Diệp Tâm Ngữ nhận được tin nhắn của bác Dương cô như muốn nhảy cẫng lên, thì ra ông ấy không chết, Diệp Tâm Ngữ đợi đến đêm xuống lúc này Lục Dạ Hàn cũng vừa lái xe về, cô không thể đi ngay lúc này được.

[Ngày mai ở chỗ cũ]

Diệp Tâm Ngữ liền nhắn tin lại cho bác Dương, cô vừa đi ra ngoài đã đụng phải ai đó, ngẩng đầu lên là Lục Dạ Hàn, anh đưa mắt trừng với cô, lúc này cô sợ hãi lùi về phía sau, nhưng nhớ lại chuyện bị mẹ hăm dọa nên anh không muốn gây sự với cô.

“Mẹ tôi đâu?”

Lục Dạ Hàn lạnh giọng hỏi.

“Ở trên phòng.”

Diệp Tâm Ngữ khép nép nói, Lục Dạ Hàn nhìn thấy tay cô có vết bầm anh đi tới nắm lấy tay cô, lại thêm một vết bầm mới, nếu để mẹ anh thấy được nhất định sẽ bị bà mắng một trận nữa.

“Sao lại bị bầm?”

Không phải vì quan tâm cô, mà do anh sợ người phụ nữ quyền lực kia thấy vết bầm này lại đổ lỗi cho anh trong khi đó anh không có nhà mấy hôm nay lại bị vu oan giá họa nữa thì khổ, mà cô lại không biết làm chứng mọi chuyện, chỉ biết im lặng làm cho mẹ anh nghĩ là cô bị anh đe dọa không dám nói, anh quá khổ rồi.

“A Ngữ... trượt ngã ngoài vườn.”

Lục Dạ Hàn liền kéo cô ngồi xuống ghế, anh đi vào bên trong lấy rượu xoa bóp vết bầm cho cô, lúc này Lục phu nhân đi xuống nhìn thấy cảnh tượng này liền vui vẻ vô cùng, cuối cùng cũng biết chăm sóc vợ rồi.

“Ông nhìn kìa biết chăm vợ rồi đấy, muốn rớt nước mắt.”

Lục phu nhân và Lục lão gia nhìn thấy cũng yên lòng hơn, nhưng chỉ có người trong cuộc mới biết, Lục Dạ Hàn làm cô đau đến muốn rớt nước mắt, muốn nhân cơ hội trả thù đây mà.

“Đau quá nhẹ chút!”

.....

Ngày hôm sau, Diệp Tâm Ngữ liền vội ra ngoài, cũng nhờ cái tên Lục Dạ Hàn đó xoa bóp mà tay cô cũng tan vết bầm rồi, mà có cái hơi bạo lực quá, cô liền dẹp chuyện đó qua một bên, cô liền lái xe đến chỗ cũ để gặp bác Dương.

“Bác Dương, bác thật sự không sao chứ?”

Diệp Tâm Ngữ vừa đến nơi đã vội chạy xuống ôm lấy ông, thì ra không uổng công cô ngày đêm cầu nguyện, cuối cùng ông cũng trở về rồi, Diệp Tâm Ngữ ôm lấy ông khóc lớn, ông dỗ dành cô.

“Tiểu thư đừng khóc, tôi vẫn còn sống đây mà.”

Lúc này Diệp Tâm Ngữ cũng lấy lại bình tĩnh, bác Dương bỗng lấy ra một chiếc ổ khóa đồng tâm, bên trên có khắc tên “JACK&RINA”.

Không lẽ đây là vật định tình của Jack chủ tịch tập đoàn AB sao? Nhưng vật này ở đâu mà bác Dương có được, vắng lặng mất tung tích mấy ngày để tìm ra vật này đấy sao?

“Là tôi thấy tiểu thư không thể hợp tác với Jack nên tôi đã tìm hiểu thông tin của ông ta, không ngờ người bạn đời của ông ta tên Rina đã qua đời, bà ấy hiện đang ở X, giờ nhà chỉ còn con cháu của bà ấy nhờ tôi gửi cái này lại cho Jack.”

Diệp Tâm Ngữ cảm thấy biết ơn bác Dương vô cùng, thì ra ông đã vì cô mà làm nhiều chuyện như vậy, thật không biết nói gì hơn, cô liền ôm chầm lấy ông.

“Bác Dương con cám ơn bác nhiều lắm, sau này có gì bác nhớ nói với con đừng biến mất đột ngột nữa nhé.”

“Tôi biết rồi thưa tiểu thư, đã khiến cô lo lắng rồi, bây giờ cô mau mang cái này đến chỗ Jack đi nhất định sẽ có lợi cho cô.”

Diệp Tâm Ngữ liền nghe theo lời của bác Dương, cô nhanh chóng mang món đồ quý giá này đến chỗ của Jack, ông đang ở phòng làm việc bỗng nghe tiếng gõ cửa vang lên.

“Mời vào.”

Diệp Tâm Ngữ liền đẩy cửa đi vào, Jack liền nhíu mày nhìn cô, không hiểu sao cô lại đến đây.

“Thật ra tôi đến để tặng một món quà cho ông, mong ông sẽ thích nó.”

“Tặng quà sao, cô Trương thật có lòng.”

Diệp Tâm Ngữ liền mang cái ổ khóa đi tới chỗ Jack, ông liền bị giật mình bởi món đồ vật này, lúc này hai tay ông run lên, ông cầm lấy ổ khóa đôi mắt rưng rưng dòng lệ như sắp tuôn trào ra ngoài.

“Sao cô lại có vật này?”

Jack liền phản ứng mạnh đứng dậy nắm lấy tay của cô, Diệp Tâm Ngữ liền nói ra sự thật cho ông nghe, không ngờ sau bao nhiêu năm xa cách cuối cùng người mà ông yêu nhất đã qua đời rồi, ông liền ghi nhớ địa chỉ mà Diệp Tâm Ngữ nói, ông muốn đến đó để tìm lại người xưa, dù chỉ còn nấm mồ xanh cỏ nhưng chỉ cần tìm được bà ông cũng mãn nguyện lắm rồi.

“Cô Trương tôi rất cảm kích cô, chuyện hợp tác tôi đồng ý ký hợp đồng với cô, do bên Lục thị vẫn còn đang suy nghĩ nên vẫn chưa ký nên cô yên tâm.”

“Vậy tốt quá, về phương án một đã duyệt vậy tôi xin nói thêm về phương án hai mong chủ tịch sẽ duyệt.”

Diệp Tâm Ngữ thành công bước tiếp theo, cô bắt đầu đề ra chính sách phương án thứ hai nhưng có vẻ phương án thứ hai này lại không cùng quan điểm với Jack.

“Tôi không thích cách làm việc của cô lắm, nếu có thể thay đổi thì chúng ta sẽ tiếp tục hợp tác, hôm nay đến đây thôi cô về nghỉ ngơi đi!”

Diệp Tâm Ngữ mặc dù đã nắm chắc phần thắng trong tay nhưng cô cần phải đồng điệu với Jack như vậy mới có cơ hội hợp tác được, Diệp Tâm Ngữ quyết định suy nghĩ thêm phương án thứ ba chỉ mong lần này có thể sẽ thành công.

Sau một tuần, Diệp Tâm Ngữ đã trở lại, Jack thấy cô đến liền niềm nỡ nghênh đón, cả hai bắt đầu cùng nhau bàn bạc tiếp phương án hợp tác thứ ba, lần này có vẻ Jack thấy cũng ổn nên đã quyết định ký hợp đồng với cô.

“Không ngờ cô lại là một người có nghị lực đến như vậy, thật đáng khâm phục, ở tôi rất thích những người như cô thay vì những người có năng lực nhưng không có nghị lực như vậy.”

“Tôi thật sự rất thích, mong sẽ hợp tác lâu dài.”

Diệp Tâm Ngữ đứng lên bắt tay với Jack, cả hai cùng thành công ký hợp đồng Diệp Tâm Ngữ lúc này vui mừng đến suýt khóc luôn rồi.

“Cám ơn Jack chủ tịch, xin chỉ giáo thêm.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play