Hôm nay cuộc họp thường niên của tập đoàn Diệp thị diễn ra cực kì ồn ào và náo nhiệt, buổi tiệc có sự xuất hiện của các tập đoàn lớn, trên khán đài lớn Diệp Hoài An chính là người đứng đầu Diệp thị đứng lên dõng dạc đưa ra những chính sách mới cho những người xung quanh, từ xa một bóng dáng người phụ nữ đứng gần đấy nháy mắt ra hiệu với Diệp Hoài An, ông ta nói xong liền đi đâu đó.1
Lúc này một cô gái với vẻ mặt ngây ngô ngốc nghếch đi vào, ai cũng đồn là Diệp thị có một cô con gái ngốc nghếch, điên điên dại dại và tương lai sẽ là người thừa hưởng cái gia sản kết xù đó, một đứa ngốc như Diệp Tâm Ngữ thì có thể làm được gì chứ? Đầu tóc lúc nào cũng rối bù, mặt thì đen đúa, ôi trời ai nghe qua danh đại tiểu thư nhà Diệp thị cứ ngỡ là một đại mỹ nhân.1
Nào ngờ nhìn cô chẳng khác gì nhỏ ăn mày, đến người hầu trong nhà cũng khinh miệt cô, Diệp Tâm Ngữ làm náo loạn cả buổi họp khiến cho ai nấy đều sợ vì vẻ bề ngoài ma chê quỷ hờn của cô, lúc nào cũng cười cười đùa như đứa trẻ mới lên ba, cô liên tục lục tìm đống giấy tờ quan trọng, cô xới tung mọi thứ lên nhưng không có thứ cô cần tìm, Diệp Tâm Ngữ liền đổi sang xem máy tính cũng không có.
“Diệp tiểu thư mau đi chỗ khác đi, đây là phòng họp đừng có quậy nữa mà”.
Một người đàn ông đi tới đẩy cô ra bên ngoài, Diệp Tâm Ngữ liền ngồi bệt xuống đất.
Cô đi dọc theo hành lang, bỗng nghe tiếng động lạ, trong khi mọi người đang tập chung ở khu đại sảnh, làm gì lại có người ở đây, cô đi theo tiếng động đó đến một căn phòng, cô áp tai vào nghe thử.
Diệp Tâm Ngữ nghe được tiếng rên rỉ của Bạch Sinh Liên vang lên, thì ra đôi gian phu dâm phụ này đã lén lút với nhau từ lâu, Diệp Tâm Ngữ không ngờ cha của cô lại ngoại tình với người đàn bà khác, còn mẹ của cô bây giờ nằm trong bệnh viện sống chết không rõ.
“Anh yêu, còn con bé ngốc đó anh định xử trí ra sao?”.
Giọng điệu kinh tởm của Bạch Sinh Liên vang lên.
“Nó ngốc như vậy sẽ không làm hỏng kế hoạch của chúng ta đâu, mẹ của nó cũng sớm về trời thôi, tài sản đó đều thuộc về chúng ta”.
Diệp Tâm Ngữ siết chặc đôi bàn tay mình lại, hận không thể băm hai kẻ này ra làm trăm mảnh, người đàn ông mà cô xem là cha của mình đã làm cô quá thất vọng rồi, một người nhu nhược bị người đàn bà nham hiểm thâm độc đó dụ dỗ rồi, tất cả những gì mà Diệp thị bây giờ có được đều nhờ một phần ở mẹ của cô.
Cô cố gắng nhịn, nhất định sẽ cho bọn họ trả một cái giá đắt, Diệp Tâm Ngữ vô tình tạo ra tiếng động khiến cho hai người bên trong giật mình, họ nhanh chóng chỉnh sửa lại quần áo của mình rồi đẩy cửa đi ra ngoài.1
“Ai đó?”.
Diệp Hoài An thấy bóng người chạy đi, liền lo lắng không lẽ có người phát hiện rồi sao? Cả hai cùng nhau đuổi theo ra đến sảnh lớn, thì lúc này mất dấu, Diệp Tâm Ngữ liền bắt đầu náo loạn cả buổi tiệc, làm trò cười cho thiên hạ.
“Diệp tiểu thư đó cô ta thật sự ngốc rồi.”
Những người xung quanh bắt đầu bàn tán, còn Diệp Tâm Ngữ thì ngồi xuống đất lăn qua lăn lại rồi đứng dậy nhảy nhót hát ca, cô còn chạy tới nghịch váy của Bạch Sinh Liên, bà ta tức giận đá cô văng ra ngoài, ai nấy cũng đều cười nhạo cô, bọn người này tất cả đều chung một phe đều hướng về phía Diệp Tâm Ngữ cười nhạo bán.1
“Ai mang con nhỏ ngốc nghếch này vào đây vậy?”
Một vài người khinh miệt cố ý chọc tức cô, giật lấy con búp bê cô trên tay.
“Trả cho A Ngữ đi!!”.
Diệp Tâm Ngữ nhảy cẩn lên, lúc này con búp bê rơi vào tay Bạch Sinh Liên, bà ta liền nghĩ ra một trò chơi mới, sẵn tiện bà ta muốn thử lòng xem cô có thật sự là kẻ ngốc hay không.
“A Ngữ đừng nghịch nữa mau tới ăn bánh kem đi nào.”
Diệp Tâm Ngữ nghe thấy liền chạy tới mừng rỡ, nhưng cái bánh kem trên tay của Bạch Sinh Liên bỗng dưng rơi xuống đất tan nát, Diệp Tâm Ngữ liền cúi xuống lấy từng miếng ăn, lại còn cúi xuống đất liếm từng miếng một trên đất, ai nấy nhìn cũng đều tá hỏa.
“Trời ơi bẩn quá, chị à sao chị lại làm mất mặt nhà ta thế hả?”.
Diệp Thiến Thiến là đứa con gái của Bạch Sinh Liên, nhưng thật ra trong thời gian trước Diệp Hoài An đã ngoại tình với Bạch Sinh Liên và sinh ra cô ta, tuổi đời nhỏ hơn Diệp Tâm Ngữ nhưng tính tình rất giống mẹ mình là một con người mưu mô, độc ác luôn lấy chuyện ngốc nghếch của Diệp Tâm Ngữ ra làm trò đùa cho thiên hạ.
“Bánh kem ngon quá, cho A Ngữ thêm bánh kem đi!”.
Diệp Tâm Ngữ liền ôm lấy chân Diệp Thiến Thiến, miệng không ngừng kêu van, Diệp Thiến Thiến hất mạnh cô ra sau đó lấy cái bánh khác đưa qua đưa lại trước mặt Diệp Tâm Ngữ.
“Có muốn ăn không?”.
Diệp Thiến Thiến nhếch môi cười giở giọng trêu đùa với Diệp Tâm Ngữ chẳng khác gì một con thú cưng của mình.
“Muốn cho chị ăn đi!”.
Diệp Tâm Ngữ liên tục gật đầu bày ra ánh mắt cầu xin.
“Vậy bắt chước tiếng chó sủa đi, con chó sủa như thế nào vậy chị, em thật sự muốn nghe đó.”
Diệp Tâm Ngữ nắm tay chặc lại thành quyền, trong lòng cô thật sự muốn ngồi dậy bóp chết Diệp Thiến Thiến ngay lập tức, bọn người của bữa tiệc đứng xung quanh chờ xem kịch hay, xem cô chẳng khác gì một con vật, nhưng cô phải nhịn vì bảo vệ kế hoạch của mình cô phải nhẫn nhịn.
“Gâu... gâu... cho A Ngữ bánh đi...”.1
Diệp Tâm Ngữ bắt đầu hành động giống một con chó, lại còn nhảy cẩn lên lè lưỡi ra ôm lấy Diệp Thiến Thiến, bọn người ở đây được một phen cười hả dạ, Bạch Sinh Liên đứng từ xa xem kịch hay,bây giờ gia sản của Diệp thị chỉ có thể thuộc về bà ta mà thôi, không còn bao lâu nữa đâu thật đáng mong đợi.
Diệp Thiến Thiến liền lấy cái bánh kem đem đi chỗ khác, đổ nước lên đầu của cô, Diệp Tâm Ngữ phải nói là bị hành hạ hết sức thê thảm.
