăng thiếu cao cao tại thượng, chỉ cần nói một tiếng cũng đủ lay chuyển nền kinh tế.

Lăng Mặc quần áo xộc xệch, tóc tai không còn gọn gàng như trước, khắp phòng đều là ảnh của Thẩm Ninh. Suốt 1 tháng, anh đã lục tung cả thành phố vẫn chẳng có lấy một chút manh mối. Thậm chí anh còn phát hiện tất cả mọi thứ liên quan đến cô đều đã bị ai đó xoá sạch.

"Lăng Mặc, cậu còn định như thế này đến bao giờ?" Lâm Triết đi vào kéo rèm cửa ra, cả căn phòng nhất thời trở nên sáng sủa hơn.

Lăng Mặc bị ánh sáng làm cho khó chịu, anh nhíu mày quay sang chỗ khác, trên tay vẫn cầm tấm ảnh hai người chụp khi đăng ký kết hôn.

"Đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy Thẩm Ninh, vẫn còn một nửa hy vọng cô ấy còn sống. U U đã không thể ở bên cạnh mẹ, vậy mà cậu còn nhẫn tâm bỏ mặc con bé sao?"

"Nếu không có thông tin gì mới của Thẩm Ninh thì cậu có thể đi được rồi." Lăng Mặc không nhìn Lâm Triết khẽ nói.

Anh đã từng là một người không có điểm yếu nhưng bây giờ lại có thể vì một cô gái mà khiến bản thân không ngừng đau khổ dằn vặt.

Nếu lúc đó, anh không giận dỗi cô, vậy thì bây giờ cũng không đến mức cô ở đâu cũng không biết. Lăng Mặc tự trách bản thân, chính vì quá yêu cô nên mới để mất cô.

"Cậu làm như vậy, có xứng đáng với Thẩm Ninh không? U U mấy ngày nay đều khóc rất nhiều, nếu Thẩm Ninh biết cậu đối xử với con gái của hai người như vậy, cô ấy có quay lại cũng sẽ trách cậu."

Lâm Triết nói xong liền bỏ đi. Lăng Mặc mệt mỏi xoa xoa thái dương, Thẩm Ninh sẽ trách anh sao?

Liên tiếp mấy ngày liền, U U khóc ngày càng nhiều, hết người ngày đến người khác dỗ đều không chịu nín. Khóc mệt thì ngủ, ngủ dậy lại khóc khiến mọi người trong nhà vừa lo lắng vừa mệt mỏi theo.

"U U ngoan, chú mua cho con nhiều đồ chơi lắm này, đừng khóc nữa mà."

"Oa... oa...."

Lăng Thiên đã mua rất nhiều đồ chơi cho bé con nhưng nó ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn một cái, tiếp tục khóc lớn.

"Con không dỗ được nó." Lăng Thiên nhìn ông nội, bất lực nói.

"Trong nhà này không ai dỗ được con bé cả, cứ để nó khóc như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt tới cổ họng của nó." Lăng Y mệt mỏi nói.

Đúng lúc này cánh cửa phòng mở ra, Lăng Mặc một thân vest đen sang trọng bước vào, hoàn toàn không còn dáng vẻ u ám như ngày trước. Anh từ từ đến bên cạnh bé con, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vì khóc nhiều mà ửng hồng, anh lại thấy đau lòng. Đây là con gái đầu lòng của hai người, nếu cô đã không ở đây vậy anh sẽ thay cô chăm sóc con bé thật tốt.

"Chào con, ba là ba của con."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play