Ba Mẹ Hào Môn Và Anh Trai Lưu Lượng Hàng Đầu Cuối Cùng Cũng Tìm Thấy Tôi

Chương 4: Con nuôi


2 năm

trướctiếp

Khi xe xuống tới cao tốc thì trời cũng đã bắt đầu tối.

Trước đây, nơi Lục Vãn từng đi xa nhất cũng chỉ là khu vực nội thành cách thị trấn hai tiếng ngồi xe.

Lúc đó sức khoẻ của mẹ nuôi cô rất tệ, điều trị ở một bệnh viện tâm thần trong thành phố, cô thường đi thăm bà vào cuối tuần.

Khung cảnh về đêm của thành phố dưới ánh đèn mờ ảo vừa sầm uất vừa lạ lẫm.

Xe đã đến tiểu khu, nhà cao tầng xung quanh cũng ít dần đi.

Những ngôi nhà cao cấp thường chú trọng nhất về chữ "ẩn", tránh đi sự ồn ào, khu biệt thự bên đây dựa lưng vào núi, phía trước lại là biển hồ mênh mông, mang ý nghĩa tốt lành về việc "Kề sông dựa núi".

Mỗi một căn đều nằm dưới chân núi, mức độ riêng tư cực tốt.

A Bưu mở cửa xe: "Cô chủ, đã đến nơi rồi, mời cô xuống xe, tôi xin đi trước nhé, nếu có việc gì thì cứ đến tìm tôi."

Lục Vãn: "Được, cảm ơn anh."

Lục Vãn nhấp một ngụm trà, cuối cùng miệng cũng rảnh rỗi, bình tĩnh nói: "Ok vậy đứng ăn, còn tốt cho tiêu hóa."

Sau khi cô đứng lên thì lập tức đổi ý, ngồi xuống lại, chân thành nói với người đàn ông: "Không được, tôi đứng lên sẽ thấy gầu trên đầu ông... Ảnh hưởng tới việc ăn uống, thật đấy, nếu ông cao chút nữa thì tốt rồi."

Người nhà họ Triệu: "..."

Triệu Khuê giận bay màu: "Cô có ý gì hả? Đồ không được dạy dỗ. Cô tự nhìn mình đi, tóc cắt như thế, nam không ra nam, nữ không ra nữ, nghe nói cô còn qua lại với một đám tóc trắng tóc đỏ, thật là không có chừng mực!"

Lục Vãn: "Nào, nguyên ngày nay tôi đói lắm, đợi tôi ăn xong rồi nói tiếp được không?"

Triệu Khuê tức không chịu nổi, nhưng bị bà Triệu đè xuống, kéo lại ông chồng đang muốn bùng nổ, bọn họ cũng không phải tới cãi nhau.

Bà ta giả vờ mỉm cười: "Thế con ăn trước đi, ba mẹ của con không có nhà, tụi mợ lo lắng, cố tình đến đón con qua ông ngoại."

Dù sao thì ăn cơm cũng chẳng tốn bao lâu, quá lắm là hai mươi phút thôi.

Nụ cười nơi khóe miệng Lục Vãn không nén được, nhìn gia đình này xem, vẫn khá thông minh.

Triệu Khuê chê cô, muốn để cô tự ti, tự nghi ngờ bản thân, còn hai mẹ con lại vờ vĩnh lôi kéo cô.

Đây là muốn cô đứng chung một phía với bọn họ rồi.

Tiếc là Lục Vãn không phải bia đỡ đạn trong truyện kia.

Bữa cơm này không chỉ có hai mươi phút.

Hai mươi phút trôi qua, Lục Vãn đang ngồi nhai ngấu nghiến.

Bốn mươi phút trôi qua, Lục Vãn điên cuồng ngồi hút ốc.

Một tiếng trôi qua, vẻ mặt ba người nhà họ Triệu tràn ngập không thể tin.

Lục Vãn không có yêu cầu gì quá lớn đối với đồ ăn, có thể lấp đầy bụng là tốt rồi.

Song cô đã từng có một đoạn thời gian sợ đói, cho nên cô phải ăn no mới được.

Nhưng điều này không có nghĩa là cô không thích đồ ăn ngon, mỗi khi ăn món mình thích, cô sẽ cố gắng nhớ kĩ mùi vị của nó bởi vì không biết lần tiếp theo cô có thể ăn là lúc nào.

Lục Vãn không nghĩ tới việc tranh chấp hay giành giật gì hết.

Cô không muốn phải đối phó với ai, cũng không có hứng thú chứng minh bản thân giỏi đến mức nào.

Cho tới bây giờ, cô không có tham vọng gì quá lớn, kế hoạch nhỏ là có thể hoàn thành việc học trong cuộc sống, còn kế hoạch lớn là năm sau sẽ thi đậu một trường danh tiếng.

Xa hơn nữa, cô vẫn chưa nghĩ ra.

Nhưng hình như có chút vấn đề, dù là bác cả hay A Bưu... Và ba người trước mặt này, đều cảm thấy cô là một người rất ngoan ngoãn, dịu dàng.

Giàu nứt đá đổ vách thì thích sân si, còn kẻ nghèo hèn phải cẩn thận từng bước để dựa dẫm vào người có tiền...

Người trước sống vì thể diện, người sau chỉ vì sinh tồn.

Cuối cùng Triệu Khuê mất hết kiên nhẫn, không kiềm được nữa: "Sao cô còn ăn thế? Bây giờ có thể đi chưa, cái dáng vẻ này của cô giống con cháu nhà họ Triệu chỗ nào hả?!"

Lục Vãn đặt đũa xuống: "Tôi cũng không ăn cơm nhà ông."

Ba người ngồi xem cô ăn suốt một tiếng: "..."

Lục Vãn cầm khăn giấy lau miệng: "Tôi cũng chưa từng nói sẽ quay về với mấy người mà, tôi ở đây, không đi đâu hết."

"..."

Vẻ mặt vui vẻ của bà Triệu không thể duy trì được nữa, hơi cứng đờ: "Đây là thái độ nói chuyện của cô với trưởng bối? Chẳng lẽ ba mẹ cô không dạy cô sao?"

"Chắc chắn là tôi sẽ không có thái độ này với trưởng bối." Lục Vãn khẽ ngừng lại: "Tôi không có ba mẹ dạy dỗ, hẳn là mấy người không nên tính toán chuyện này với tôi, trong lòng mấy người không cảm thấy có lỗi sao?"

Ngày đó cô bị lạc, gốc rễ sâu xa là một âm mưu.

Quay về đoạn thời gian trước đó, nếu như mẹ cô không đi công tác thì chắc chắn sẽ không đồng ý. Nếu như bọn họ không nói rằng có cháu ngoại bên cạnh vào ngày sinh nhật của ông cụ Triệu, bệnh tình ông ta mới có thể tốt lên, ba cô cũng chẳng đồng ý.

Song bọn họ lại cố ý giấu hai đứa bé đi, nửa thật nửa giả đe dọa mẹ cô chấp nhận một vài điều kiện.

Lục Vãn bị đưa tới một công viên gần đó, ai ngờ người trông chừng cô lại không để ý...

Ngày hôm đó cô bị ôm đi.

"Xem ra là không thấy có lỗi rồi, nhưng hiện tại là mười một giờ, tôi ăn no lại muốn đi ngủ, cũng chẳng thể gọi bảo vệ tới đây, ảnh hưởng đến hàng xóm láng giềng rồi để họ biết mấy người bắt nạt một đứa trẻ không có ba mẹ ở nhà, nghe câu chuyện nòng nọc nhỏ đi tìm mẹ."

Ai cũng là người máu mặt, dù là loại người bẩn thỉu thì những vị này cũng muốn sĩ diện tới cùng.

Nhà họ Triệu không thể vứt hết mặt mũi.

Nói xong thì Lục Vãn đứng lên, không để ý tới ba người nữa mà đi thẳng lên lầu.

Trở về phòng ngủ, tuy không quan tâm lời họ nói song cô vẫn sờ tóc một cái.

Nam không ra nam, nữ không ra nữ sao?

Đã ba tháng cô chưa cắt tóc kể từ khi mơ thấy giấc mơ kỳ lạ kia, bộ ngắn lắm hả?

Lục Vãn nhìn vào gương, được rồi, đúng là khá giống con trai.

Không biết có cách nào bù vào không nhỉ, mua một bộ tóc giả?

Lục Vãn mở Taobao lên, nhưng mấy bộ tóc giả cô từng mua đều là một lời khó nói hết.

Loại đẹp đẹp, chất lượng tốt phải tốn mấy ngàn, cô luôn keo kiệt, không chi được nhiều tiền như thế.

Sinh nhật mười sáu tuổi của Lục Vãn, cô tự thưởng cho mình một bộ tóc giả và cây son.

Cô đã bỏ ra 60 tệ khổng lồ ở trên mạng để mua mái tóc dài giống Lưu Diệc Phi.

Trước khi nhận được chuyển phát nhanh, Lục Vãn lo lắng không thể đuổi kịp Lưu Diệc Phi, mà càng giống như thầy Lưu Hoan.*

*Lưu Hoan:



Không phải bảo thầy Lưu Hoan không tốt, hiển nhiên cũng rất phong độ, chẳng qua cô cảm thấy khí chất và bề ngoài của cô và thầy ấy không cùng một loại hình thôi.

Sau khi cô nhận hàng rồi mới biết mình lo lắng hơi quá.

Nó được làm bằng nylon, tóc giả vô cùng giả, lúc đội lên đầu như trùm cái túi rác, so với quảng cáo của người bán thì kém xa cả ngàn dặm.

Lục Vãn gửi hình mình mang tóc giả sang, chất vấn đối phương quảng cáo xạo sự.

Không đoán được ông chủ giả vờ ngớ ngẩn rồi trả lời: "Moa moa, sao cô lại gửi hình của Lưu Diệc Phi qua thế, đẹp xuất sắc."

Lục Vãn tức gần chết, nếu không phải qua Internet, cô đã nện lên cái đầu chó của đối phương để họ học cách làm người trung trực.

Cho nên ngoại trừ tóc giả, còn cách nào có thể làm tóc mau dài không nhỉ?

"...?"

Lục Vãn nghe thấy tiếng gõ cửa thì tưởng là dì Vương, tại sao lại là giọng của đàn ông.

Cô quay đầu, nheo mắt nhìn người đang dựa vào khung cửa, sao quen quá ta.

"Anh... Bạn trai công cộng?"

Cô vừa nói xong lập tức nghe được mấy âm thanh "Rắc rắc".

Lục Bất Du nhìn hình, chậm rãi nói: "Khi gặp chuyện thì đừng hoảng sợ, đầu tiên phải lấy điện thoại ra chụp mấy tấm hình."

Lục Vãn: "...?"

Có vài người còn sống nhưng ngày giỗ của họ đã được định trước.

Đừng trách cô ra tay độc ác.

Hôm nay Lục Vãn phải trở thành kẻ địch của mười triệu cô gái!


"Cô chủ khách sáo quá, đều là việc nên làm mà." A Bưu xoa xoa đầu, nhoẻn ra một nụ cười tự cho là thân thiện, nhưng dưới ngọn đèn đường càng trông dữ tợn hơn.

Những người khác cũng y như hồ lô vậy, liếc sơ một cái là thấy một màn hung ác.

Lục Vãn: "..."

Thôi, mấy người vui là được.

Cô quen rồi, song người giúp việc nhà họ Lục nghe được tiếng xe, lúc bước ra chào đón cô thì lại bị dọa hết cái hồn.

Má ơi, sợ vãi!

Nếu không phải biết cô chủ được những người này đưa về thì bà thật sự muốn báo cảnh sát.

Ba chiếc Land Rover màu đen chạy đi, lúc này người giúp việc mới dám tiến lên phía trước.

"Đúng là trời cao có mắt, cuối cùng cô chủ cũng đã quay về. Tôi giúp cô xách đồ nhé." Dừng một chút, bà ngạc nhiên, cao giọng hỏi: "Trời ạ cô chủ! Cô còn mang theo một vò rượu và...? Một con rùa? Đây là đặc sản sao?"

"Không phải, đây là rùa nhỏ, vật nuôi của tôi."

Về phần rượu Thập Tiên Đại Bổ của Hứa Yếu, cô vẫn chưa biết giải quyết thế nào.

Vẻ mặt Lục Vãn không đổi, đánh giá đối phương, dáng vẻ khoảng bốn mươi, gương mặt hiền lành.

Cô mỉm cười: "Cảm ơn dì, những thứ này không nặng, tôi tự xách được rồi."

"Tôi họ Vương, tôi đưa cô chủ đi cất hành lí trước nhé, cô cao thật đấy cô chủ."

"...Cảm ơn dì Vương."

Dì Vương đã ở nhà họ Lục làm việc năm năm, quan hệ với chủ nhà rất tốt.

Bà biết nhà này đã lạc mất một đứa bé, hàng năm vào Tết Âm Lịch đều đi dâng hương, bà luôn cầu Bồ Tát phù hộ cho ông chủ tìm được con mình.

Dù thế nào thì một gia đình mất đi đứa nhỏ đều vô cùng đáng thương.

Hiện giờ cô chủ đã trở lại, thật đúng là A Di Đà Phật! Bà phải chọn lúc nào có thời gian để đi tạ lễ mới được.

"Phía bên phải tầng hai chính là phòng của cô, người giúp việc thường xuyên dọn dẹp, tốt quá, sau này căn phòng sẽ không để trống nữa rồi, cô thấy sao? Cần sắm sửa thêm gì thì cứ nói với tôi nhé." Dì Vương mở cửa phòng.

Lục Vãn: "Nói chuyện mà còn vọng lại, đỉnh ghê."

Dì Vương nghe không rõ nên hỏi lại: "Cô nói gì cơ? Đúng rồi, tôi chưa biết khẩu vị của cô thế nào, vì vậy chuẩn bị đồ ăn hơi nhiều một chút, nếu cô chủ đói thì tôi lập tức đi hâm nóng cho cô."

"Có vẻ như không cần mua thêm gì đâu, nhưng tôi đói rồi, để tôi cất đồ xong sẽ xuống ăn ngay."

Lúc cô nghỉ ngơi ở trạm phục vụ đã ăn một bữa, song bị tám tên cơ bắp mặt mũi nghiêm túc theo sau khiến bầu không khí của nhà hàng giống như cuộc họp hội nghị... Xô Viết vậy.

Để không ảnh hưởng đến người khác, Lục Vãn nhanh chóng lùa mấy đũa cơm rồi rời đi.

Hoàn toàn không ăn no!

Bình thường cô đi trên đường luôn bị mấy cô gái nhìn trộm, đôi khi sẽ có nhiều người can đảm bước đến xin cách thức liên hệ.

Bây giờ là kì nghỉ 1 tháng 5, người đi đường cực kì nhiều, nhưng những cô gái nhìn lén cô đều đã giảm một nửa, cũng không còn ai dám đến bắt chuyện.

Trái lại không ít người vây quanh xem mấy chiếc Land Rover kia.

Lục Vãn biết được thương hiệu xe, huyện Ninh rất giàu khoáng sản, khá nhiều người có tiền và xe sang, cô nhận ra mấy chiếc xe này hơi khác, song cụ thể khác ở đâu thì cô chẳng biết.

A Bưu nhìn ra sự nghi ngờ của cô chủ, chủ động giải thích cho cô rằng đây là loại xe chống đạn chuyên dụng đặc biệt, đừng nói là AK47, lựu đạn đều không thể nổ thủng, chịu được một quả bom nặng 33 pound* trong vòng 7 feet**.

*7 feet = 2.133600m

**33 pound = 14.96855kg

Trừ phi là súng cối ở khoảng cách gần tấn công, những loại hỏa lực khác đều không thành vấn đề.

Lục Vãn cảm thấy sai sai, mua một chiếc xe chống đạn cao cấp thế này thì phải cực kì giàu và có vô số kẻ thù đúng không?

Bác cả là một người làm ăn buôn bán hiền lành... Chuyện này hơi lố rồi.

Chẳng lẽ là vì bác cả hay thích phát ngôn kỳ lạ?

Suốt ngày nói cho người khác biết là tôi có hai cái máy bay, một cái để dùng, một cái bỏ ở nhà, lâu lâu lấy ra xài hờ, tôi còn có du thuyền và xe sang...

Quả thật rất dễ bị người ta ghét, đúng là phải cần bảo vệ tính mạng thật tốt.

Lục Vãn bỏ balo xuống, đi một vòng trong phòng.

Cô nhìn ra ban công bên ngoài, tổng cộng diện tích là bảy mươi mét vuông, hèn chi lại có tiếng vọng.

Trong balo của Lục Vãn có một bộ quần áo để thay sau khi tắm rửa, vài album của ban nhạc Hành Tinh mà cô thích, thêm một thỏi son là hết.

Thỏi son là cô lén mua, từ đó đến nay chưa từng dùng.

Thời cấp ba có rất nhiều nữ sinh xinh đẹp biết trang điểm, son môi đỏ và bóng, không phản cảm tí nào, cô còn cảm thấy rất đẹp.

Lục Vãn xuống lầu đã ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn, cô đi tới bàn ăn liền sợ ngu người.

Dì Vương nói không biết khẩu vị của cô nên chuẩn bị hơi nhiều song thế này cũng phong phú quá.

Nửa bàn ăn có đủ loại đồ ăn đến từ các nơi, y như là ăn mừng đón năm mới vậy.

Lục Vãn vừa ngồi xuống cầm đũa lên thì lập tức có tiếng chuông truyền đến.

Dì Vương: "Tôi đi mở cửa, cô chủ cứ ăn trước đi."

...

Đi nửa đường là Lục Vãn bị cướp, Vương Vệ Đông lấy lại tinh thần, việc đầu tiên làm là thông báo cho người nhà họ Triệu.

Gã có chút quan hệ thân thích với nhà họ Triệu nên chuyện này mới giao cho gã.

Là trụ cột trong nhà, sau khi biết được, Triệu Khuê vô cùng tức giận: "Cậu nói cho tôi biết là ai làm, nếu tôi không ninh nhừ não nó ra tôi, không phải họ Triệu."

"Hình như là nhà họ Lục, Lục Tân Dã." Vừa nhắc đến cái tên này, người Vương Vệ Đông đã run rẩy.

"..."

Ninh nhừ não thì không thể nào ninh được rồi, chỉ có giả bộ mất trí nhớ thì may ra có thể sống sót.

Triệu Khuê rất tự nhiên mà nuốt hết những lời nói hung hăng khi nãy vào, thấp giọng hỏi: "Rốt cuộc chuyện là như thế nào?"

"Tôi cũng không biết, người của nhà họ Lục gọi cô ta là cô chủ."

"Cô chủ? Không thể nào, cậu nghe nhầm rồi phải không?"

"Là thật ạ."

Triệu Khuê nhíu mày suy nghĩ một lát, em gái của ông ta gả cho một thằng ranh nghèo nàn, đúng là họ Lục.

Nhưng tên quỷ nghèo như nó sao có quan hệ với nhà họ Lục được chứ? Trước đây không nghe nói tới một chút gì hết!

Chẳng lẽ là người của em gái cử đến, lại cố ý đánh lạc hướng, Triệu Khuê càng nghĩ càng thấy khả năng này rất lớn, tâm tư người phụ nữ đó cực kỳ thâm sâu.

Ông ta biết bây giờ em ba vẫn còn đang ở Châu Âu, tên quỷ nghèo nàn đó cũng không ở Trung Quốc, nếu đã đón được đứa trẻ, ắt cũng sẽ đưa nó về nhà.

Hiện tại ba mẹ không có nhà, theo lý thì người cậu như ông ta phải đến nhà thăm hỏi, tốt nhất là mang được đứa trẻ về nhà họ Triệu rồi "an ủi" một phen.

Triệu Khuê tính toán thời gian, Lục Vãn vừa đến là ông ta lập tức xuất phát.

Ông ta dẫn theo vợ và con, cả nhà sẽ cùng nhau tặng cho cháu ngoại cảm giác "ấm áp".

Dì Vương nhìn thấy ba người bên ngoài cửa chợt lùi về phía sau một bước, do dự nói: "...Ông bà chủ đều không có ở nhà."

Mặt Triệu Khuê thiếu kiên nhẫn trả lời: "Đến lượt bà nói chuyện à?"

Ông ta vừa nói vừa giơ chân đạp cửa, sải bước tiến vào.

An ninh ở khu biệt thự vô cùng tốt, mỗi một con đường đều có camera. Vì để không ảnh hưởng đến chủ nhà ngắm cảnh hồ mà sân vườn được thiết kế nửa lộ thiên, tường và cửa xây cao chưa đến nửa mét.

"Chẳng có chút lễ nghĩa nào, người giúp việc lại dám chỉ tay chỉ chân?" Bà Triệu hừ lạnh, cũng đi theo sau chồng mình.

"Còn không mau tránh ra!" Người vào sau cùng là Triệu Yên.

Cả gia đình ba người xâm nhập bất hợp pháp đi vào.

Dì Vương đã sớm "nếm" qua độ khó chơi của những người này, một mình bà không thể cản nổi, vì thế lập tức thông báo cho Lục Bất Du.

Lúc này Lục Vãn vẫn còn phân vân nên xử lí tôm hùm hay móng heo trước, ai ngờ chưa quyết định xong đã bị vài vị khách không mời mà đến cắt ngang.

Triệu Khuê cau mày nhìn chằm chằm vào người đang ngồi ở bàn ăn.

Trong điện thoại, Vương Vệ Đông đã nói cho ông ta biết, Lục Vãn được nuôi lớn như con trai, hết sức vô văn hoá, tầm nhìn hạn hẹp, nhưng khi thật sự gặp rồi thì ông ta hơi ngạc nhiên...

Dù sao thoạt trông cũng không giống một cô gái.

Bề ngoài tương tự với thằng ranh nghèo nàn kia, cái mũi khá giống em gái ông ta.

"Con là Lục Vãn sao? Cậu là cậu của con."

"Mợ là mợ của con."

"Chị là chị họ của em, Triệu Yên, xin chào." Triệu Yên vừa chào hỏi vừa đánh giá Lục Vãn.

Cũng rất đẹp trai, cô ta không kiềm được mà nhìn thêm một lát.

Đúng rồi, dượng rất phong độ, là một người đàn ông đẹp trai, thế nên lúc trước cô mới không để ý hết thảy, chấp nhận gả cho ông.

Lục Vãn gật gật đầu, xem như là đã chào hỏi, cô lập tức hướng đũa về phía con tôm.

Ba người nhà họ Triệu đứng đợi vài phút thì người đang ngồi kia vẫn tiếp tục ăn, chẳng nói câu nào.

Triệu Yên suy nghĩ một chút, mở miệng nói: "Xin lỗi em họ, do em bị lạc nên ba mẹ mới thu nhận chị, muốn bản thân có thể yên lòng, là chị chiếm đi vị trí của em."

Lục Vãn: "À, không sao, vốn dĩ chúng ta cũng đâu có quan hệ gì."

Triệu Yên: "..."

Mấy lời đã chuẩn bị trước đó đột nhiên không tài nào nói ra được.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp