Lệ Tử Ngôn vừa đến quán bar liền thấy Lăng Y đã say ngất ngưởng đang nằm dài trên ghế. Anh ta nhíu mày, dạo này bác sĩ đều rảnh như vậy sao? Không có chuyện gì làm liền đến quán bar uống rượu?

"Anh là Lệ Tử Ngôn có phải không? Bác sĩ Lăng lúc say cứ gọi tên anh nên chúng tôi đành gọi anh đến." Một người đi đến trước ngại ngùng nói.

"Các người là bạn của cô ta mà không mang cô ta về được sao?"

"Đã thử rồi nhưng cô ấy không chịu dậy, còn liên tục gọi tên anh, chúng tôi cũng hết cách." Người đó ra vẻ bất lực quay lại nhìn Lăng Y.

Lệ Tử Ngôn đi đến bên cạnh ghế, cúi người giơ tay đẩy nhẹ Lăng Y một cái. Người phụ nữ này cũng thật lạ, lần nào say cũng tìm đến anh ta giúp đỡ, chẳng lẽ không sợ anh ta giở trò xấu xa hay sao.

"Dậy đi, tôi đưa cô về."

Nghe thấy giọng nói của Lệ Tử Ngôn, Lăng Y khẽ mở mắt, mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt mà cô ta thầm nhớ nhung. Là Lệ Tử Ngôn, quả nhiên là sẽ đến mà. Thấy Lăng Y đã tỉnh nhưng lại không đi được, Lệ Tử Ngôn thở dài một tiếng, nén sự khó chịu trong người bế cô ta lên.

Đây là lần thứ 2 anh ta đưa người phụ nữ này về nhà. Mùi rượu trên người Lăng Y khiến anh ta cảm thấy khó chịu nhưng cũng không thể giúp cô ta thay đồ, chỉ đành ném lên giường rồi về phòng ngủ.

"Đừng đi." Lăng Y bỗng nắm chặt lấy tay anh ta, miệng lẩm bẩm nói nhỏ.

"Buông ra, cô không ngủ nhưng tôi cần phải ngủ." Lệ Tử Ngôn lạnh nhạt nói. Ở đây thêm một chút nữa, anh ta sẽ bị mùi rượu trên người cô ta làm cho khó thở mất.

"Đừng đi… đừng bỏ tôi một mình..."

Mặc dù say nhưng Lăng Y sống chết không chịu buông tay Lệ Tử Ngôn. Anh ta im lặng đứng đó nhìn, cũng không cố gỡ tay cô ta ra nữa. Đây là lần đầu tiên Lệ Tử Ngôn có thể quan sát Lăng Y gần như vậy. Quả không hổ danh là đại tiểu thư Lăng gia, xinh đẹp và năng lực đều thừa hưởng từ gia tộc. Đôi môi này, khuôn mặt này, dáng người này, chắc hẳn người theo đuổi cô ta không phải ít, vậy mà đến tuổi này rồi vẫn còn ế. Đúng là một người kén chọn.

Cảm nhận được hơi thở của Lăng Y dần đều, Lệ Tử Ngôn từ từ đưa tay chạm nhẹ vào tay cô ta, ánh mắt thoáng tia khác lạ. Nhưng chưa đầy hai giây sau anh ta đã gỡ tay Lăng Y ra rồi rời khỏi phòng. Đang ngủ ngon lại phải dậy làm việc tốt, đúng là bực mình.

Sáng hôm say Lăng Y vì đói mà tỉnh dậy. Cô ta nhìn xung quanh, phát hiện đây không phải là phòng mình thì lập tức bật dậy nhảy xuống giường. Sờ sờ khắp người, cũng may quần áo vẫn còn, cũng không có dấu hiệu bị đụng chạm thể xác. Bỗng bên ngoài vang lên tiếng động, Lăng Y cảnh giác nhẹ nhàng mở cửa ngó ra bên ngoài. Bên trong bếp, cô ta nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc, Lăng Y không kiềm chế được mà từ từ lại gần.

"Lệ Tử Ngôn?"

Nghe thấy giọng nói từ đằng sau, Lệ Tử Ngôn giật mình quay người lại. Thấy là Lăng Y, anh ta mới thở phào một tiếng.

"Cô có cần doạ người như vậy không?"

"Tôi… tôi có làm gì đâu."

"Đi mà không có tiếng động, đã vậy đầu tóc còn xõa ra thế kia. Nếu là người khác còn tưởng cô là ma rồi đấy." Lệ Tử Ngôn nhìn cô ta từ đầu tới chân nhíu mày nói.

Lăng Y lúc này mới ý thức được bản thân đang trông thê thảm đến mức nào, cô ta hét lớn một tiếng, vội vàng chạy vào trong phòng. Lệ Tử Ngôn khó hiểu nhìn theo, người phụ nữ này rốt cuộc có não không thế? Như vậy mà cũng có thể làm bác sĩ được sao?

Làm xong bữa sáng, Lăng Y mới chậm chạp đi ra ngoài. Trước mặt người mình thích lại có bộ dạng xấu hổ như vậy, đúng là mất hết mặt mũi. Cũng không biết Lệ Tử Ngôn có ấn tượng xấu với cô ta không nữa.

"Ăn xong rồi hãy đi."

"Cảm ơn."

Bữa sáng đơn giản nhưng trong lòng Lăng Y lại rất vui. Dù sao cũng là đích thân Lệ Tử Ngôn làm, cho dù không ngon, cô ta vẫn cứ sẽ ăn.

"Sau này cô đừng uống rượu nữa." Đang ăn, Lệ Tử Ngôn bỗng lên tiếng.