Lúc này từ xa một người thanh niên dáng vẻ oai phong, lịch lãm, gương mặt điển trai của anh làm thu hút không biết bao nhiêu cô gái, người này không ai khác là đại thiếu gia nhà họ Lục, Lục Dạ Hàn tài tử của giới doanh nhân, anh thấy mọi người tập trung lại đông đúc ở sảnh nên tò mò đi tới xem thử.
“Người đó là Diệp thiểu thư của tập đoàn Diệp thị đấy thiếu gia.”
Lục Dạ Hàn nhìn hành động điên rồ của cô liền khinh bỉ ra mặt, Diệp thị cũng thất đức lắm mới có một người con gái như cô, người cha thì đứng đấy ngờ nghệch ra nhìn con gái làm trò cười cho thiên hạ như vậy à? Xem ra tài sản của Diệp thị sớm muộn gì cũng mất trắng, chứ một cô gái ngốc nghếch như vậy thì có thể nắm giữ quyền gì và có thể giữ được khối tàn sản kết xù đó sao.1
“Không biết sao này ai sẽ can đảm lấy cô ta làm vợ nhỉ?”1
Lục Dạ Hàn trầm giọng người như cô chắc phải sống cả một đời cô độc điên điên dại dại làm gì có ai dám lấy chứ, nếu có lấy thì cũng chỉ vì cái gia sản kia mà thôi, anh thấy chán rồi liền quay lưng rời đi, dù gì cũng là chuyện nhà người ta anh cũng không thích quan tâm lắm.
Buổi họp thường niên kết thúc, Diệp Tâm Ngữ lẫn trốn theo đám người trong bữa tiệc đó quay về nhà, về đến nơi cô ngó nghiên ngó dọc quan sát xung quanh, đâu đâu cũng có camera giám sát cho nên Diệp Tâm Ngữ vẫn luôn cẩn trọng trong việc diễn xuất của mình, cô liền đi vào nhà vệ sinh cởi bỏ bộ quần áo xấu xí này ra, nhanh chóng tẩy đi lớp trang điểm lòe loẹt của mình.
Cô nhìn vào trong gương thở phào nhẹ nhõm, nhan sắc của Diệp Tâm Ngữ không phải hoạng vừa, vì để che đi sự nghi ngờ của Bạch Sinh Liên nên cô phải khiến mình trở thành người không ra người ma không ra ma, đằng sau lớp xấu xí đó một cô gái xinh đẹp tựa thiên thần, đôi mắt to tròn khiến người khác nhìn vào có thể khó mà thoát ra khỏi, làn da trắng mịn màng không tì vết.
“Bọn người này ngày càng quá đáng, đợi đấy gieo nhân nào gặp quả nấy.”
Diệp Tâm Ngữ lấy ra một chiếc điện thoại cũ kỉ, bấm dòng số quen thuộc, cô lo lắng chờ đợi tin tức của mẹ, thầm cầu nguyện cho bà không xảy ra chuyện gì.
“Tiểu thư tôi nghe đây.”
Bên kia truyền lại một giọng nói của người phụ nữ, bà ấy là người làm cũ của gia đình cô trước đây, do được mẹ của Diệp Tâm Ngữ cưu mang lúc khó khăn nên đã đi theo bà đến tận bây giờ, suốt thời gian mẹ của cô nằm viện bà Thẩm là người chăm sóc ngày đêm. .
ngôn tình ngược“Dì Thẩm mẹ cháu sao rồi dì?”.
Giọng của Diệp Tâm Ngữ rung rung hồi hộp.
“Bà ấy vừa ăn cháo xong giờ đã ngủ rồi, tiểu thư cứ yên tâm.”
“Vậy tốt rồi, có gì dì nhớ cho cháu hay nhé.”
Sau khi hỏi thăm tình hình sức khỏe của mẹ mình xong cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn, còn đám người kia vẫn còn vui vẻ vì bệnh tình của mẹ cô, Diệp Tâm Ngữ cô thề với lòng nhất định phải lấy lại tất cả kể cả vốn lẫn lời.1