Lục Dạ Hàn đang nằm thẫn thờ trên giường thì Diệp Tâm Ngữ hớt hải chạy vào, ánh mắt vẫn còn đọng lại vài giọt nước mắt, cô lao tới ôm lấy anh, bây giờ cô ôm anh với thân phận là một người vợ của anh, nước mắt cứ thế mà tuôn trào ra, Lục Dạ Hàn bất ngờ ngồi dậy nhìn cô, sao lại có cảm giác đau đớn ở tim thế này?
“Dạ Hàn sao anh lại để bị thương như vậy chứ?”
Diệp Tâm Ngữ nhào vào lòng anh khóc lớn, Lục Dạ Hàn đưa tay lên xoa đầu cô trấn an.
“Anh không sao, đừng lo.”
Cô nhẹ buông anh ra ánh mắt vô hồn nhìn về phía anh, cô thở dài một hơi khẽ nói.
“Anh bị thương do cứu một cô gái đúng không?”
Lục Dạ Hàn nghe câu hỏi của cô anh giật mình,sao cô lại biết chuyện này, không lẽ Trương Tiểu Mỹ đã nói với cô sao?
“Sao em biết, mà đúng rồi anh cứu người bạn của anh.”
“Nếu anh có chuyện gì em biết sống sao đây? Người đó quan trọng với anh hơn cả tính mạng anh sao?”
Anh bị câu nói của Diệp Tâm Ngữ làm thẫn thờ ra, không ngờ Diệp Tâm Ngữ lại có ngày nói năng và dùng ánh mắt như vậy với anh, cô gái này có thực sự ngốc không, từ khi về Lục gia đến nay anh thấy cách cư xử của cô không còn ngốc như lúc ở Diệp gia nữa, cảm giác lúc nãy thoáng qua rất giống Trương Tiểu Mỹ.
“Anh xin lỗi.”
Lục Dạ Hàn ôm cô vào lòng xoa dịu cơn giận trong lòng của cô, sau đó bác sĩ thấy anh không sao nên đã cho xuất viện sớm, cả hai cùng về Lục gia. Diệp Tâm Ngữ lo lắng cho anh từng chút một, từ ăn uống nghỉ ngơi, một mình cô lo chuyện nhà hết, anh nằm trên giường không được làm gì cả đánh máy làm việc cũng không được.1
“Dạ Hàn, anh muốn uống nước không?”
Diệp Tâm Ngữ từ nhà bếp đi lên, cô mang bát canh hầm để lên bàn cho anh, nhìn cô mặt mày thì kém sắc, có lẽ do đêm qua thức cả đêm trông nom anh, hai mắt thì thâm quần nhìn mà đau xót trong lòng.
“Tâm Ngữ, em nghỉ ngơi đi anh tự lo được mà.”
Nhưng Diệp Tâm Ngữ vẫn đứng đó đợi phục vụ cho anh, trong lòng Lục Dạ Hàn thấy áy náy vô cùng, một người đối xử với mình rất tốt mà mình lại không có tình cảm gì, còn một người thì lạnh nhạt với mình tiếp xúc cũng không nhiều mà lại đem lòng tương tư thương nhớ.
“Dạ Hàn em rửa chân cho anh, ngồi đấy đi!”
Diệp Tâm Ngữ để anh ngồi trên giường, cô mang chậu nước ấm tới để trên sàn nhẹ nhàng lấy chân anh đặt vào chậu nước, nhẹ nhàng xoa xoa, Lục Dạ Hàn bị hành động của cô làm cho xao xuyến con tim.
“Tâm Ngữ...”
Anh khẽ gọi tên cô một cách nhẹ nhàng và ôn nhu, anh như bị cô cảm hóa trở nên dịu dàng hơn, anh không ngờ cô luôn ở bên anh mỗi khi anh có chuyện, cô đúng là mẫu người vợ mà ai cũng muốn có được, vậy mà anh lại đối xử với cô như vậy bây giờ suy nghĩ lại thấy bản thân mình thật xấu xa.1
“Em biết anh nghĩ gì, không yêu em cũng được nhưng chỉ mong anh hãy yêu bản thân mình đừng để bị thương vì bất kỳ ai.”
Lục Dạ Hàn cảm thấy nóng nóng ở khóe mắt, tại sao cô lại tốt với anh như vậy, anh thật ghét nhìn thấy cô hiểu chuyện như vậy, nếu cô ngốc có lẽ anh đã không thành ra thế này.
“Được rồi, nghỉ ngơi đi.”
Lục Dạ Hàn đỡ cô đứng dậy và nằm xuống giường, anh thu dọn mọi thứ rồi cũng lên giường nghỉ ngơi cùng cô, Diệp Tâm Ngữ đưa tay xoa gương mặt điển trai này, đúng là vẻ đẹp yêu nghiệt khiến con người ta phải say mê, sao cô lại không phát hiện ra anh đẹp đến như vậy chứ?
“Anh yêu em chứ?”
Lục Dạ Hàn bị câu hỏi của cô làm ngẩn ra, im lặng một lúc anh tràm giọng trả lời.
“Yêu, tờ giấy đăng ký kết hôn ở đây cho thấy tình cảm của anh rồi.”
Diệp Tâm Ngữ buông đôi tay ra sau đó quay mặt vào bên trong, cứ nghĩ cô đã ngủ nhưng cô liền nói.
“Chỉ là cái rào cản mang tên tình yêu thôi chứ thật ra chỉ là trách nhiệm.”
“Em hiểu anh mà.”
Không gian trở nên tĩnh lặng, tiếng thở nhẹ nhàng của Diệp Tâm Ngữ vang lên, có lẽ cô đã ngủ rồi do cả đêm thức để chăm sóc cho anh, Lục Dạ Hàn đưa tay ôm lấy cô từ phía sau, anh không dám đụng vào cơ thể của cô vì anh sợ cô sẽ tổn thương, nên chuyện có con là không thể nào có được.
Thời gian cũng trôi qua, Diệp Tâm Ngữ bây giờ rất bận rộn vừa bận việc nhà vừa bận việc ở công ty, hôm nay cô nhận lời mời đi ăn cùng Phong Vũ Luân, anh thấy cô liền hào hứng đi tới nắm tay cô kéo đi vào bàn ăn.
“Tôi gọi món cả rồi, đều là món cô thích đấy.”
Phong Vũ Luân chống cằm nhìn cô, thức ăn được mang ra, Diệp Tâm Ngữ ngửi mùi đồ ăn bỗng cảm thấy buồn nôn vô cùng, mặc dù cô rất thích mấy món này trước đây nhưng sao lại có cảm giác chán ghét như vậy, cảm giác khó chịu ở cổ.1
“Cô sao vậy?”
Phong Vũ Luân nhìn vẻ mặt xanh xao của cô liền lo lắng.
“Tôi đi vệ sinh một chút.”
Diệp Tâm Ngữ liền nhanh chóng đi vào nhà vệ sinh, tuy chưa ăn gì mà lại buồn nôn đến như vậy, cô cứ nôn mãi mà chỉ toàn là nước thôi.
“Hay là do dạo này làm việc nhiều quá nhỉ?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT