Diệp Tâm Ngữ bị Bạch Sinh Liên đánh đến không thể chịu nổi nữa nên đã ngất đi, lúc này tên thuộc hạ của Bạch Sinh Liên đi vào hắn liền lắc đầu với Bạch Sinh Liên tỏ vẻ hình như cái USB đó không khớp, bà ta liền tức giận tát nước mặt của Diệp Tâm Ngữ làm cho cô tỉnh dậy, cô mở mắt ra cứ ngỡ từ trở về từ cõi chết.
“Dám lừa tao, nó không phải cái thật?”
“Bà giỏi thì tự tìm cái thật đi, chứ tôi chỉ có cái đó thôi!”
Diệp Tâm Ngữ nhếch môi cười để, cô vô tình làm cho mụ ta tức giận đá một cái mạnh vào người của cô, cũng may không trúng cái bụng của cô, Bạch Sinh Liên vẫn tiếp tục quất roi da vào người cô nhưng cô vẫn khăn khăn không nói ra.
“Được, nếu mày không nói thì tao sẽ giết ông già kia.”
“Bà cứ giết, giỏi thì giết đi tôi không chắc chắn sau khi bà giết hai người bọn tôi là có thể yên đâu, sẽ có người làm sáng tỏ mọi chuyện thay tôi thôi, haha.”
Diệp Tâm Ngữ bật cười lớn, lúc này bà ta ngừng tay lại sau đó bóp lấy mặt của cô, ánh mắt cô vô hồn nhìn bà ta không chớp mắt.
“Hay lắm, mày đợi đó tao sẽ tìm ra nó, còn mày thì ở đây mà chịu chết đi, sẽ có người đến chung vui thôi.”
Bạch Sinh Liên quăng cô mạnh văng ra đất, bác Dương cố thoát khỏi dây trói nhưng thật sự không có cách nào thoát được, Diệp Tâm Ngữ cảm thấy buồn ngủ, cô rất muốn ngủ, cảm giác mệt mõi kéo đến.
“Lục... Dạ.. Hàn.”
Ngya phút nguy hiểm thế này người mà cô nhớ nhung nhất và muốn thấy nhất là Lục Dạ Hàn, cô nhắm mắt lại ngủ một giấc ngủ thật dài, tay vẫn trong tư thể bảo vệ đứa bé trong bụng, chỉ mong có thể bình an vô sự.
Lúc này Lục Dạ Hàn đang ở công ty, anh nghe nói Trương Tiểu Mỹ mấy hôm không đến công ty, cũng không có liên lạc được, Phong Vũ Luân cũng bảo là không gặp cô và cũng không liên lạc gìđược,anh cảm thấy có một linh cảm không tốt, còn Diệp Tâm Ngữ từ khi cô xé giấy ly hôn đến nay cũng không có tung tích gì sống chết ra sao cũng chẳng rõ.
“Mắc gì nhớ tới cô ta chứ? Cô ta tự nguyện xé giấy ly hôn mình đâu có ép buộc cô ta.”
Lục Dạ Hàn vẫn khẳng định những việc mình làm hoàn toàn đúng, bỗng có một tin nhắn gửi qua, là hình ảnh Trương Tiểu Mỹ đang nằm lăng lóc trên nền đất, máu me bê bết, Lục Dạ Hàn bắt đầu thấy sợ hãi, kèm theo tấm ảnh đó là một dòng tin nhắn.
[Nếu muốn cứu nó thì đến XX mang bằng chứng theo, nhớ không báo cảnh sát và phải đi một mình, nếu không tao không đảm bảo tính mạng cho nó đâu.]
Lục Dạ Hàn để điện thoại xuống sau đó tức tốc lên xe đi đến địa chỉ đó, trong lòng nóng như lửa đốt, đấm người đó dám bắt người còn chụp ảnh đe dọa anh nữa chứ, bằng chứng mà hắn muốn anh mang đến là cái gì? Anh không biết nhưng đến đó xem sao. Bạch Sinh Liên có lẽ nghĩ Lục Dạ Hàn và Diệp Tâm Ngữ là cùng một giuộc cho nên mới gọi anh đến để đổi lấy bằng chứng.
Lục Dạ Hàn lái xe trong lòng óng như lửa đốt, cuối cùng cũng đến nơi, anh nhìn thấy căn nhà hoang phía xa, đám người của Bạch Sinh Liên đã đợi sẵn, bọn chúng dẫn đường cho anh đi vào trong, Lục Dạ Hàn vừa đi vào đã nhìn thấy Trương Tiểu Mỹ đang nằm trên sàn cả người co rút lại, anh muốn xông tới cứu cô nhưng bị đám đàn em của Bạch Sinh Liên giữ lại.
“Khoan đã, chưa gì mà đã gấp rồi, mau đưa cái USB thật ra đây, một đổi một.”
Bạch Sinh Liên rất hào hứng khi nhìn thấy người khác bị dồn vào bước đường cùng như thế này, Lục Dạ Hàn suy nghĩ một lúc liền đồng ý, anh chỉ mang theo một cái USB bên mảng công việc không biết cái USB mà bà ta muốn làm gì, chắc chắn là có liên quan đến Trương Tiểu Mỹ và bà ta.
“Đây, nhưng bà phải để tôi chắc chắn bà sẽ thả người chứ, mang cô ấy đến đây rồi cùng nhau trao tận tay, yên tâm tôi chắc chắn với bà là bản gốc 100%.”
Bạch Sinh Liên nhìn thấy vẻ ngoài rất đáng tin tưởng của Lục Dạ Hàn liền đồng ý cởi trói cho Diệp Tâm Ngữ sau đó cho người bế cô lên đi tới gần Lục Dạ Hàn tiến hành quá trình trao đổi, Bạch Sinh Liên mặc dù vậy nhưng vẫn có chút nghi ngờ nên bà ta cứ do dự mãi không dám giao Diệp Tâm Ngữ ra.
“Nể tình cậu đẹp trai nên tôi đồng ý trao đổi thế này.”1
Bạch Sinh Liên vẫn giở thói mê trai của mình, bà ta đưa đôi bàn tay chạm vào mặt của Lục Dạ Hàn, anh không nói gì để cho bà ta muốn làm gì làm trước tiên phải đánh lạc hướng sự tình nghi của bà ta trước.
“Hay là đổi luôn cậu được không? phục vụ cho tôi?”1
Bạch Sinh Liên đưa đôi bàn tay bẩn thỉu của mình ôm lấy anh từ phía sau, Lục Dạ Hàn siết chặt tay của mình lại cam chịu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT