Văn Cảnh nghệch mặt ra hoài nghi về cuộc đời, nhân lúc đó, Phó Tinh Nhàn nhanh tay cầm đề luyện đi, lấy bút đỏ ra sửa lỗi.

Xác suất làm đúng câu hỏi của Văn Cảnh thật là bất ngờ-

Các câu hỏi liên quan đến kiến thức học hằng ngày thì cậu bỏ trống, dù là cơ bản hay nâng cao, đều để trống, nói chung là do không học bài.

Nhưng nếu cậu muốn làm, thì dù đề có khó đến đâu vẫn sẽ giải một cách chính xác, nếu có sai đi nữa, thì cũng chỉ sai về số thôi.

Người này đầu óc tốt như vậy, thế mà tâm tư lại không đặt vào việc học.

Phó Tinh Nhàn ghi lại những phần kiến thức mà Văn Cảnh bị yếu vào sổ tay, bỗng nhiên anh nghe thấy tiếng gì đó nên đã quay đầu nhìn sang.

Anh bạn nhỏ đang chán nản nằm trên bàn xoay bút, nhưng hình như cậu cũng không biết cách xoay sao cho đúng, nên bút cứ rớt rồi nhặt rồi rớt.


Cậu cắn môi, cau mày, những lọn tóc nhỏ trên đầu cũng giống chủ, trông thiếu hoạt bát hẳn.

Phó Tinh Nhàn cúi đầu sửa câu hỏi, bất chợt hỏi: "Cậu có biết vì sao thành tích của học sinh trường ta lại chênh lệch nghiêm trọng như vậy không?"

Văn Cảnh cầm bút lên, suy nghĩ một lúc: "Không biết nữa, không để ý đến lắm."

Trong trường cũng có nhiều thành phần học sinh hư, nhưng cũng có nhiều thành phần học giỏi như Phó Tinh Nhàn.

Ai mà biết bọn họ đang nghĩ gì.

"Ở Đức Tân độ tự do khá cao, giáo viên cũng không quản học sinh lắm. Nếu có thể tham gia nhiều hoạt động xã hội và có được một số thành tích trong hội học sinh, thì về sau sẽ giúp ích cho việc báo danh vào trường đại học hơn."

Văn Cảnh cũng gật đầu đại.

Cậu chọn trường này cũng vì độ tự do của nó, mặc dù bây giờ cái tự do này cũng không giống tự do kia lắm. Nhưng, những gì Phó Tinh Nhàn nói đều không liên quan gì đến cậu, cậu cũng không biết là anh tính nói chuyện gì nữa.


"Gần đây, tôi đã lập ra hoạt động về nhóm học tập. Nếu có thể tạo ra một ít thành tích, thì hồ sơ lý lịch của tôi cũng được đẹp hơn. Vậy, nếu cậu muốn giúp tôi, thì hãy nâng thành tích của mình lên đi. 600 điểm, cậu có thể làm được mà."

Văn Cảnh:......Sao lại thêm 50 điểm nữa vậy?

Khoang đã, thành tích học tập của cậu có thể giúp lý lịch của đối phương trở nên tốt hơn???

Mặc dù ranh giới giữa hai người đã được vạch ra rõ ràng, thế nhưng cứ cảm thấy kì kì sao ấy.

Văn Cảnh đặt bút xuống, chống cằm nhìn Phó Tinh Nhàn.

Dáng người ngồi thẳng, mặc đồng phục mà đẹp như hàng trưng bày.

Người ta nói đúng thật, Alpha đẹp trai nhất là khi họ nghiêm túc, câu này cậu cũng thấy đúng đó.

Hai ngày qua người kia đều trông rất bận rộn, đến giờ tan học cũng không nghỉ, trừ việc đi vệ sinh ra, thì anh cứ ngồi đó ghi chép không ngừng.


Cậu ấy có nhiều việc để làm lắm sao? Lúc trước có nói những người khác không có trong kế hoạch, vậy có nghĩa là vì "Nhiệm vụ cần hoàn thành một bản lý lịch xinh đẹp cho tương lai" hả?

Phó Tinh Nhàn liếc nhìn đồng hồ: "Lên lớp học đi, môn ngữ văn cậu phải nghe kĩ. Tới tiết sau tôi sẽ giảng cho cậu một vài kiến thức cần có."

"Ừm, cũng được."

Cô giáo dạy ngữ văn nói rất hay, giảng từ thơ cho đến chuyện đời tư của tác giả, cuộc sống của nhà thơ cũng nhiều thăng trầm thật. Văn Cảnh hiếm khi chịu nghe giảng trong lớp, sau đó còn ngoan ngoãn lắng nghe Phó Tinh Nhàn giảng về những kiến thức mà đề trước anh bỏ trống.

Có một loại cảm giác thông suốt luôn nè.

Phó Tinh Nhàn: "Cậu hiểu hết chưa?"

Văn Cảnh gật đầu: "Hiểu hết rồi."

Phó Tinh Nhàn: "Vậy hôm nay tôi sẽ đưa cậu bộ đề mới, buổi tối sẽ kiểm tra xem học tập hiệu quả tới đâu."
Văn Cảnh vừa tranh thủ đi vệ sinh, quay lại vẫn thấy Phó Tinh Nhàn còn ngồi đó, không biết là bận cái gì.

Văn Cảnh nghiêng đầu, hỏi: "Bình thường cậu có chơi game gì không?"

Phó Tinh Nhàn viết thêm mấy dòng, sau đó quay sang nhìn cậu, lại tiếp tục làm việc.

"Không có chơi."

Văn Cảnh: "Vậy chơi bóng rổ thì sao?"

Phó Tinh Nhàn không ngẩng đầu lên: "Tôi cũng không chơi, nhưng tôi có kế hoạch tập thể hình, đến ngày sẽ rèn luyện một chút."

Văn Cảnh: "Vậy cậu có sở thích gì không?"

Phó Tinh Nhàn lật trang giấy: "Lập kế hoạch, thực hiện kế hoạch, xem việc triển khai có vấn đề gì thì điều chỉnh, sau đó làm lại kế hoạch."

Văn Cảnh:.....

Cậu phục rồi, phục thiệt luôn.

Cậu chưa nhìn thấy ai nghiêm túc như vậy.

Trước khi tiếng chuông vào lớp vang lên, Văn Cảnh thấy hơi chán nên lấy hộp cơm nhỏ yêu dấu từ trong cặp ra, cậu bỏ vào miệng một quả anh đào.
Phó Tinh Nhàn ngừng viết, quay đầu sang nhìn cậu.

Văn Cảnh phun hột ra, chỉ ngón tay vào cuốn sổ được đặt ngay ngắn bên cạnh bàn anh: "Là kế hoạch của cậu hả? Có thể cho tôi mượn xem không?"

Không có tiếng đáp lại.

Văn Cảnh nhìn vào mắt Phó Tinh Nhàn: "À, không được sao? Vậy thì thôi."

"Có thể chứ." Phó Tinh Nhàn lấy thẻ dấu trang đặt vào trong cuốn sách rồi đẩy cuốn vở màu nâu sang.

Bìa của vở được bọc bằng loại da gì đó, sờ lên hơi sần sùi, mép và góc vở hơi sờn, cũng không biết đã dùng được bao lâu, nhưng những dấu vết của năm tháng được thấy rất rõ.

Văn Cảnh lật ra xem, thì nhìn thấy lịch tháng được viết đầy trên đó, rất kỹ càng, tỉ mỉ về kế hoạch của mỗi ngày mỗi giờ.

Học tập, rèn luyện, việc của hội học sinh, ăn uống, ngủ nghỉ..... Các mục được đánh dấu và cuối mỗi trang đều có phần tổng kết nữa. Trong đó ghi: "Hoạt động XX là ngoài giờ, và hiệu quả cần được cải thiện" "Không đủ năng lượng, cần tăng cường tập thể dục để nâng cao thể lực" vân vân.
Đúng như những gì anh nói, lập kế hoạch, thực hiện, và chỉnh sửa.

Giống như những việc sinh hoạt trong cuộc sống đều là nhiệm vụ cần thực hiện và cần nghiêm túc hoàn thành.

Văn Cảnh tê người rồi.

Cậu tùy tiện lật lại vài trang, lật đến thẻ dấu trang, thì nhìn thấy một cái tên quen thuộc.

"Tìm hiểu về trình độ học tập của Văn Cảnh, chọn lọc và đánh giá bằng câu hỏi." mặt sau còn có vài thứ được đánh dấu.

Ở mặt sau trang giấy là: "Xác định kế hoạch học tập với Văn Cảnh." Sau đó còn có một đoạn thời gian bị trì hoãn lại.

"Cảm ơn, tôi đọc xong rồi." Văn Cảnh đẩy vở qua, cảm thấy có chút vi diệu.

Cậu thực sự đang ở trong kế hoạch của người khác.

Cậu lại cho một quả anh đào vào miệng: "Tôi thấy cậu bận rộn quá đi, tinh thần cũng căng dữ, cậu cần thư giãn nha."
Phó Tinh Nhàn đầu cũng không thèm ngẩng lên: "Không cần đâu. Mấy ngày nay nói chuyện với cậu, và còn chạy tới lui phòng y tế, tôi thấy thư giãn lắm."

......

Này giận thiệt nha.

Cậu cứ nghĩ cậu sẽ tạo thêm phiền phức cho người ta, kết quả người ta lại nói chăm sóc cậu là việc thư giãn, cứ như cậu không có một phân lượng nào đáng bận tâm hết.

Văn Cảnh hít thở đều, nhìn hộp cơm nhỏ của mình.

"Gần đây tôi có mua anh đào, ăn nó rất ngon. Cậu có muốn ăn không? Ăn để nghỉ tay một chút?"

Phó Tinh Nhàn đột nhiên dừng động tác, siết chặt cây bút trong tay, sắc bén nhìn cậu.

Văn Cảnh không hiểu gì, cười lộ răng trắng sáng: "Tôi biết là tôi không nên thân thiết với Alpha quá mức, nhưng cái này là cảm ơn cậu mà? Nếu không tôi cũng không biết nên giúp cậu cái gì nữa."

Cậu cầm một quả anh đào đỏ tươi lên quơ quơ: "Nó ngọt lắm á. Hôm qua vừa mới giao tới, còn được vận chuyển bằng đường hàng không nữa. Nó còn tươi lắm."
Nói đến đây, miệng Văn Cảnh không tự chủ tiết ra nước bọt, theo bản năng của mình, cậu liền liếm môi.

Phó Tinh Nhàn rũ mắt xuống, nhìn đôi môi hồng nhuận kia, nhỏ giọng hỏi: "Có thật không, ngọt thật à?"

Văn Cảnh lại cảm giác nổi hết da gà.

Người này hôm nay bị gì vậy?

Cậu giơ hộp cơm đựng anh đào lên, che nửa mặt: "Cậu có muốn ăn không?"

Mắt Phó Tinh Nhàn hơi tối, anh chậm rãi nói: "Cậu ăn mà không rửa tay."

Anh lấy từ trong ngăn kéo ra một gói khăn giấy ướt, mở nắp nhựa đưa qua.

Văn Cảnh: "...... Cảm ơn nha."

Gì đây?

Làm cậu hơi sợ nha!

Văn Cảnh rút một tờ khăn giấy, ở trước mắt của Phó Tinh Nhàn, cẩn thận kĩ càng lau sạch hai tay. Khi ngẩng đầu lên lại thấy anh vẫn đang còn nhìn cậu.

"Cậu không lau tay? Cậu không ăn à?" Văn Cảnh đưa hộp cơm qua.

Phó Tinh Nhàn cau mày, nhìn quả anh đào mà cảm xúc lẫn lộn.
Văn Cảnh: "Cậu sợ chua à, rồi còn bị người khác gạt? Đừng lo, cái này ngọt lắm, tôi không có lừa cậu. Tôi đã ăn anh đào nhiều năm rồi, kinh nghiệm vô cùng phong phú. Tháng năm chọn anh đào là quá sớm, dễ mua phải quả chua, nhưng thời gian này mua vừa đúng lúc....."

Khóe miệng Phó Tinh Nhàn hơi cong, nét mặt ẩn hiện ý cười.

Văn Cảnh có cảm giác sẽ không bị từ chối, nên cậu chọn từ hộp cơm ra một quả anh đào, cả gan đưa gần miệng anh: "Nếu không tin thì cậu ăn thử đi."

Trái cây hồng hồng nhỏ xíu thôi, nên khi cậu cầm quả cũng không tránh được sẽ đụng phải môi của đối phương, có lẽ là một xúc cảm vừa mềm vừa ướŧ áŧ.

Văn Cảnh nuốt nước bọt.

Cậu bỗng nhớ tới giới tính thứ hai của mình là, à không, cậu còn chưa phân hóa xong mà, bây giờ còn là một bạn nhỏ, có gì phải sợ chứ?
"Tay của tôi đang rất sạch." Văn Cảnh nói.

Phó Tinh Nhàn cuối cùng cũng mở miệng, cắn lấy quả hồng hồng kia.

"Cảm ơn." Anh nhẹ nhàng nói.

Văn Cảnh thở ra một hơi, cúi đầu đem quả khác nhét vào trong miệng, dùng đầu lưỡi khéo léo lấy phần hột ra, nhàn nhạt nói: "Ngọt đúng không, tôi đâu có lừa cậu."

"Ừm."

Phó Tinh Nhàn nuốt xuống vị ngọt, lấy khăn giấy phun hột ra, ngẩng đầu lên nhìn Văn Cảnh đang ăn rất vui vẻ.

Cầm quả ăn cũng bằng bàn tay lúc nãy.

"Cậu còn muốn ăn sao?" Văn Cảnh lưu luyến ăn thêm vài quả, sau đó đẩy hộp cơm qua, rồi nằm xuống bàn, "Cậu ăn đi, không cần khách sáo, cho cậu hết đó."

Phó Tinh Nhàn chần chờ một chút, sau đó lấy khăn ướt ra lau tay.

"Trước đây tôi không chia anh đào của mình cho người khác đâu. Vì hôm nay tâm trạng tôi khá vui vẻ, nên muốn chia sẻ với cậu, nhưng tôi vẫn thấy hơi ép buộc*. Cậu rất đúng." Văn Cảnh thở dài, giơ ngón cái về phía anh.
(*Hình như ẻm đang nói về vụ hai người giúp đỡ lẫn nhau á)

Phó Tinh Nhàn hỏi: "Tâm trạng của cậu hôm nay tốt thật sao?"

Văn Cảnh gật đầu: "Đúng vậy đó."

Xem như vừa giải quyết được một vấn đề nan giải mà.

Phó Tinh Nhàn cụp mắt xuống, bỏ một quả anh đào vào miệng, như thể đang suy nghĩ về điều gì đó.

Một lúc sau, anh hỏi: "Hôm nay làm thêm câu hỏi được không? Nền tảng cơ bản của cậu tốt hơn tôi nghĩ nhiều, và chúng ta cũng có thể đẩy nhanh tiến độ."

Văn Cảnh:......

_______

Tác giả có lời muốn nói: Cứu bé.

Editor có lời mún lói: Em Cảnh khen quả anh đào cũng giống như khen chồng dị trời:333

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play