Đợi đến khi mọi người đi ra ngoài tìm đã thấy trưởng phòng đã bị đánh đến sưng mặt tím mắt đang bò ra ngoài cửa.

Lệ Tử Ngôn lạnh nhạt đứng nhìn, bảo vệ của quán bar đứng sau anh ta không động đậy. Chẳng ai dám lên tiếng nói đỡ, trưởng phòng bình thường ở bệnh viện được người người ngưỡng mộ, nay lại chật vật bò ra ngoài trước mặt bao người.

"Tôi không muốn thấy loại người này xuất hiện ở đây một lần nào nữa."

Nói xong Lệ Tử Ngôn kéo Lăng Y bên cạnh lên xe rời đi. Lăng Y vừa say vừa mệt, cô ta dựa vào vào vai Lệ Tử Ngôn, cảm giác an toàn anh ta mang lại khiến Lăng Y yên tâm chìm vào giấc ngủ.

"Aaaaaaaaaa....."

Hôm sau Lăng Y vừa tỉnh lại đã thấy quần áo bị vứt đầy trên sàn, đồ trên người cũng đã bị thay thì hét lớn. Lục lại trí nhớ hôm qua, hai má cô ta lập tức đỏ lên, Lệ Tử Ngôn vậy mà lại lợi dụng lúc cô ta say mà đưa cô ta về nhà giở trò đồi bại.

"Cô hét đủ chưa?" Lệ Tử Ngôn nhíu mày mở cửa đi vào.

"Anh... anh… anh..." Lăng Y chỉ tay về phía Lệ Tử Ngôn lắp bắp nói.

"Say rượu xong thành nói lắp luôn à?" Lệ Tử Ngôn không để ý đến Lăng Y, quay người ra ngoài.

Lăng Y vội vàng thay đồ, vừa mở cửa ra ngoài đã thấy Lệ Tử Ngôn mặc tạp dề đứng bếp nấu ăn. Lăng Y ngây người nhìn, trong đầu lại hiện lên cảnh hôm qua anh ta cứu mình.

"Ăn xong rồi về nhà đi." Lệ Tử Ngôn đặt bát mì xuống bàn, cũng không quên đuổi người.

Nhìn bát mì ngon lành trên bàn, bụng Lăng Y không kiểm soát được mà kêu lên. Cô ta cũng không ngại ngùng nữa mà ngồi xuống ăn. Tay nghề của Lệ Tử Ngôn đúng là không tệ, còn ngon hơn cả Lăng Thiên làm.

"Tối qua...."

"Ực... khụ khụ..."

Nghe Lệ Tử Ngôn nhắc đến tối qua, Lăng Y liền bị nghẹn. Cô ta sợ phải nghe thấy điều tồi tệ, tối qua hai người họ đã xảy ra chuyện gì hay là cô trong lúc say đã đắc tội gì anh ta rồi.

"Tối qua cô nôn ra người, là Thẩm Ninh thay đồ cho cô."

"Thẩm Ninh? Vậy chỗ này là?"

"Chung cư An Nhiên."

Lăng Y nuốt miếng mì xuống bụng, lúc này mới nhớ ra Thẩm Ninh với Lệ Tử Ngôn vốn là hàng xóm.

Lệ Tử Ngôn nghe thấy chuông cửa liền đi ra mở. Một phút sau Thẩm Ninh đã ngó đầu vào trong cười với Lăng Y.

"Chị tỉnh rồi à?"

Theo sau Thẩm Ninh là Lăng Mặc. Lăng Y nhìn mọi người đứng đông đủ trong nhà thì đến mì cũng không nuốt nổi. Đợi đến khi rời khỏi nhà Lệ Tử Ngôn, Lăng Y mới đến gần Lăng Mặc nói nhỏ với anh.

"Sao em không để chị ngủ ở nhà em mà lại..."

"Em không bế được chị."

Lăng Y lặng người. Cô ta mà nặng sao? Biết bao người vì body của cô ta mà mê mệt không thôi vậy mà thân là em trai lại nói cô ta nặng.

"Tại sao chứ? Cân nặng của chị chỉ ngang Thẩm Ninh thôi."

"Tay của em chỉ bế được vợ em."1

"......"

Lăng Y đứng ngây ngốc tại chỗ. Sao cô ta không biết em trai lạnh lùng vô tình này của mình lại là kiểu thê nô nhỉ?

Đến bệnh viện, Lăng Y mới biết trưởng khoa đã bị đuổi việc, thậm chí còn không có bệnh viện nào dám nhận anh ta vào làm. Lăng Y cũng không cảm thấy thương xót, anh ta như vậy chính là đáng đời, Lăng Y cô ta dù sao cũng là người Lăng gia vậy mà anh ta dám làm như vậy.

Mấy hôm sau, Lăng Y chần chừ nhìn điện thoại, cô ta đã xin số từ Thẩm Ninh, muốn gọi điện cho Lệ Tử Ngôn để cảm ơn nhưng lại ngại không dám. Chỉ cần ấn nút là có thể gọi nhưng vẫn không làm được.

"Bác sĩ Lăng."

"Á... ấn gọi mất rồi." Lăng Y ảo não nhìn y tá vừa rồi.

Nhưng đợi mãi vẫn không có ai bắt máy, Lăng Y thở dài một tiếng, suy nghĩ có lẽ là số lạ nên anh ta mới không nghe máy.

Nhà hàng sang trọng, Thẩm Ninh híp mắt cười nhìn Lăng Mặc. Hôm nay anh lại chủ động dẫn cô đi ăn khiến Thẩm Ninh rất vui.

"Em cười ngây ngốc gì vậy?"

"Không có, sao anh lại dẫn em đi ăn vậy?"

Lăng Mặc không trả lời. Mấy ngày nay Cố Tinh Trần kia liên tục gọi điện làm phiền Thẩm Ninh khiến anh rất không vui nhưng cô lại cứ vui vẻ nói chuyện với người ta. Anh dẫn cô đi ăn để lấy sức mau chóng quên cái người đáng ghét kia đi.

"Lệ Tử Ngôn." Lăng Y vừa đến liền bắt gặp Lệ Tử Ngôn đang định vào trong nhà hàng, cô ta vội vàng gọi lại.

Lệ Tử Ngôn giả như không nghe thấy nhưng Lăng Y đã chạy đến trước mặt anh ta.

"Lệ Tử Ngôn, tôi gọi cho anh nhưng không được. Nếu gặp nhau ở đây rồi thì để tôi mời anh ăn coi như cảm ơn anh hôm đó đã giúp tôi."

"Tôi vừa mới ăn xong."

"Anh đi vào trong mà lại nói mới ăn xong à? Hay anh nghĩ tôi không có tiền? Đại tiểu thư Lăng gia như tôi không thiếu tiền."

"Đồ phiền phức." Lệ Tử Ngôn nghĩ trong đầu.

"Hửm... kia chẳng phải Lăng Mặc và Thẩm Ninh sao?"

Lệ Tử Ngôn vừa muốn nhấc chân rời đi, nghe thấy vậy liền lập tức quay lại nhìn, quả thật là Thẩm Ninh.

"Đi thôi."

"Hả, đi đâu?"

"Không phải đại tiểu thư cô muốn mời tôi ăn cơm à."

Lăng Y vội đi theo vào trong. Không phải vừa rồi còn nói không muốn ăn sao, nhanh như vậy đã thay đổi.

Trên bàn ăn đều là những món Thẩm Ninh thích ăn. Lăng Mặc thẳng lưng dựa người vào ghế nhìn cô ăn. Lâu lâu mới có được thời gian riêng tư bên cô như thế này, nhất định phải tạo ấn tượng thật tốt để cô biết rằng thế gian này không ai tốt hơn anh được. Nhưng Lăng Mặc tính không bằng trời tính, phía xa có hai cặp mắt đang nhìn chằm chằm về phía họ.

"Anh không ăn sao?"

"Anh muốn em đút cho anh ăn."

Thẩm Ninh xấu hổ đỏ mặt. Anh dạo này ngày càng giống lưu manh, đêm ngủ tuyệt đối không ngoan, đòi hỏi cô đến mức sáng không thể dậy nổi. Bữa ăn này chắc không phải là để bù đắp cho cô đấy chứ?

"A." Thẩm Ninh gắp thức ăn đưa lên.

"A....." Lăng Mặc cũng rất phối hợp há miệng.

Nhưng thức ăn còn chưa tới được miệng thì bên cạnh đã xuất hiện thêm hai cái bóng đèn sáng quắc. Lệ Tử Ngôn và Cố Tinh Trần nhìn nhau như nhìn thấy tri kỷ. Hai người vứt liêm sỉ sang một bên ngồi xuống cùng bàn.

"Tử Ngôn, Tiểu Trần? Sao hai người lại đến đây?" Thẩm Ninh ngạc nhiên vội bỏ miếng thịt xuống.

"Em quen cậu ấy à?"

"Tiểu Trần là người quen của em lúc còn ở cô nhi viện. Còn đây là Tử Ngôn, hàng xóm của em."

"Hoá ra đều là người quen cả. Vậy chúng ta phải ăn chung một bàn chứ. Phục vụ, gọi món."

Lăng Mặc nhìn hai kẻ mặt dày tự nhiên gọi đồ ăn chung thì giận đến đen cả mặt. Anh chỉ cầu có một chút thời gian riêng tư với vợ của mình thôi mà cũng không được, hết người này đến người khác phá đám.

"Cái đó.... chị ăn chung với." Lăng Y xuất hiện sau lưng Lệ Tử Ngôn khẽ lên tiếng.

Lăng Mặc nhìn chằm chằm Lăng Y, hai người này thì cũng thôi đi, ngay cả chị gái cũng muốn cản trở mình. Lâm Triết đúng là vô dụng, bao nhiêu nhà không tìm lại tìm ngay đúng nhà đối diện với Lệ Tử Ngôn.

Lâm Triết lúc này đang ở nhà xem phim liền hắt xì một cái. Không biết ai đang nói xấu anh ta.

Bữa ăn thân mật 2 người lại thành bàn 5 người. Mặt Lăng Mặc méo mó không vui như mất sổ gạo. Đây là công khai quan tâm vợ người ta rồi còn gì.

Vừa về đến nhà, Lăng Mặc đã vác thẳng Thẩm Ninh vào phòng ngủ. Năm phút sau tiếng rên của cô đã vang lên khe khẽ.

"Lăng Mặc, anh ghen sao?"

"Ừ, anh ghen mất rồi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play