Thẩm Ninh nghe tin vội vàng bắt taxi chạy đến bệnh viện. Cô hỏi thăm phòng bệnh của Lăng Viên rồi nhanh chóng đi tới. Lúc này tất cả mọi người đều đã có mặt ở đây, trên mặt ai nấy đều là sự lo lắng.

"Thẩm Ninh, cô còn dám tới đây sao? Cô xem cô đã hại con gái tôi như thế nào, giờ con bé phải nhập viện rồi đấy." Nhã Nhanh vừa thấy Thẩm Ninh liền muốn nhào đến đánh cô nhưng lại bị Lăng Quân cản lại.

"Lăng Viên... sao lại nhập viện?" Thẩm Ninh lo lắng hỏi.

"Con bé bị sốt từ hôm qua đến giờ vẫn chưa hạ, nhưng chị yên tâm, bác sĩ đã nói là không sao rồi." Lăng Thiên nhỏ giọng nói.

Nhìn Lăng Viên nằm trên giường bệnh, khuôn mặt nhỏ nhắn vì bị sốt mà đỏ hồng khiến cô cảm thấy có chút đau lòng. Trước kia con bé nhút nhát chẳng dám lại gần ai, bây giờ lại yếu đuối nằm đó.

"Thẩm Ninh, thấy con bé như vậy, cô đã hài lòng chưa?"

Thẩm Ninh nhíu mày nhìn Nhã Khanh. Cô cũng không phải người hãm hại Lăng Viên, càng không vì ghét cô ta mà làm tổn thương đến con bé, tại sao phải cảm thấy hài lòng chứ?

"Nếu không phải hôm đó cô đẩy ngã Lăng Viên xuống hồ, khiến cô bé bị sặc nước, thì bây giờ con bé cũng không bị sốt đến mức phải nhập viện."

"Nhã Khanh, cô ăn nói cho cẩn thận. Tôi không đẩy ngã Lăng Viên."

"Cô còn định không thừa nhận đến bao giờ. Cho dù Lăng Mặc bảo vệ cô thì cô cũng không thể thoát tội được đâu. Con bé đã bị như thế này rồi, cô vẫn còn nói bản thân không làm hay sao?" Nhã Khanh căm hận nhìn Thẩm Ninh, trong ánh mắt của cô ta lúc này giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.

"Đủ rồi." ông nội Lăng ngồi một bên cuối cùng cũng không thể im lặng được nữa. Ông ngẩng đầu nhìn Nhã Khanh khiến cô ta sợ hãi ngậm miệng không dám nói tiếp.

"Cô còn định cãi nhau đến bao giờ, định để cho Lăng Viên tỉnh dậy sao?"

"Con... con xin lỗi." Nhã Khanh cúi đầu nói nhỏ.

"Lăng Viên bị cảm nên mới sốt, cô làm mẹ nó vậy mà không chăm được con, còn ở đây lớn tiếng cái gì. Ra ngoài hết đi, để cho con bé nghỉ ngơi."

Nhã Khanh cắn môi, trong lòng không phục nhưng không thể không nghe theo. Ba chồng này trước giờ luôn không thích cô ta nhưng Lăng Viên dù sao cũng mang dòng máu Lăng gia, vậy mà ông ta vẫn thiên vị Thẩm Ninh, quyết không xử tội cô.

Lăng Quân liếc Thẩm Ninh một cái rồi quay người rời đi. Lăng Viên ở lại bệnh viện cũng tiện việc thăm khám hơn. Lăng Y vỗ nhẹ lên vai Thẩm Ninh, bảo cô đừng quá lo lắng, chuyện này không liên quan đến cô. Có Lăng Y ở đây chăm sóc, mọi người cũng cảm thấy yên tâm. .

||||| Truyện đề cử: Đưa Cơ Trưởng Về Làm Vị Hôn Thê |||||

Lúc này Lăng Mặc cũng vừa họp xong. Anh mệt mỏi dựa người ra sau ghế nhắm mắt dưỡng thần. Cũng không biết giờ này cô đang làm gì? Có nhớ anh không?

"Tối nay 8 giờ chúng ta có một bữa tiệc ở khách sạn Hoàng Gia." Lâm Triết vừa xem lịch trình hôm nay vừa nói.

"Cậu sắp xếp đi."

"....."

"Lăng Mặc."

"......"

Lâm Triết quay đầu gọi anh nhưng Lăng Mặc đã quá mệt mỏi, vừa nghĩ đến cô là anh đã ngủ thiếp đi. Lâm Triết thấy vậy cũng không làm phiền nữa, để cho Lăng Mặc tiếp tục ngủ. Vừa xuống sân bay anh đã phải họp cả một ngày, lại thêm trước đó mất ngủ liên tục khiến cơ thể có chút không chịu đựng được.

"Có lẽ giờ này cô ấy đang cùng Thẩm Ninh vui vẻ với nhau." Lâm Triết nhìn điện thoại, cuối cùng cũng quyết định để Lăng Mặc tỉnh dậy mới nói chuyện của Thẩm Ninh.

Trong phòng bệnh lúc này chỉ có Nhã Khanh đang trông Lăng Viên. Cô ta ngồi trên ghế, khuôn mặt suy tư như đang suy nghĩ cái gì đó. Bất chợt ngoài cửa phòng có tiếng động, một người hầu ngó đầu nhìn vào trong, khuôn mặt đầy vẻ thận trọng và sợ hãi.

"Trong này không có ai, mau vào đây."

"Phu nhân.... phu nhân, xảy ra chuyện rồi...."

"Nói đi, có chuyện gì?"

"Tiểu Văn và Tịch Tân vừa bị quản gia đuổi đi rồi. Liệu... liệu có phải lão gia đã biết rồi không?" người đó lo sợ run rẩy nói.

Nhã Khanh nhíu mày, trong lòng cũng bắt đầu thấy lo lắng. Tại sao cùng một lúc cả Tiểu Văn và Tịch Tân lại bị đuổi đi chứ? Chẳng lẽ ông ta thật sự đã nghi ngờ rồi sao? Không thể nào, cô ta tính toán vô cùng kỹ, làm sao có thể bị phát hiện được. Chắc chắn là bọn chúng làm gì sai nên mới bị quản gia đuổi đi.

"Phu nhân, chúng ta phải làm sao bây giờ? Cả hai người họ đều đã bị đuổi đi, có phải tôi cũng sẽ...."

"Sợ gì chứ, không làm sai thì không ai đuổi cô đi được."

"Nhưng... nhưng mà.... nghe nói Tịch Tân là bị chính nhị thiếu gia kêu đuổi đi."

"Cái gì? Là Lăng Mặc kêu sao?"

Lúc này Nhã Khanh có muốn giữ vững cảm xúc cũng không được. Trong mắt cô ta đã hiện lên tia lo lắng sợ hãi. Không thể có chuyện tự nhiên Lăng Mặc lại nhúng tay vào việc của Lăng gia, lại kêu quản gia đuổi người hầu thân cận của cô ta đi được. Tính cách của Lăng Mặc cô ta biết rất rõ, nếu Tịch Tân làm đổ vỡ gì hoặc làm gì sai, anh cũng sẽ không quan tâm mấy việc vớ vẩn như vậy.

Nhất định.... nhất định là Lăng Mặc đã nghi ngờ cô ta đẩy Lăng Viên để hãm hại Thẩm Ninh rồi.

"Chuyện này cô không được nói cho người khác biết. Sống để bụng chết mang theo, nếu như để tôi biết được cô dám nói ra việc này, tôi sẽ giết chết cô." Nhã Khanh híp mắt độc ác nói.

"Tôi... tôi nhất định sẽ nghe theo phu nhân, sẽ không nói cho người khác biết." người hầu vội quỳ xuống sợ sệt nói.

"Tốt, bây giờ về Lăng gia đi, đừng để cho ai biết cô từng đến đây. Nếu không tôi cũng không cứu được cô đâu."

"Vâng."

Đợi người kia đi rồi, Nhã Khanh mới thả lỏng tinh thần, run rẩy không đứng vững. Cô ta ngồi xuống ghế, cắn môi suy nghĩ cách giải quyết. Nếu cứ tiếp tục như vậy, Lăng Mặc nhất định sẽ vì Thẩm Ninh mà giết chết cô ta. Nếu như ngay từ đầu Thẩm Ninh không xuất hiện, cô ta cũng không bị ép đến bước đường này.

Thẩm Ninh? Nhã Khanh như nhìn thấy tia hy vọng. Chỉ cần Thẩm Ninh đột nhiên xảy ra chuyện, sẽ không còn ai nhớ đến chuyện này nữa, Lăng Mặc cũng vì vậy mà không tiếp tục truy cứu việc của Lăng Viên. Nhã Khanh nhếch môi cười gian xảo, vì có thể sống tiếp, cô ta chỉ còn lựa chọn này mà thôi.

Bữa tiệc diễn ra ở khách sạn Hoàng gia vô cùng sang trọng. Người đến dự đều là người có máu mặt trong giới kinh doanh. Tất cả mọi người đều nâng ly nói cười vui vẻ, chỉ có Lăng Mặc u ám đứng đó, người anh giống như toả ra hàn khí lạnh lẽo khiến người khác không dám lại gần.

Lệ Tiểu Băng cùng vài vị tiểu thư đứng từ xa to nhỏ với nhau về Lăng Mặc. Khí chất hơn người của anh đã thành công khiến trái tim Lệ Tiểu Băng rung động. Người đàn ông cao quý, bên ngoài đẹp trai bên trong nhiều tiền, thân phận hiển hách như Lăng Mặc mới xứng với cô ta chứ. Chỉ cần anh đứng đó thôi, cũng đủ làm người khác phải ngước nhìn.

Lăng Mặc vốn định dùng công việc để quên đi Thẩm Ninh nhưng những tiếng ồn ào náo nhiệt lại càng khiến anh thấy khó chịu hơn.

"A... thấy Lăng Mặc rời đi, Lệ Tiểu Băng muốn tiến đến làm quen nhưng không kịp, chỉ có thể đứng đó mở to mắt nhìn anh lên xe rời đi.

"Chúng ta rồi sẽ gặp lại." cô ta nhếch môi mỉm cười.

Trên xe, Lâm Triết thấy Lăng Mặc im lặng nhìn ra ngoài, mới nhớ đến chuyện của Thẩm Ninh.

"Lăng Mặc, điện thoại của cậu đâu rồi?"

"Hết pin, vứt ở phòng rồi." anh lạnh nhạt trả lời.

"Sáng nay Thẩm Ninh gọi điện cho tôi, nói không liên lạc được với cậu."

"Cái gì? Cô ấy gọi cho tôi?" Lăng Mặc nghe xong lập tức tỉnh táo. Cô chủ động gọi điện cho anh, vậy có nghĩa là chủ động làm hoà rồi.

"Đưa điện thoại của cậu đây cho tôi mượn."

Lâm Triết dở khóc dở cười, nghe thấy Thẩm Ninh là có thể thay đổi 180 độ được. Lăng Mặc vừa cầm lấy điện thoại đã lập tức gọi cho Thẩm Ninh, trong lòng chỉ muốn nghe thấy giọng nói ấm áp của cô.

"Thẩm Ninh...."

"Cô ấy xảy ra chuyện rồi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play