Sau khi Hạ gia bị Lệ Tử Ngôn gây khó dễ đã ngoan ngoãn hơn nhiều, cũng không dám đi tìm Thẩm Ninh gây khó dễ. Hạ thị mặc dù không bị phá sản nhưng hơn một nửa cổ đông đều đã bị thay đổi, cổ đông lớn nhất lại là người của Lệ thị. Mọi người đều ngầm biết rằng Hạ thị trên danh nghĩa là của Hạ gia nhưng quyền kiểm soát lại là của Lệ Tử Ngôn.
Hạ gia xuống dốc nhưng con rể Lục Vũ lại chẳng mấy quan tâm. Anh ta vẫn ung dung đi làm, vẫn vui vẻ qua lại với người tình Tử Băng mà Hạ Yên Chi lại chẳng hề hay biết, vẫn nghĩ anh ta là một người chồng tốt, Hạ gia đã không còn như trước vẫn không vứt bỏ cô ta.
"Thế nào rồi, bên đó đã phản hồi lại chưa?" Lục Vũ vắt chéo chân ngồi trên ghế chủ tịch.
"Vẫn chưa thấy phản hồi nào từ Hoàng Đằng. Chỉ sợ Lăng Mặc không để công ty chúng ta vào mắt, không ký hợp đồng." thư ký nhỏ giọng nói.
"Bây giờ là như vậy, sau này chưa chắc đã như vậy."
Lục Vũ cười kiêu ngạo. Anh ta ở bên ngoài đã thành lập được một công ty. Mặc dù không lớn nhưng lại làm ăn rất được. Lục Vũ lợi dụng chức quyền của mình, giúp công ty riêng ký được rất nhiều hợp đồng có lợi với Hạ thị. Lăng Mặc bây giờ có thể không để anh ta vào mắt nhưng đợi thêm một thời gian nữa, anh ta nhất định có thể đứng ngang hàng với Lăng Mặc.1
"Việc tôi bảo cô sắp xếp, cô đã làm đến đâu rồi?"
"Việc Lục tổng căn dặn, tôi đã hoàn thành rồi ạ. Cô Tử Băng ngày mai sẽ đến làm với cương vị trợ lý riêng của ngài."
"Tốt. Đừng để người khác bàn tán nghi ngờ năng lực của cô ấy. Thứ tôi quan tâm cũng không phải là năng lực của cô ấy."
"Vâng."
Buổi tối, Lục Vũ lấy lý do bận gặp đối tác mà không về nhà. Ngược lại lại đến nhà riêng của anh ta với Tử Băng.
Hạ Yên Chi nằm trên giường trống trải một mình không yên. Một tuần thì đến 4 ngày Lục Vũ ngủ ở lại tập đoàn khiến cô ta ngày càng cảm thấy cô đơn. Mà Lục Vũ cũng không gần gũi thân mật với cô ta nữa, mỗi lần cô ta muốn, anh ta đều lấy cớ mệt mà bỏ qua.
"Anh yêu, từ ngày mai là em có thể nhìn thấy anh mỗi ngày rồi." Tử Băng rúc vào trong lòng Lục Vũ hạnh phúc nói.
"Cũng không hẳn đâu. Anh còn phải qua Hạ thị nữa, không thể cả ngày ở bên này được."
"Chỉ cần có thể ở gần anh là được rồi, ngoài ra em không cần gì thêm."
"Anh chính là thích tính cách này của em." Lục Vũ hôn lên trán Tử Băng.
Tử Băng nằm trong lòng Lục Vũ, ánh mắt bỗng thoáng tia căm hận. Quen biết nhau cũng lâu, Lục Vũ luôn miệng nói yêu cô ta nhưng chưa từng nhắc đến chuyện sẽ cho cô ta một danh phận. Thân phận tiểu tam này cô ta làm sắp chán đến tận cổ rồi, lúc nào cũng phải giấu giếm tránh né Hạ Yên Chi. Cô ta có chỗ nào thua kém vợ hiện tại của Lục Vũ chứ, tại sao cô ta chỉ có thể làm tiểu tam?
"Lục Vũ.... um.... um....."
"Ngoan, phục vụ anh cho tốt...."
Tiếng rên rỉ hoan ái lập tức vang lên khắp phòng. Tử Băng vừa rên rỉ mê người vừa suy nghĩ, nếu Lục Vũ đã không muốn cho cô ta một danh phận chân chính thì tự cô ta sẽ cướp lấy.
Hôm nay Thẩm Ninh cùng Diệp Tử đến trung tâm thương mại mua đồ. Sau khi xem tài nghệ nấu ăn của Lăng Mặc, Thẩm Ninh quyết định không để anh vào bếp một lần nào nữa. Xem ra tầng 48 không có phòng bếp cũng là vì lý do này.
Trời xui quỷ khiến, vừa vào trong một cửa hàng đồ dành cho nam đã đụng trúng ngay Hạ Yên Chi đang đi mua sắm một mình. Cô ta thấy Thẩm Ninh thì lập tức tránh né, lời dặn của Lăng Mặc cô ta vẫn không quên.
"Hạ Yên Chi này ngày trước luôn kiêu ngạo, không ngờ bây giờ lại có thể nhún nhường như vậy." Diệp Tử nhỏ giọng nói.
"Cô ta lớn dần cũng phải khôn ra chứ."
Hạ Yên Chi quay đầu liếc Thẩm Ninh một cái, đến khi nhìn thấy bụng bầu của cô, ánh mắt bỗng trở nên u buồn. Giá như trong bụng cô ta cũng có đứa nhỏ của Lục Vũ thì có lẽ anh ta cũng không đến mức lạnh nhạt như vậy. Nhưng mỗi lần quan hệ, Lục Vũ đều cẩn thận dùng biện pháp phòng tránh, cô ta muốn có con cũng không được.
Tử Băng ở một bên thấy được hết tất cả. Cô ta nhếch môi cười nhạt một tiếng, tay vô thức đưa lên xoa nhẹ bụng mình.
Đến tối, Hạ Yên chỉ vừa đặt hai ly rượu vang lên trên bàn, nhìn đồng hồ thấy đã sắp đến giờ liền gọi điện cho Lục Vũ.
"Ông xã, anh sắp về đến nhà chưa?" Hạ Yên Chi vui vẻ nói.
"Hôm nay anh bận lắm, em không cần chờ anh đâu, cứ ngủ trước đi."
"Nhưng.... alo... ông xã....."
Lục Vũ nói xong cũng không đợi Hạ Yên Chi kịp trả lời đã lập tức ngắt máy. Gọi điện xong, nụ cười trên môi Hạ Yên Chi cũng không giữ nổi nữa. Nhìn những món ăn ngon trên bàn còn chưa kịp thưởng thức, cô ta đã tức giận gạt hết tất cả rơi xuống đất.
"Tại sao... tại sao anh lại đối xử với em như vậy chứ...." Hạ Yên Chi ngồi bệt xuống đất, ôm mặt khóc lóc.
Cô ta yêu Lục Vũ nhiều như vậy, tại sao lại đối xử lạnh nhạt với cô ta. Hôm nay là sinh nhật Lục Vũ, cô ta cất công làm một bàn đồ ăn ngon, còn chuẩn bị cả nến và rượu vang chỉ để chờ anh ta về nhà. Vậy mà chỉ vì một chữ bận, anh ta liền đem hết tâm huyết của cô ta đổ xuống sông xuống biển. Hạ Yên Chi khóc đến thương tâm, vớ lấy gói quà bên cạnh ném thẳng vào thùng rác. Cô ta tốn nửa ngày mua quà, tốn nửa ngày làm đồ ăn, cuối cùng bị bỏ lại một mình, cô ta không cam lòng.
Bên kia Lục Vũ sau khi tan làm liền trực tiếp đến thẳng chỗ của Tử Băng. Cô ta sớm đã chuẩn bị sẵn tất cả mọi thứ, chỉ đợi Lục Vũ sa vào lưới. Dưới ánh nến mờ ảo, Tử Băng mặc một bộ đồ ngủ mát mẻ nhìn xuyên thấu nằm trên giường trải đầy cánh hoa hồng. Đàn ông bình thường sao có thể kiềm chế được trước cơ thể quyến rũ kia, Lục Vũ cũng không ngoại lệ, anh ta nhanh chóng cởi bỏ quần áo đè lên thân thể mềm mại này.
"Khoan đã." thấy Lục Vũ lại định sử dụng biện pháp phòng tránh, Tử Băng vội đưa tay ngăn cản lại.
"Sao thế? Em không vội sao?"
"Hôm nay là ngày an toàn của em, em không muốn anh dùng cái này."
"Thật sao?"
"Chẳng lẽ anh không tin em sao?" Tử Băng nhỏ giọng nói vào tai Lục Vũ.
Cảm giác ngứa ngáy lập tức bùng lên, Lục Vũ cũng không suy nghĩ nhiều, trực tiếp vứt thứ đồ trên tay xuống đất, lại không để ý đến ánh mắt gian xảo của Tử Băng.
Cả một đêm dây dưa triền miên, Lục Vũ nhìn Tử Băng đang ngủ ngon lành thì hôn lên trán cô ta một cái rồi mới đứng dậy rời đi. Cánh cửa vừa đóng lại, Tử Băng lập tức mở mắt. Cô ta sờ lên trán, lại sờ lên bụng mình khẽ mỉm cười. Rất nhanh thôi, vị trí của Hạ Yên Chi sẽ thuộc về cô ta.
Hạ Yên Chi lúc này vẫn hoàn toàn chưa biết gì, cô ta đến Hạ thị tìm Lục Vũ, trong đầu chỉ nghĩ cách làm thế nào để anh ta giống như trước kia đối xử ấm áp với mình.
"Yên Chi, sao con lại đến đây?"
"Ba, con đến tìm Lục Vũ."
Vừa nghe nhắc đến Lục Vũ, Hạ gia chủ đã tức giận muốn chửi người. Ông ta sống quá nửa đời người vậy mà lại nuôi ong tay áo.
"Đừng có nhắc đến cái thằng súc sinh đó, ba đang tìm nó tính sổ đây."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT