Lâm Triết cũng không phải người ngốc, anh ta lập tức cho người dập tắt tin tức, chỉ hy vọng Thẩm Ninh chưa đọc được tin tức này.
"Đáng chết, đã sang nước ngoài rồi còn không quên để lại phiền phức cho Kim gia. Con gái yêu quý của bà đấy, xem nó đã hại Kim gia bao nhiêu lần rồi." Kim Nghị tức giận trút lên đầu Kim phu nhân.
"Chắc chắn là có ai đó đã giở trò rồi, Cẩm Nhi là bị người ta hại." Kim phu nhân vẫn cố biện minh cho con gái. Bà ta nhất định sẽ không để Kim Cẩm Nhi xảy ra chuyện gì.
"Nếu Lăng Mặc muốn Kim gia giao người, tôi sẽ lôi nó quay lại mà giao cho Lăng gia."
Kim Nghị nghe vậy tức giận đập bàn đứng dậy rời đi. Ông ta đúng là chỉ có mình Kim Cẩm Nhi là con gái, trong lòng cũng có chút không nỡ nhưng Kim gia vẫn là quan trọng không thể thay thế được.1
Kim gia, Lăng Mặc không mấy vui vẻ ngồi vắt chân nhìn ba người đối diện. Anh không đến tìm Kim gia gây sự nhưng lại ở khắp nơi chèn ép Kim thị đến nghẹt thở khiến Kim Nghị không thể không xuống nước mời anh đến đây. Lăng Mặc sau khi nghe tin Kim Cẩm Nhi đã sang nước ngoài thì nhíu mày suy nghĩ, cô ta biết chuyện đã trốn nhanh vậy sao, đệ lại hậu quả cho Kim gia giải quyết.
"Lăng Mặc, chuyện này chắc chắn là có người âm thầm hãm hại nhưng Cẩm Nhi cũng có lỗi. Ta thay nó xin lỗi cháu, mong cháu có thể bỏ qua cho Kim gia lần này." Kim Nghị trong lòng không phục nhưng vẫn phải nhẫn nhịn nói. Kim thị là tâm huyết cả đời của ông ta, không thể cứ thế bị phá sản được.
Kim Nghị làm sao không hiểu được ý của Lăng Mặc, ý của anh là kẻ đứng đằng sau anh đã biết rất rõ nên không cần ông ta phải vòng vo như vậy.
"Lăng Mặc, ta đưa cháu 3% cổ phần của Kim thị coi như là lời xin lỗi của ta."
"....."
"5%, đó là giới hạn của ta rồi." Kim Nghị trong lòng vừa tức vừa xót nhưng lại không thể không nói.
"Lăng Mặc, coi như nể mặt lão già này được không?" ông Kim khẽ lên tiếng.
Lăng Mặc nhìn ông Kim, anh vẫn nhớ rõ hôm đó ông ta lao vào cứu anh ra như thế nào. Lăng Mặc im lặng một hồi như đang suy nghĩ gì đó, sau đó liền đứng dậy nhìn thẳng Kim Nghị.