"Mặc dù rượu không tốt nhưng có những bữa tiệc không thể không uống. Anh không cần lo lắng cho tôi đâu." Lăng Y xấu hổ nói. Không nghĩ tới Lệ Tử Ngôn lại quan tâm cô ta như vậy.

"Cô nghĩ nhiều rồi."

"Hả?"

"Tôi là lo lắng cho bản thân nửa đêm đang ngủ ngon lại phải dậy đến quán bar đưa cô về." Lệ Tử Ngôn lạnh nhạt nói.

"Ai… ai cần anh đưa về chứ?"

"Vậy sau này say rượu đừng gọi tên tôi nữa."

Lăng Y đỏ mặt, sao cô ta không nhớ bản thân đã gọi tên Lệ Tử Ngôn chứ. Nhưng xem ra đúng là cô ta đã nghĩ quá nhiều rồi, sao Lệ Tử Ngôn có thể tốt bụng quan tâm cô ta, đều là tự mình đa tình.

Bên kia Lăng Mặc ngồi cả ngày trong phòng làm việc chỉ để vắt óc nghĩ ra cách đến gần Thẩm Ninh mà cô không buồn nôn. Trong khi tổng tài không có tâm trạng làm việc, thân là trợ lý và thư ký của anh, Lâm Triết và thư ký Tô làm việc không dám nghỉ ngơi, nhân viên Hoàng Đằng bỗng chốc trở nên chăm chỉ, ai cũng không dám tan làm sớm.

Thẩm Ninh nằm dài trên ghế sopha, tận hưởng đặc ân của phụ nữ mang thai, bên cạnh là U U luôn túc trực đút nho cho cô ăn. Bé con rất hiểu chuyện, biết bản thân sắp lên chức chị hai liền ngày ngày quấn lấy cô đòi nói chuyện với em bé.

"Mami, em bé trong bụng là em trai hay em gái vậy?"

"Mami cũng chưa biết. U U, con thích em trai hay em gái?" Thẩm Ninh xoa đầu con gái khẽ hỏi.

"Hm… em trai." U U suy nghĩ một chút liền nói.

"Tại sao? Nếu là em gái sẽ thân thiết với nhau hơn, cũng có thể làm nhiều thứ cùng với con hơn mà."

"Nếu là em trai lúc xuống tay dạy dỗ sẽ dễ hơn là em gái."

Lời này là dành cho một đứa trẻ 5 tuổi nói hay sao? Tên khốn nào dạy hư con gái cô như vậy? Vốn còn định sẽ dạy dỗ U U thành một thục nữ ngoan ngoãn hiểu chuyện nhưng xem ra là không thể rồi. Gen họ Lăng quá trội, có dạy kiểu gì cũng không thành được.

"U U ngoan, ai nói với con như vậy?" Thẩm Ninh cười nói.

"Chú Lâm Triết nói vậy đấy. Hơn nữa chú Cố cũng nói nhà này chỉ cần một bảo bối U U là đủ rồi."

Lâm Triết đúng là chán sống rồi, cả Cố Tinh Trần nữa. Con gái cô sao học toàn cái xấu của bọn họ không vậy.

Trời ngả dần sang màu cam, Lăng Mặc tan làm về nhà. Vừa nhìn thấy Thẩm Ninh, anh lập tứ hớn hở đi tới, trên tay còn cầm theo một gói quà.

"Bà xã, tặng em."

"Sao lại tặng em quà? Anh làm gì có lỗi với em đúng không?" Thẩm Ninh hoài nghi nhìn anh.

"Anh muốn tặng quà cho vợ mà cũng phải cần có lý do sao?" Lăng Mặc hùng hổ nói. Anh nghe Lâm Từ nói phụ nữ có thai rất mẫn cảm, một chi tiết nhỏ cũng có thể xảy ra chiến tranh.

Thẩm Ninh nhướng mày, bóc quà của anh. Cầm hộp khẩu trang trên tay, khoé miệng cô khẽ giật giật. Hoàng Đằng bị phá sản hay sao anh lại tặng cô một hộp khẩu trang?

"Đây là loại khẩu trang tốt nhất trong nước, chống mùi chống vi khuẩn. Thẩm Ninh, em đeo cái này vào sẽ không ngửi thấy mùi của anh nữa, như vậy cũng sẽ không buồn nôn nữa. Nào, để anh hầu em đeo khẩu trang."

Lăng Mặc đeo khẩu trang cho cô, vui vẻ ôm chặt lấy cô vào lòng. Từ lúc cô nghén, anh đã không được ôm cô nữa rồi. Mùi thương này, cơ thể này anh đều rất nhớ. Đợi sinh em bé ra rồi, anh nhất định phải đòi cả gốc lẫn lãi, cho dù 3 ngày không thể xuống giường cũng quyết không nhân nhượng.

Thẩm Ninh khịt khịt mũi, cô nhăn mày, vội đẩy Lăng Mặc ra, chạy ngay vào phòng vệ sinh. Lăng Mặc hoá tượng đứng ngây ngốc nhìn theo.

"Bà xã, mũi em là mũi chó à?" Thấy cô đi ra, anh không nhịn được liền nói.1

"Lăng Mặc, anh muốn chết à?"

"Lỗi không phải tại mũi em thì nhất định là do cái khẩu trang rồi. Ngày mai anh sẽ cho người phá xưởng sản xuất của họ, dám bán khẩu trang dởm cho anh." Lăng Mặc tức giận nói, anh còn lâu mới thừa nhận mùi trên người mình nặng đô tới như vậy.

Tiếng chuông cửa vang lên, Thẩm Ninh mặc kệ Lăng Mặc còn đang oán thán, tự mình ra mở cửa.

"Chị Lăng Y?"

"Thẩm Ninh, chị muốn theo đuổi anh trai em."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play