"Mau đứng dậy đọc cho mọi người nghe đi nào~" Cô Vưu nóng lòng cầm thước gõ lên bục giảng.
Văn Cảnh nhớ đến cái cảnh mình bị cô Vưu bắn rap mấy hôm trước, cả người tự nhiên lại run rẩy.
Vậy thì, đoạn hai nằm ở đâuu?
Cậu có mang theo sách tiếng Anh không vậy???
Văn Cảnh đang định mò vào ngăn kéo để tìm sách, thì bỗng thấy một cuốn sách giáo khoa được đẩy qua bàn của mình.
Phó Tinh Nhàn nhẹ nhàng gõ ngón tay vào một đoạn trên sách.
Văn Cảnh lấy lại bình tĩnh, đọc: "The last thirty years have seen..."
Còn chưa phát âm xong chữ cuối cùng, đã nghe tiếng vỗ tay từ cô giáo.
"Nhìn kìa, các cô các cậu nhìn người ta kia kìa, bạn học tuy mỗi ngày lên lớp đều ngủ, nhưng cách phát âm lại được thế này đấy. Thật sự, các người không có được đầu óc như vậy, cứ học theo người khác là lên lớp không cần nghe giảng, chỉ biết chơi điện thoại, chơi game thôi. Nào, Văn Cảnh, em dịch nghĩa đoạn này luôn đi."
Văn Cảnh đang định ngồi xuống thì lại bị mời tiếp, cậu cầm sách giáo khoa và nói: "Ba mươi năm qua... "
Cô Vưu cầm thước chỉ: "Trương Sơn, Văn Cảnh có nhìn điện thoại không?"
"Dạ?" Trương Sơn ngơ ngác liếc mắt sang trái, sau đó hắn lắc đầu, đáp lại giáo viên: "Không có ạ."
Lấy đâu ra thời gian để xem điện thoại? Có sử dụng vận tốc ánh sáng cũng không tra nhanh như vậy đâu nha.
"Vậy thì đúng rồi. Cái lớp của các người làm bài cũng cực khổ quá ha, đều dùng cái gì smartphone đó giải đề, viết không khác nhau chữ nào, vậy thì viết lại để được lợi ích gì? Nhìn bạn Văn Cảnh đi, cái gì cũng chưa nhìn qua, vậy mà tốc độ dịch so với mấy người vừa mau, vừa tốt. Tôi giao cho các cô cậu viết văn, ôi cái ngữ pháp gì dùng lộn xộn, câu cú lung tung, đến nỗi loại này người còn không biết phải đọc ra sao... Ôi, này đem cho chó, chó nó còn chê."
Cô Vưu lại bắt đầu nói luyên thuyên, mặc kệ việc phải giữ giọng mình. Nên trong thời gian ngắn, giọng nói của cô đã bị khàn mất tiêu.
Nhưng những người khác trong lớp cũng không dám thở phào vui mừng, mọi hành động nhỏ trong tay đều dừng lại vì sợ bị phát hiện. Cái sự tra tấn này chắc sẽ kéo dài lâu đây—U2 thật sự là một giáo viên chuyên nghiệp, chương trình học trong ngày chưa xong là chưa rời lớp, trừ khi nào có giáo viên tiết sau đứng chờ ở cửa, cô mới chịu dừng lại rồi rời đi.
Kết thúc bài ca mắng chửi, và kết thúc tiết học luôn! Nếu không chắc cửa nhà WC cũng chưa đụng được.
Văn Cảnh cuối cùng cũng được ngồi, thở ra một hơi.
Cảm ơn nhe. Cậu gật đầu với Phó Tinh Nhàn.
Phó Tinh Nhàn tựa má lên tay trái, nhíu mày nhìn cậu, tay phải thì mở một cuốn vở dày cộp.
Một lúc sau, một tờ ghi chú hồng được đưa qua: "Tôi đã đánh giá thấp trình độ tiếng Anh của cậu rồi. Cuối học kỳ đạt tổng điểm là 550 có được không?"
Văn Cảnh:....
Kế hoạch học tập độc quyền được cập nhật liên tục theo tình hình luôn, vậy chắc cậu nên khen là Good job!
Ngày hôm nay lớp không làm ầm ĩ vì cô Vưu chỉ kéo thêm 5 phút trước khi ra khỏi lớp thôi, cô còn nhân từ cho cả lớp chút thời gian đi "xả nước".
Phó Tinh Nhàn đi ra ngoài.
Văn Cảnh ngồi một lát, thì bóp mũi mở cặp ra, lấy cái lọ thuốc kia.
Bác sĩ nói, nếu cậu không chịu nổi thì có thể uống hai viên để đỡ khó chịu.
Văn Cảnh lấy ra hai viên, bỏ vào miệng.
Thuốc tan ra, mùi chua và đắng ngập tràn trong miệng cậu, mém chút nữa là phun ra, cậu nhanh tay mở nắp bình nước, cả nước và thuốc đều trôi xuống dạ dày.
Viên thuốc hơi to, vướng ở cổ họng đau muốn chết, cậu phải uống hết một cốc nước thì mới nuốt được, nhưng cái mùi khi nãy bây giờ vẫn ngập trong họng nè.
Văn Cảnh uống thuốc mà mặt tái mét, cậu dựa lưng vào ghế mà ngẫm nghĩ về nhân sinh.
Thuốc này là để chữa bệnh hay để cậu phát bệnh thêm nhỉ?
Uống xong vẫn thấy buồn nôn, khó chịu.
Cậu che cổ lại nôn khan mấy lần.
Người nào đó ngồi xuống bên cạnh và đặt một chai nước lên bàn cậu.
"Mới mua đó, uống đi."
Văn Cảnh ngồi yên không nhúc nhích, nhìn Phó Tinh Nhàn.
"Cậu không uống à?" Alpha nhướng mày đặt chai nước lên bàn Văn Cảnh: "Tôi thấy cậu không khỏe lắm."
Anh không nhìn cậu nữa, cầm lên một chai nước khác, mở nắp, ngẩng đầu đổ vào miệng.
Cổ Phó Tinh Nhàn thon dài, cơ ức đòn chũm* hiện ra rõ ràng, yết hầu cũng liên tục chuyển động.
Uống nước thôi mà cũng đẹp trai.
Ánh mắt Văn Cảnh nhìn qua cánh tay của anh, đồng phục áo sơ mi cũng không che nổi bắp tay cường tráng đó.
Cậu nhớ lại giấc mơ lúc sáng rồi cúi đầu nhìn tay áo của mình.
Tay cậu gầy và chân cũng gầy, vì thế mà nhìn qua tay áo sơ mi không thấy gì. Cổ áo hở 2 cúc cũng không hề gợi cảm, chỉ thấy đường xương nhạt nhạt trước ngực.
Cậu lại nhìn qua, muốn xem cơ ngực của đối phương để còn biết mà tập theo nữa, nhưng lại không cẩn thận mà chạm mắt nhau.
Phó Tinh Nhàn đặt chai nước vào trong ngăn kéo, nhìn cậu chằm chằm và nhẹ nhàng hỏi: "Cậu đang nhìn cái gì vậy?"
"Đâu, đâu có nhìn gì." Văn Cảnh cúi đầu.
"Hôm nay khó chịu lắm à? Bác sĩ đã nói gì với cậu?"
Thật ra thì không còn khó chịu nữa, chỉ cần có anh ở bên cạnh thì cảm giác đó cũng trở nên đỡ hơn, mùi thuốc trong miệng cũng không còn ghê tởm nữa.
Nhưng sự không khó chịu này càng làm cậu thấy khó chịu hơn.
Cậu hít một hơi, tay phải vuốt vuốt ngón cái tay trái, cảm thấy không được tự nhiên, hỏi: "Cậu đối xử với mọi người đều tốt như vậy à?"
"Không phải đâu." Phó Tinh Nhàn mở cuốn vở màu nâu của mình ra, "Trong kế hoạch của tôi không có những người khác."
Văn Cảnh vẫn chưa hiểu câu đó.
Mùi thuốc trong miệng còn lan ra.
Cậu nhìn chằm chằm chai nước trong hai giây, vươn tay mở nắp, rót ra một ít rồi uống.
"Tôi không thích dựa dẫm vào người khác lắm." Đó là câu đầu tiên cậu nói mà không cảm thấy rối rắm, "Cậu lo cho tôi nhiều như thế làm tôi có chút khó xử, cũng cảm thấy bản thân vô dụng quá."
Phó Tinh Nhàn quay đầu lại nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cậu, trên mặt mang theo ý cười.
Anh nghiêng đầu: "Cậu đáng yêu thật."
Văn Cảnh nhíu mày: "Này là ý gì?"
Đột nhiên Phó Tinh Nhàn đưa tay ra.
"Cậu làm sao vậy?" Văn Cảnh khó hiểu né tránh, bỗng cảm giác được tóc của mình đang được xoa xoa.
"Không biết nữa."
Biểu cảm của Phó Tinh Nhàn làm người khác không đoán được, ánh mắt bình tĩnh ấy cứ như đang giấu giếm một cái gì đó vừa gợn sóng lên. Ngón tay anh lướt qua đỉnh đầu, lướt qua từng sợi tóc xoăn, độ ấm từ ngón tay anh cũng dễ cảm nhận qua da đầu của cậu.
Lông tơ trên người Văn Cảnh dựng đứng, cậu bỗng nhớ tới lời của bác sĩ: "Alpha có tính chiếm hữu rất cao. Đặc biệt là độ pheromone tương xứng càng cao, thì càng khó cưỡng lại sức hút của em, và nếu ở tình huống đánh mất lý trí, thì cậu ta còn có thể làm tổn thương em..."
Văn Cảnh sợ hãi, đang do dự không biết có nên né ra không, thì cảm giác trên đầu không còn nữa.
Phó Tinh Nhàn kéo dài khoảng cách, ngồi ngay ngắn tại chỗ của mình, cả người toát ra vẻ lạnh lùng xa cách, cứ như vừa rồi không hề có chuyện gì xảy ra.
"Alpha rất nguy hiểm, nếu cậu không muốn tôi giúp, thì cũng đừng tìm đến những người khác. Vì các alpha ở tuổi vị thành niên không thể kiểm soát hoàn toàn pheromone của mình. Một khi xúc động, họ có thể làm ra một số việc không thể cứu vãn nổi."
Anh lấy một cây bút từ trong hộp bút ra, viết vài nét trên tập thì thấy nó ra màu đỏ, cau mày bỏ cây bút lại vào hộp, rồi đổi sang một cây bút đen tiếp tục làm bài.
Rốt cuộc cũng không quay sang nhìn Văn Cảnh.
Văn Cảnh cũng không hiểu rõ lắm.
Nhưng lời của anh và bác sĩ đều không khác nhau mấy, xem như là cùng một loại đạo lý.
Trong tiết học địa lý sau đó, giáo viên dạy theo sách vở một cách cứng ngắc, giọng nói thì cứ bình bình thản thản, có gọi là nhà thôi miên cũng không chối được gì.
Trong phòng học rộng lớn, có người đang cúi đầu chơi game, mắt nhắm mắt mở kiểu gì mà nhìn lại màn hình đã trắng đen mất rồi.
Văn Cảnh đang cố gắng nghe giảng bài, cậu quyết định ban ngày sẽ không ngủ nữa— Vì ai biết lỡ đâu cậu lại nằm mơ nữa thì sao, chắc xấu hổ chết.
Nhưng mà, người tính không bằng trời tính, ý chí không thắng nổi đồng hồ sinh học, nên đầu cậu từng chút từng chút một hạ xuống, cơ thể cũng chậm rãi nhích sang bên trái, nhích về bên có hương cỏ cây dịu nhẹ.
Cậu gục đầu lên vai của Phó Tinh Nhàn, nhưng cũng nhanh chóng bị một bàn tay to đỡ lấy bả vai, đẩy về chỗ cũ.
Văn Cảnh vừa cảm nhận được độ ấm qua lớp áo sơ mi mỏng, sau đó lại thấy tiếng loạch xoạch gì đó, cậu ngơ ngơ mặt rồi mở mắt.
Trước mặt cậu là một chồng đề luyện tập môn hóa, bên trên có tờ ghi chú nhỏ: "Nằm xuống ngủ hoặc làm bài."
........
Phục vụ chu đáo dữ nha.
Văn Cảnh ngồi thẳng lưng, ngơ ngác nhìn đề luyện tập, bỗng nhiên phát hiện có mấy câu hỏi chưa từng đọc qua bao giờ.
Cậu ngay lập tức tỉnh táo, lấy từ trong ngăn kéo cuốn hóa học đã lâu không đụng tới, nghiêm túc ngồi đọc hết kiến thức cơ bản rồi ngồi tính.
Lúc tới giờ tan học, cậu đã làm được mười mấy câu hỏi rồi.
Văn Cảnh quay đầu sang, hỏi: "Cậu có đáp án không? Tôi muốn dò kết quả."
"Đưa đây tôi xem cho." Phó Tinh Nhàn đưa tay ra.
"Tôi có thể tự làm mà." Văn Cảnh lấy tay che bài tập lại.
"Tôi muốn xem học lực cậu đến đâu." Phó Tinh Nhàn nghiêng đầu nhìn qua, "Ngày hôm qua cậu cũng đã nói mọi chuyện đều giao cho tôi."
Văn Cảnh lại nằm trên bàn che câu hỏi: "Tôi tự xem được."
Phó Tinh Nhàn nhìn cậu: "Tôi không biết cậu học tới đâu, thì sao cho cậu luyện đề được."
"Nhưng tôi không muốn làm phiền cậu." Văn Cảnh trừng mắt lại.
Trừng mắt một xíu là đã thu về, dù gì cậu cũng là nhờ người ta giúp cho, nên làm vậy cũng không phải phép lắm.
Văn cảnh bực bội gãi gãi tóc mái, vò rối tung tóc mình: "Tôi thích tự mình giải quyết việc của mình hơn, tôi không muốn rước thêm phiền phức cho người khác, xin lỗi cậu."
"Em nhỏ này." Không biết Phó Tinh Nhàn nhớ ra cái gì mà cười nhẹ, nói: "Tôi không giỏi về việc tư vấn tâm lý cho lắm, nhưng tôi nghĩ sau này lên lớp 11 cậu có thể học về chính trị và tính xã hội của con người."
"Hả?" Liên hệ kiểu gì mà dính vào chính trị nhỉ, Văn Cảnh đối với cái ngành học đó chẳng có chút hứng thú nào.
"Con người là sản phẩm của xã hội, cuộc sống của con người là xã hội, và hoạt động sản xuất của con người cũng mang tính xã hội luôn."
....... Thật sự không hiểu anh đang muốn nói cái gì.
Phó Tinh Nhàn nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Văn Cảnh, khóe miệng hơi nhếch lên: "Nói chung, cậu không có khả năng tạo thêm phiền phức cho người khác. Nếu cậu cảm thấy cậu đang làm phiền tôi, vậy thì giúp tôi làm vài việc cái khác là được."
Ồ, giúp đỡ lẫn nhau, vậy là không có phải nɠɵạı ŧìиɦ tư tưởng nữa!
Văn Cảnh đã nghĩ thông suốt rồi nha.
Cả ngày hôm nay suy nghĩ nhiều như vậy cũng không cần nữa, chỉ cần cậu xác định mối quan hệ giữa cậu và Phó Tinh Nhàn là giúp đỡ lẫn nhau và duy trì khoảng cách rõ ràng cho mối quan hệ đó, vậy thì nó không còn là vấn đề lớn nữa.
Vậy câu hỏi cần đặt ra bây giờ là...
"Vậy cậu có cần tôi giúp gì không?" Văn Cảnh nở một nụ cười, khoe tám cái răng đầy tiêu chuẩn.
Phó Tinh Nhàn nhìn cậu, yên lặng suy nghĩ một lát, sau đó lắc đầu: "Không có."
Văn Cảnh:...
_______
Tác giả có lời muốn nói: Cảm giác như bị lừa vậy.
Nội dung chính trị là từ bài học trọng tâm về chính trị ở trên mạng, nhiều năm rồi chưa xem lại, mong là giải thích không bị sai.
Editor có lời mún lói: mọi người có thấy anh Phó Giấy Note bói gói hong nè, há há.