Ba Mẹ Hào Môn Và Anh Trai Lưu Lượng Hàng Đầu Cuối Cùng Cũng Tìm Thấy Tôi

Chương 5: Quần áo mới


2 năm

trướctiếp

"Giảm một nửa? Anh muốn nghỉ ngơi à?" Người đại diện hỏi.

Trước kia, Lục Bất Du hết sức nghiêm túc với công việc, chưa nói tới tự dưng hôm trước với hôm qua chạy mất, hôm nay còn yêu cầu giảm bớt lượng công việc.

Chưa gặp vụ này bao giờ!

Lục Bất Du: "Đúng vậy, vì nhà có con nít."

Người đại diện:???

Hết em gái rồi lại đến con nít? Não anh ta ngưng hoạt động một chút, sau đó hiện lên mấy tiêu đề tin tức bị bôi đen.

"Sốc! Lục Bất Du có chuyện lớn, lưu lượng đỉnh cấp bí mật kết hôn sinh con, bởi vì tín ngưỡng đã sụp đổ nên người hâm mộ điên cuồng thoát fan, Lục Bất Du có tới 10 triệu anti-fans."

"Sốc! Lưu lượng đỉnh cấp là ba của một đứa trẻ, lừa gạt người hâm mộ để kiếm tiền mua sữa bột cho con, vì lừa đảo nên thần tượng vô tù bóc lịch."

Người đại diện hít một hơi thật sâu, anh ta luôn hợp tác rất ăn ý với nghệ sĩ nhà mình.

Năm năm trước, rõ ràng là Lục Bất Du có thể lựa chọn rất nhiều người đại diện giỏi nhưng lại chọn người đại diện mới tốt nghiệp như anh ta.

Cứ ngỡ cả hai người bọn họ sẽ vượt qua sóng gió, đi tới đỉnh cao cuộc đời, ai ngờ cuộc đời anh ta lại quanh co và khúc khuỷu thế này.

Gương mặt người đại diện như đưa đám: "Có mấy lời em nhất định phải nói, idol mà hẹn hò là bị chém đầu đó."

Lục Bất Du ngu người, âm thanh yếu ớt: "Đừng có suy nghĩ linh tinh, là em gái ruột của tôi."

Người đại diện: "Hả? Em gái ruột của anh? Vậy cô chú rất là đằm thắm luôn."

Tâm trạng cứ như chơi tàu lượn siêu tốc vậy.

Lục Bất Du tức đến mức bật cười nhưng cũng không nói gì thêm.

Anh không nhắc tới gia đình của mình trong công việc, người hâm mộ cũng chỉ biết là gia cảnh của anh rất tốt, dù sao mới ra mắt thì trên người anh đã mặc cả đống đồ hiệu.

Cũng không biết nhiều hơn nữa.

Hôm sau, Lục Vãn rời nhà rất sớm.

Lục Bất Du bảo rằng anh có thể kêu xe chở cô đi, Lục Vãn từ chối.

Giao thông công cộng ở thành phố vô cùng phát triển, cô có thể tự đi xe buýt và tàu điện ngầm, với lại cô vẫn chưa hết giận.

Bệnh viện đã thu xếp xong từ lâu, chỉ cần làm theo quy trình là được, Lục Vãn nhanh chóng lấy được tài liệu.

Ngày lễ 1/5 hết sức náo nhiệt, đây là lần đầu tiên Lục Vãn thấy nhiều người như vậy. Vốn dĩ cô muốn mua vài món đồ song khi nhìn đến một biển người, Lục Vãn đành từ bỏ ý định, quan trọng là lúc tính tiền còn phải xếp hàng.

Lục Vãn quyết định sau này sẽ chọn thời gian ít người mới đi.

Ba giờ chiều, Lục Vãn ngồi trên tàu điện ngầm về nhà.

Hôm nay trên tàu cực kỳ đông đúc.

Cô đang đeo tai nghe, lúc ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một người đàn ông cậy vào sự lắc lư của tàu điện ngầm mà cố tình cọ vào người nữ sinh bên cạnh.

Lục Vãn trực tiếp bước tới, đứng ở giữa hai người, sau đó trừng mắt nhìn người đàn ông kia.

Người làm chuyện như vậy thì sau khi bị phát hiện cũng rất chột dạ, người đàn ông nhanh chóng đi sang một buồng tàu khác.

Nữ sinh bị xô trúng hơi ngơ ngẩn, nhưng thấy người đàn ông đứng cạnh mình vừa nãy lại nhanh chóng rời đi, cô ấy lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Cô nhìn anh chàng đẹp trai bên cạnh rồi nói cảm ơn.

Là một cô gái rất xinh đẹp, Lục Vãn gật đầu xem như đáp lại, sau đó tiếp tục cúi đầu nghe nhạc.

Lục Bất Du nhanh chóng hoàn thành việc chụp hình tạp chí.

Cảm giác với ống kính của anh tốt, còn rất biết tạo dáng, chụp một hơi mười tấm cũng không thành vấn đề.

Không chỉ vậy, Lục Bất Du lại kiểm soát vóc người của mình nghiêm khắc nên hậu kỳ cũng không cần phải chỉnh sửa nhiều.

Có lẽ các nhiếp ảnh gia thích nhất kiểu hợp tác này, vô cùng đỡ lo, chụp kiểu nào cũng đẹp cả.

Kết thúc công việc, Lục Bất Du lái xe đến ngôi trường mà Lục Vãn sắp chuyển tới.

Tuy đang trong ngày nghỉ song anh đã gọi điện hỏi rồi, vẫn có giáo viên trực.

Bây giờ anh làm xong thủ tục chuyển trường thì đợi kỳ nghỉ kết thúc, Lục Vãn có thể trực tiếp đi học mà không cần lên trường làm gì.

Đến khi anh lái xe về tới nhà đã năm giờ chiều.

Anh tay xách nách mang vào nhà, mở cửa ra đã thấy người nào đó đang ngồi trên sô pha.

Lục Vãn quay đầu nhìn anh: "Rốt cuộc anh mua bao nhiêu món thế, bảy tám người người giao hàng, anh còn cầm thêm một đống đồ nữa chứ."

Lục Bất Du: "Mấy món này đều là đồ cho chó."

"Hả?"

"Đây đều là đồ của em, cái anh đang xách là đồng phục của em, còn mấy cái chuyển phát nhanh là quần áo thường ngày của em."

Lục Vãn đang ngồi trên sô pha chợt nhảy dựng lên: "Đồng phục đều nhiều như vậy sao?"

Lục Bất Du đặt túi giấy lên bàn trà: "Có lễ phục này, váy, áo ngắn tay, áo hoodie, đồ thể thao, có thể mặc mấy thứ này vào mùa hè, mùa đông thì có áo choàng dài và áo len."

Lục Vãn sợ ngu người, đồng phục thôi mà nhiều thế à...

Trước đây cô đi học chỉ mặc một bộ đồng phục, cũng không yêu cầu học sinh ngày nào cũng phải mặc.

Ừ... Nhìn đồng phục thôi là biết học phí rất đắt rồi.

Đồng phục mùa hè của nam nữ đều là áo sơ mi trắng, bên dưới thì khác, nam sinh là quần dài, nữ là tất dài và váy đến đầu gối.

Nhưng cực kỳ đẹp, đoan trang song cũng không mất đi hơi thở của thanh xuân.

Khuôn mặt Lục Vãn tràn đầy hưng phấn: "Tôi mở chuyển phát nhanh ra, sau đó đi thử xem sao."

"Đi tìm cây kéo đi."

"Khỏi, lấy tay là được." Cô lần theo kẻ hở của thùng hàng chuyển phát rồi dùng sức xé nó ra, chiếc hộp lập tức được mở thành hai múi.

Sức của Lục Vãn vẫn luôn rất lớn, trong lớp, cô là người khiêng bình nước suối, có thể xách một bình nước rồi leo năm lầu cũng không hề thở hổn hển.

Chủ nhiệm lớp nói với cô, nếu không phải thành tích của cô tốt, không đi làm bảo vệ thì thật sự đáng tiếc.

Lục Vãn dùng tay xé bảy hộp chuyển phát nhanh một hơi, sau đó hài lòng ôm quần áo về phòng.

Lục Bất Du: "..."

Không phải, anh thật sự nghi ngờ hình ảnh mình vừa thấy đã xuất hiện sai sót.

Lục Vãn nhìn xung quanh, quyết định mặc thử đồng phục trước, dù sao sau này cô cũng phải mặc nó mỗi ngày.

Cô thay váy xong thì chạy đến phòng khách hỏi: "Sao? Không tệ chứ?"

Lục Bất Du liếc nhìn, anh đứng dậy rồi kéo tấm thảm trên sô pha ra, đi tới quấn quanh chân của Lục Vãn.

"Chân chả khác gì giò hun khói, xấu xí, với lại cái váy này ngắn quá."

Trong thoáng chốc, khuôn mặt Lục Vãn đen đi, công bằng mà nói, coi như không nhỏ cũng không thể nói là rất to chứ.

Chiều dài tiêu chuẩn của váy đồng phục này là trên đầu gối 10cm, size lớn nhất của váy chỉ dành cho người 1m75 đổ xuống.

Nhưng Lục Vãn cao hơn 1m75, hơn nữa chân cô lại dài.

Thế nên cô mặc chiếc váy này vào thì bị kéo đến giữa đùi... Còn hơi chếch lên trên một chút.

Lục Vãn: "Tôi cảm thấy rất ổn, nếu váy ngắn, tôi có thể mặc quần Jean bên trong."

Lục Bất Du: "Thôi, em vẫn nên mặc cái loại quần của nam sinh đi."

Lục Vãn: "..."

Lục Bất Du thấy cô im lặng, anh suy nghĩ rồi nói: "Tạm thời em mặc quần đi, váy có thể may riêng, anh giúp em hỏi xem sao."

Lục Vãn: "Vậy cũng được."

Cô quấn thảm rồi về phòng, lại thử tiếp những loại quần áo khác.

Lục Bất Du kêu người đại diện mua đồ không cần trưởng thành quá nên mấy món đó đều theo phong cách dễ thương.

Nhưng size của kiểu dễ thương sẽ không quá lớn, căn bản là chả suy nghĩ tới nữ sinh 1m75 trở lên.

Sức của Lục Vãn vẫn luôn rất lớn, trong lớp, cô là người khiêng bình nước suối, có thể xách một bình nước rồi leo năm lầu cũng không hề thở hổn hển.

Chủ nhiệm lớp nói với cô, nếu không phải thành tích của cô tốt, không đi làm bảo vệ thì thật sự đáng tiếc.

Lục Vãn dùng tay xé bảy hộp chuyển phát nhanh một hơi, sau đó hài lòng ôm quần áo về phòng.

Lục Bất Du: "..."

Không phải, anh thật sự nghi ngờ hình ảnh mình vừa thấy đã xuất hiện sai sót.

Lục Vãn nhìn xung quanh, quyết định mặc thử đồng phục trước, dù sao sau này cô cũng phải mặc nó mỗi ngày.

Cô thay váy xong thì chạy đến phòng khách hỏi: "Sao? Không tệ chứ?"

Lục Bất Du liếc nhìn, anh đứng dậy rồi kéo tấm thảm trên sô pha ra, đi tới quấn quanh chân của Lục Vãn.

"Chân chả khác gì giò hun khói, xấu xí, với lại cái váy này ngắn quá."

Trong thoáng chốc, khuôn mặt Lục Vãn đen đi, công bằng mà nói, coi như không nhỏ cũng không thể nói là rất to chứ.

Chiều dài tiêu chuẩn của váy đồng phục này là trên đầu gối 10cm, size lớn nhất của váy chỉ dành cho người 1m75 đổ xuống.

Nhưng Lục Vãn cao hơn 1m75, hơn nữa chân cô lại dài.

Thế nên cô mặc chiếc váy này vào thì bị kéo đến giữa đùi... Còn hơi chếch lên trên một chút.

Lục Vãn: "Tôi cảm thấy rất ổn, nếu váy ngắn, tôi có thể mặc quần Jean bên trong."

Lục Bất Du: "Thôi, em vẫn nên mặc cái loại quần của nam sinh đi."

Lục Vãn: "..."

Lục Bất Du thấy cô im lặng, anh suy nghĩ rồi nói: "Tạm thời em mặc quần đi, váy có thể may riêng, anh giúp em hỏi xem sao."

Lục Vãn: "Vậy cũng được."

Cô quấn thảm rồi về phòng, lại thử tiếp những loại quần áo khác.

Lục Bất Du kêu người đại diện mua đồ không cần trưởng thành quá nên mấy món đó đều theo phong cách dễ thương.

Nhưng size của kiểu dễ thương sẽ không quá lớn, căn bản là chả suy nghĩ tới nữ sinh 1m75 trở lên.

Quần jean, quần tây.

Váy ngắn và quần ngắn đều có độ dài không phù hợp với cô.

Khó khăn lắm mới có đầm dài, người mẫu trong tạp chí mặc tới mắt cá chân, có thể che cả đôi giày, nhìn như tiên nữ phấp phới.

Song Lục Vãn mặc vào thì vừa khéo tới chỗ bắp chân thô của mình _(:з" ∠)_

Cái này còn tạm.

Lục Vãn đi ra, không nhịn được mà hỏi: "Tôi như vậy... Có phải giống mấy tên giả gái lắm không?"

Lục Bất Du thầm nghĩ loại phong cách mà người đại diện mua có vấn đề, anh biết rất nhiều người mẫu nữ, dáng người cao nhưng mặc đồ vẫn cực kỳ đẹp, có vài người còn được ca ngợi là dẫn đầu xu hướng thời trang nữa.

Công bằng mà nói, khí chất của Lục Vãn tốt hơn một chút.

Dáng vẻ không tồi, vóc người cũng tốt.

Mặc đồ của con trai còn không lộ ra chút yếu ớt hay nữ tính nào, việc này khá hiếm thấy. Theo logic mà nói, mặc đồ con gái cũng sẽ không xấu, dù sao nền tảng của nhà bọn họ vẫn bày ra ở đây!

"À, em nói sao là vậy." Lục Bất Du lơ đễnh đáp.

Lục Vãn: "..."

Chuyện gì đây, có người trò chuyện tán gẫu như anh sao?

Ok, uổng công cô cảm động một hồi, cô thay mặt mọi người tuyên bố, sau này cô sẽ là con một của cái nhà này.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp