Hôm đó tại Lục gia, Lục Dạ Hàn đã quay về nhưng anh quên mất chuyện của Diệp Tâm Ngữ, lúc này anh mới bắt đầu lúng túng khi cô vẫn chưa về, không lẽ cô thực sự bị bọn người kia xử lý rồi sao? Anh nên vui mới đúng nhưng sao có cảm giác khó chịu vô cùng.
“Dạ Hàn, con đây rồi Tâm Ngữ đâu?”
Lục phu nhân nhìn theo sau bóng lưng của anh, bà đã chuẩn bị cơm canh ngon để cho hai vợ chồng ăn, thường là Diệp Tâm Ngữ sẽ vào nhà trước và ôm lấy bà mà.
“Con xin lỗi... con không thấy Tâm Ngữ đâu cả, con đã đi tìm cả ngày hôm nay rồi.”
Lục Dạ Hàn bắt đầu bịa lý do, Lục phu nhân lúc này tay run cả lên, liền đi lấy điện thoại gọi cho Diệp gia, bên kia cũng không trả lời lúc này bà bắt đầu hoang mang và lo sợ vô cùng, không biết có chuyện gì xảy ra hay không?
“Còn đứng đó nữa mau cho người tìm còn bé, phải tìm cho được con bé về nếu không thì đừng quay về đây!”
Cơn đau tim của Lục phu nhân bắt đầu phát tán, Lục Dạ Hàn không ngờ bà vì một cô con dâu ngốc nghếch mà tái phát bệnh, lúc này Diệp Tâm Ngữ đang la cà ở ngoài quán ăn lề đường, vốn dĩ cô muốn cho Lục Dạ Hàn bị Lục phu nhân giáo huấn một trận cho ra lẽ vì tội bỏ rơi cô.
“Ăn luôn, tên khốn cho mẹ hành anh một trận nhớ đời.”
Diệp Tâm Ngữ vẫn đang ăn uống no say rất thoải mái, còn Lục Dạ Hàn thì như muốn điên lên anh loay hoay khắp nơi để tìm cô, còn cho người để đi tìm, trong lòng nóng như lửa đốt sợ mẹ mình sẽ trở nặng nếu không tìm được Diệp Tâm Ngữ.
“Con nhỏ đó rốt cuộc còn sống hay đã chết?”
Lục Dạ Hàn mải suy nghĩ mà không để ý chiếc xe phía trước, anh liền bẻ lái sang hướng khác nhanh chân phanh xe lại, anh thờ phào một hơi suýt chút nữa là đi chầu ông bà sớm rồi.
Diệp Tâm Ngữ lúc này vừa ăn vừa hát ca rất vui vẻ, chiếc điện thoại rơi xuống đất lúc này cô mở điện thoại ra để kiểm tra bỗng cô nhận được tin nhắn của bác Dương
[Tiểu thư, Lục phu nhân hình như bệnh tim lại tái phát rồi, cô đã đi đâu?]
Bác Dương gọi điện mãi mà cô chẳng bắt máy, do để chế độ im lặng, nên không nghe máy được, xem ra khiến bác ấy và Lục phu nhân lo lắng rồi, cô ăn hết xiên thịt nướng cuối cùng sau đó liền đi tới một góc bắt đầu trang điểm lại, chỉnh sửa quần áo thật tả tơi hết mức có thể.
[Cháu về ngay, cháu không sao bác cứ yên tâm.]
Diệp Tâm Ngữ chuẩn bị xong thì nhắn lại một tin để bác Dương yên tâm hơn, Diệp Tâm Ngữ không ngờ Lục phu nhân vì cô mà lại trở bệnh, cô đã hơi quá đáng rồi, vốn định cho Lục Dạ Hàn một trận nào ngờ lại khiến mẹ chồng lo lắng sinh bệnh luôn.
Phía Lục Dạ Hàn anh đã đi tìm khắp ngóc ngách không thấy cô, Diệp Tâm Ngữ nhìn thấy chiếc xe của anh chạy ngang, đám thuộc hạ cũng chạy tới chạy lui, có lẽ đi tìm cô đây mà.
Diệp Tâm Ngữ liền giả vờ nằm xuống bên vệ đường, lúc này xe của Lục Dạ Hàn cũng chạy ngang nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang nằm trong một con hẻm nhỏ anh liền phanh xe lại.
“Tâm Ngữ!”
Phải nói là nhìn thấy cô như bắt được vàng vậy, anh liền phóng xuống xe chạy tới đỡ lấy cô, chỉ mong là cô vẫn chưa chết, chưa bao giờ anh cảm thấy sợ hãi đến như vậy, anh không hề lo cho Diệp Tâm Ngữ, anh chỉ lo cho mẹ mình đang ở nhà nếu cô có chuyện gì chắc anh ân hận cả đời này mất.1
“May quá còn thở.”
Lục Dạ Hàn đưa tay lên mũi của cô, cũng may mắn quá, Lục Dạ Hàn liền bế cô lên xe, xem ra tài năng diễn xuất của Diệp Tâm Ngữ ngang hàng với các diễn viên nổi tiếng rồi đấy, quá xuất sắc như vậy khiến cho Lục Dạ Hàn một phen hú cả vía lên.1
“Tâm Ngữ, cô gắng gượng đi tôi đưa cô về gặp mẹ.”
Chiếc xe bắt đầu tăng tốc nhanh hơn, loáng cái đã tới Lục gia, Lục phu nhân đang ở bên trong, bà vừa uống thuốc xong nên cũng đỡ hơn, Lục lão gia ở bên cạnh chăm sóc cho bà từ nãy đến giờ, nhìn thấy bà bị bệnh tái phát đau đớn như vậy ông không khỏi đau lòng.
“Con bé sẽ không sao đâu, đừng có lo quá mà.”
Lúc này Lục Dạ Hàn về tới, anh liền bế Diệp Tâm Ngữ đến phòng của Lục phu nhân, bà nhìn thấy cô thì tinh thần phấn chấn hẳn lên, lúc này Diệp Tâm Ngữ bắt đầu mở mắt.
“Tâm Ngữ, mẹ đây, con tỉnh rồi tạ ơn trời phật đã phù hộ.”
Lục phu nhân như được ban phép màu, bà liền thấy khỏe hẳn ra, bước xuống giường, Diệp Tâm Ngữ được Lục Dạ Hàn đặt xuống giường, Lục lão gia thấy tình cảm mẹ chồng con dâu tốt như vậy nên ông cũng vui mừng, ông quay sang lườm Lục Dạ Hàn một cái sắc bén.
“Con nhớ giữ vợ mình cho kỹ, kẻo có chuyện gì mẹ con và ta cũng sẽ không tha cho con.”
“Con biết rồi mà, thiệt là.. hai cứ xem cô ta như con ruột vậy còn con thì sao chứ?”
Lục Dạ Hàn nhìn cách họ yêu thương Diệp Tâm Ngữ anh cũng thấy ghen tị, dù sao anh cũng là con ruột của họ mà, sao thoáng cái đã trở thành con ghẻ rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT