Tất cả mọi người đều ngạc nhiên nhìn ông Kim, không nghĩ tới vì con cháu Kim gia, ông ta có thể quỳ xuống trước mặt hậu bối, ngay cả khi Kim thị phá sản, cũng không thấy ông Kim làm đến như vậy.
Lăng Mặc đương nhiên không muốn thả Kim Cẩm Nhi. Mặc dù cô ta chưa làm chết người nhưng hết lần này đến lần khác làm hại Thẩm Ninh. Chỉ điều đó thôi đã khiến anh muốn tiễn cô ta xuống dưới U Minh rồi.
"Ta cầu xin cháu." Thấy Lăng Mặc không có ý định lung lay, ông Kim lập tức dập đầu xuống đất.
"Ông nội." Kim Cẩm Nhi khóc lóc ngã xuống đất, cô ta nhìn đôi chân đã bị phế, quay người cố gắng lết đến chỗ ông nội: "Ông nội, ông không cần phải cầu xin cho con...không cần đâu mà, ông mau đứng dậy đi..."
"Lăng Mặc." Ông nội Lăng ra hiệu cho cháu trai nhưng anh lại quay mặt đi, biểu thị sẽ không nhượng bộ.
"Hôm nay tôi nhất định sẽ..."
Thấy một màn này, Thẩm Ninh cũng đã bị lay động. Cô kéo nhẹ tay áo của Lăng Mặc, một ánh mắt đã thể hiện tất cả những điều muốn nói. Anh thở dài một tiếng, cô quá dễ thương hại người khác.
"Từ hôm nay, ông tốt nhất nên nhốt cô ta cho cẩn thận. Nếu để tôi thấy cô ta xuất hiện ở bên ngoài, tôi sẽ không bỏ qua dễ dàng như lần này đâu."
Kim cẩm Nhi không nghĩ Lăng Mặc lại tha chết cho mình. Ông Kim chỉ còn biết liên tục nói cảm ơn, ngay cả vợ chồng Kim gia chủ cũng vội vàng cúi đầu cảm tạ. Bắt đầu từ hôm nay, Lăng Mặc đã không còn nợ nần gì với ông Kim nữa.
Sau khi Kim gia và Lệ gia rời đi, ông nội Lăng liền giữ một nhà ba người Lăng Mặc lại ăn tối. Không khí trên bàn ăn lại có chút kỳ lạ. Mọi người đều nói cười với nhau, duy chỉ có Nhã Khanh là không ai nói chuyện cùng. Chỉ cần cô ta xen vào một câu, chủ đề của câu chuyện liền lập tức thay đổi. Lăng Quân đương nhiên có thể nhìn ra mọi người là đang cố ý gây khó dễ với Nhã Khanh.
"Từ ngày mai, Tiểu Ninh Ninh sẽ là nữ chủ nhân của Lăng gia. Mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà đều do Tiểu Ninh Ninh quản lý." Ông nội Lăng bỗng lên tiếng.
"Không thể được. Ba, Thẩm Ninh mới chỉ là thiếu phu nhân của Lăng gia, sao có thể ngay lập tức thay thế con được." Nhã Khanh lập tức phản đối. Cô ta nhíu mày nhìn Thẩm Ninh.
"Cô cũng đâu phải không biết Lăng Mặc và Tiểu Ninh Ninh đã kết hôn được 6 năm rồi."
"Nhưng không phải Thẩm Ninh bị mất trí nhớ sao? Đối với cô ấy thì hôm nay mới là ngày đầu bước chân vào Lăng gia, mọi thứ còn rất mới lạ. Hay là để con dạy dỗ cô ấy một thời gian rồi tính tiếp có được không?"
"Ai nói tôi mất trí nhớ?"
Thẩm Ninh chống cằm mỉm cười nhìn Nhã Khanh, cô ta biết nhiều thật, nhưng lại không biết hết. Cô đúng là mất trí nhớ nhưng sớm đã nhớ lại từ lâu rồi.
"Sao?" Giọng Nhã Khanh lập tức run rẩy. Thẩm Ninh nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ đã nhớ ra được điều gì rồi sao?
"Nhờ có Lăng phu nhân mà tôi nhớ ra hết rồi." Thẩm Ninh cười nói: "Cảm ơn nhé."
Nhã Khanh sững người, trong lòng cô ta bắt đầu dâng lên một cỗ sợ hãi. Thẩm Ninh nhớ ra tất cả, vậy mọi chuyện trước đây chẳng phải sẽ bị lộ ra sao? Trên trán Nhã Khanh toát mồ hôi lạnh, cả người run rẩy vì lo lắng.
"Phải rồi, chị có nhớ người năm đó đã đẩy chị xuống cầu thang là ai không?" Lăng Thiên bỗng nhiên hỏi.
Nhã Khanh chột dạ, nghe vậy liền đứng bật dậy. Trong lòng cô ta sớm đã có bóng ma nên vừa nghe Lăng Thiên nhắc đến chuyện năm đó liền không bình tĩnh được. Thẩm Ninh mỉm cười nhìn cô ta, cũng không trả lời câu hỏi của Lăng Thiên.
Trên đường về nhà, Lăng Mặc thỉnh thoảng lại nhìn lén cô, muốn nói gì đó. Thẩm Ninh mặt mày tươi tắm ngắm nhìn bên ngoài, tâm trạng vô cùng vui vẻ.
"Thẩm Ninh, đã để em phải chịu uất ức rồi. Tại sao lúc đó em không nói ra sự thật?" Lăng Mặc không nhịn được liền hỏi.
"Em không muốn ba buồn, hơn nữa Lăng Viên còn nhỏ. Em đã đưa cho ba một thứ, em tin một người sáng suốt như ba chắc chắn sẽ giải quyết tốt chuyện này." Thẩm Ninh không nhìn anh.
Lăng Mặc khẽ cong môi cười. Nhã Khanh đối xử với cô như vậy, sau cùng cô vẫn là nghĩ cho ba chồng mà để bản thân chịu thiệt. Một người vợ như vậy, có thể đi đâu tìm cơ chứ. Có thể cưới cô làm vợ, cùng cô sinh ra U U chính là điều tuyệt vời nhất trong cuộc đời anh.
Nhưng Lăng Mặc chẳng cười được bao lâu, vốn dĩ là đêm tân hôn ngọt ngào bỗng mọc ra một bóng đèn sáng hơn cả mặt trời. Giữa giường lớn, U U mỉm cười vui vẻ ôm chặt lấy Thẩm Ninh không chịu rời, bé con thậm chí còn muốn cô sang ngủ cùng với nó. Lăng Mặc đen mặt, quả nhiên lấy vợ mới là chân ái còn con cái chỉ là sự cố mà thôi.
Lệ Tử Ngôn nhận được tin nhắn của em gái liền tức tốc phi từ Lệ gia đến nhà của Thẩm Ninh. Nhưng cánh cửa vừa mở đã thấy Lăng Mặc xách U U đưa cho anh ta sau đó liền đóng sầm cửa lại. Lệ Tử Ngôn ngẩn người nhìn cánh cửa, đến khi U U vỗ vỗ vào má anh ta thì Lệ Tử Ngôn mới phản ứng lại.
"Bác, cháu có mang theo truyện rồi, chúng ta bắt đầu thôi."1
Đêm xuống, Nhã Khanh mất ngủ vì sợ hãi. Vừa nhìn thấy Lăng Quân đi vào phòng, cô ta đã bám lấy ông ta nhỏ giọng nói.
"Ông xã, hay mai gia đình chúng ta đi du lịch được không?"
"Ngày mai chẳng phải gấp quá hay sao? Em vội vàng muốn đi như vậy làm gì." Lăng Quân ngồi xuống giường, ánh mắt có chút khác lạ.
"Em...em chỉ là muốn đi đâu đó khuây khoả một chút. Nếu anh ngại Lăng Viên còn phải đi học thì hai chúng ta đi thôi cũng được. Lâu rồi vợ chồng mình cũng không được riêng tư." Nhã Khanh ôm lấy cánh tay Lăng Quân, ấp úng nói. Chỉ cần rời khỏi đây một thời gian, để mọi chuyện lắng xuống rồi tính tiếp chưa muộn.
Lăng Quân nghe vậy, trong lòng chỉ thấy chua xót. Ông ta biết rất rõ tình cảm của Nhã Khanh là dành cho ai, trước giờ cô ta chưa từng coi ông ta là chồng. Chỉ có những lúc như thế này, cô ta mới dịu dàng nhỏ nhẹ như vậy.
"Em hãy đến sở cảnh sát tự thú đi."
"Sao? Anh đang nói linh tinh cái gì vậy? Sao lại kêu em tự thú?" Nhã Khanh buông tay xuống nhìn ông ta.
Lăng Quân đặt một tập hồ sơ xuống giường, Nhã Khanh run rẩy cầm lên xem. Bên trong đều ghi rõ những việc xấu mà cô ta đã làm. Từ việc đổ tội cho Thẩm Ninh đẩy Lăng Viên đến chuyện hợp tác với Lệ Tiểu Băng để hãm hại Thẩm Ninh.
"Sao...sao anh lại có cái này..." Cô ta sợ hãi ném tập hồ sơ xuống đất, vẻ mặt vô tội nhìn sang Lăng Quân: "Những thứ viết trong đó đều là giả. Ông xã, anh phải tin em. Em không có làm mấy chuyện như vậy."
"Không có? Nhã Khanh, cô tưởng tôi là đồ ngốc sao? Tôi không ngờ cô vì hãm hại Thẩm Ninh mà ngay cả con gái mình cũng xuống tay được. Tôi không thể bao che cho cô nữa, ngày mai cô hãy tự mình đi tự thú đi, như vậy sẽ được giảm án." Lăng Quân lạnh nhạt đứng dậy nhìn cô ta, ánh mắt thoáng qua tia đau lòng.
"Không, em sẽ không tự thú đâu. Em không muốn ngồi tù. Có chết em cũng không làm như vậy đâu."
"Đừng có cứng đầu nữa. Nếu như cô biết hối hận, sau khi ra tù tôi sẽ đón cô về Lăng gia, để cô tiếp tục làm Lăng phu nhân. Còn nếu không tôi sẽ lập tức đuổi cô khỏi Lăng gia và kiện cô vì tội mưu sát." Lăng Quân lúc này đã hoàn toàn tức giận. Ông ta dứt khoát không để cho Nhã Khanh có đường lui.
Cô ta nắm chặt tay thành nắm, cô ta đứng bật dậy chạy đến bên ngoài ban công. Trước ánh mắt ngạc nhiên của Lăng Quân, Nhã Khanh liền trèo qua lan can nhảy xuống dưới.
"Em nói rồi, có chết em cũng không tự thú đâu."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT