"Chắc là vậy, hôm trước chú có nói nếu hôm nay không mưa, thì chiều nay chờ Lâm Phi tan học rồi cùng tới đây." Hắn nói xong, còn tri kỷ giải thích cho Quý Nhạc Ngư, "Lâm Phi, con còn nhớ chứ, là đứa bé nhà chú Lâm đó, cũng là con trai, lớn hơn con một tuổi."

Quý Nhạc Ngư gật gật đầu, cười, "Con biết."

Quý Dữ Tiêu cũng cười, hắn giơ tay sờ sờ đầu Quý Nhạc Ngư, dịu dàng nói, "Lúc gặp chú Lâm, phải ngoan ngoãn."

"Biết ~" Quý Nhạc Ngư kéo dài chữ "biết", chớp chớp mắt với hắn, "Đó giờ con vẫn rất ngoan mà."

"Cũng phải."

Quý Dữ Tiêu nói, lại nhớ ra gì đó nói với bé "Nếu có chuyện không vui phải nói cho ba ba biết, nếu sau này ở với chú Lâm không vui, cũng phải nói với ba ba, hiểu không?"

Giọng hắn rất dịu dàng, trong mắt là che chở và quan tâm thuộc về người lớn trong nhà, Quý Nhạc Ngư nhìn thấy, không biết vì sao, lại có hơi khó chịu.

Trước đây chú không phải như thế, bé nghĩ, chú út của bé, trước kia không phải như vậy.

Đây là dáng vẻ thuộc về ba ba, nhưng không phải dáng vẻ của chú.

Trước kia chú như thế nào nhỉ?

Quý Nhạc Ngư vắt hết óc suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng cũng hình dung được tương đối chuẩn —— như một anh trai lớn hơn bé rất nhiều tuổi.

Sẽ mang bé ra ngoài chơi, giúp bé né trận la của ba ba, cùng chơi bóng đá, cùng bắn tên, cùng tới trường đua ngựa cưỡi ngựa với bé.

Mỗi khi ba ba bé bất đắc dĩ tỏ vẻ, "Em đừng có chiều mó nữa, nó còn chưa làm bài tập xong đâu."

Chú bé sẽ cười vô cùng đẹp trai nói, "Tiểu Ngư thông minh bao nhiêu, lát nữa làm là được rồi, không phải chuyện gì lớn lao."

Ở chỗ ba bé không thấy, hai người sẽ đập tay, sau đó chú lén mua kem mà ba ba không cho ăn, cho bé ăn.

Chú giống như anh trai, giống một anh trai chơi với bé quậy với bé, thậm chí bọn họ còn rất vui khi thấy cha mình cười dung túng không làm được gì họ.

Nhưng mà, từ sau vụ tai nạn đó, chú thay đổi.

Chú trở nên giống ba ba bé, giống ba ba bé, quan tâm bé, chăm sóc bé, dịu dàng, dung túng.

Nhưng Quý Nhạc Ngư biết, đó không phải chú, vốn dĩ, chú không phải như thế.

Chú chỉ mang trách nhiệm của ba ba trên vai, bắt đầu trở thành ba ba bé.

Quý Nhạc Ngư không biết hắn có vui vẻ như vậy không, nhưng bé hy vọng hắn vui vẻ hơn một chút, nên bé không ngăn cản hắn kết hôn.

Kết hôn là chuyện tốt mà, ba bé từng nói, chuyện vui vẻ nhất cuộc đời này của ba chính là kết hôn với bé, nên bây giờ chú muốn kết hôn, có lẽ chú cũng sẽ vui vẻ như vậy.

"Ba vui không?" Bé mang gương mặt vô tội xinh đẹp hỏi Quý Dữ Tiêu, "Chú Lâm dọn vào, hai người kết hôn, ba có thích chú không? Ba có vui không?"

Quý Dữ Tiêu cười cười, "Con còn nhỏ mà đã quan tâm cái này rồi sao?"

"Con tò mò mà?" Quý Nhạc Ngư cười nhìn hắn, "Ba có vui không ba?"

"Vui." Quý Dữ Tiêu nhéo nhéo mặt bé, "Ăn nhanh đi, ăn xong để tài xế đưa con đi học."

"Dạ." Quý Nhạc Ngư gật gật đầu.

Hắn nói vui vẻ, vậy bé cũng vui vẻ.

Bé vui, vậy bé sẽ chào mừng Lâm Lạc Thanh vào nhà, tốt đẹp, ngoan ngoãn, làm y thích.

Bé chỉ có một người thân, nên hắn vui vẻ là được.

Quý Nhạc Ngư mãi mãi nhớ ngày hôm đó, bé mở mắt ra, phòng bệnh ồn ào ầm ĩ, bé nghe ông nội mình nói, ba mẹ bé không còn nữa.

"Không còn nữa là gì?" Bé mê mang hỏi.

Ông nội bé thở dài, giọng khàn khàn nói với bé, "Nhạc Nhạc, ba mẹ con đi rồi, bác sĩ không thể cứu sống hai người bọn họ, nên bọn họ không còn nữa."

Lúc này Quý Nhạc Ngư mới hiểu, ba mẹ chết rồi.

Bé im lặng nằm trên giường, nước mắt cứ vô thức trào ra, bé lau nửa ngày, ông nội bé đi đến, lau nước mắt cho bé, "Không sao đâu Nhạc Nhạc, con còn ông mà, ông nội ở đây, không sợ."

"Chú con đâu?" Đột nhiên bé nhớ tới khoảnh khắc cuối trước khi mình hôn mê, một giây trước khi mình mất ý thức, Quý Dữ Tiêu ôm lấy bé, bảo vệ bé dưới người.

"Chú bị thương, còn chưa tỉnh đâu, chờ chú tỉnh, ông nội dẫn con đi gặp chú nha."

Quý Nhạc Ngư lập tức ngồi dậy, xốc chăn lên, phải xuống giường ngay.

Cha Quý và bà con khác nhà họ Quý khuyên nửa ngày, cũng không khuyên được bé, cuối cùng chỉ có thể ôm bé đến phòng bệnh của Quý Dữ Tiêu.

Quý Dữ Tiêu mặc đồ bệnh nhân, sắc mặt trắng bệch nằm trên giường bệnh.

Quý Nhạc Ngư nhìn hắn, một hồi lâu, từ từ kéo chăn trên giường bệnh của hắn, chui vào, nằm bên cạnh hắn.

Bé không nói lời nào, chỉ im lặng nằm ôm hắn.

Cha Quý thở dài, cũng không ép bé về phòng nữa.

Quý Nhạc Ngư đợi một ngày, cuối cùng cũng chờ được Quý Dữ Tiêu tỉnh dậy.

Sau vài giây hỗn độn, rồi Quý Dữ Tiêu sốt ruột hỏi bé, "Con không sao chứ?"

Quý Nhạc Ngư lắc lắc đầu, "Không sao ạ."

"Vậy là tốt rồi." Quý Dữ Tiêu nhẹ nhàng thở ra, lập tức hỏi tiếp, "Ba mẹ con đâu? Bọn họ thế nào?"

Hai mắt Quý Nhạc Ngư lập tức đỏ bừng, bé nhìn Quý Dữ Tiêu, không kiềm chế được khóc oà, càng khóc càng đau lòng, cuối cùng ôm chặt lấy hắn.

Bé không nói được gì, nói ra mấy chữ đó quá khó khăn với bé, bé không nói nên lời, chỉ có thể đau đớn khóc lóc.

Quý Dữ Tiêu còn gì mà không rõ, nhưng hắn không muốn chấp nhận, hắn rút kim trên tay ra, muốn xuống giường, lại phát hiện chân mình không cách nào nhúc nhích.

Hắn bất ngờ nhìn hai chân mình, nghe thấy giọng non nớt của Quý Nhạc Ngư.

"Chú bị thương." Bé nói, "Chờ con lớn lên, con sẽ ngoan ngoãn hiếu thảo với chú được không?"

Quý Dữ Tiêu quay đầu lại nhìn bé, Quý Nhạc Ngư nước mắt lưng tròng, hắn sờ đầu bé, nói, "Không sao đâu, không phải vấn đề gì lớn."

Hắn không có thời gian để khiếp sợ, để phẫn nộ, để tiêu hoá vụ tai nạn bất ngờ này, Quý Nhạc Ngư ở ngay bên cạnh hắn, bé còn nhỏ, Quý Dữ Tiêu vô thức lo lắng cho tâm trạng của bé, nên khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, hắn đè xuống tất cả cảm xúc.

Trong lúc bọn họ nói chuyện, bác sĩ và Quý Vân đi đến.

Quý Vân mừng rỡ nói, "Anh, anh tỉnh rồi?"

Bác sĩ cũng đã đi tới, làm kiểm tra cho hắn.

Quý Dữ Tiêu hỏi em gái mình, "Anh hai chị hai sao rồi?"

Sắc mặt Quý Vân thay đổi ngay tức khắc, mừng rỡ trên mặt cô không còn sót lại gì, chỉ còn lại đau khổ, cô lắc lắc đầu, rồi lại lắc đầu, giọng nói khô khốc khó khăn nói, "Thật xin lỗi."

Quý Dữ Tiêu im lặng.

Bác sĩ kiên nhẫn kiểm tra xong, tuyên bố trừ hai chân ra, những chỗ khác chỉ bị thương nhẹ, chỉ cần dưỡng thương thật tốt là được rồi.

Quý Dữ Tiêu muốn hỏi về hai chân hắn, nhưng Quý Nhạc Ngư còn ở đây, chỉ có thể đè lại, sau này hỏi lại sau.

Rất nhanh, cha Quý cũng tới, ông nhìn đứa con trai mới vừa chạy thoát khỏi tay thần chết, làm như nhẹ nhõm thở ra, an ủi Quý Dữ Tiêu cũng như an ủi bản thân mình, "May mà Tiểu Tiêu không sao, ổn rồi ổn rồi."

"Đã bắt được tài xế gây tai nạn." Quý Vân bổ sung, "Anh yên tâm đi."

"Anh muốn gặp thằng đó." Quý Dữ Tiêu bình tĩnh nói.

"Thằng đó đã thú nhận tất cả, đã định tội rồi, chung thân, cả đời này nó sẽ sống trong tù, sống không bằng chết." Cha Quý nói.

"Con muốn gặp thằng đó." Quý Dữ Tiêu vẫn câu nói đó.

"Nhưng mà sức khoẻ của con......"

"Không chết được." Quý Dữ Tiêu không quan tâm nói.

Cha Quý bất đắc dĩ, đành phải đồng ý nói, "Vậy được rồi."

Quý Dữ Tiêu nhìn ông một cái, không nói gì.

Hắn bệnh viện thêm một ngày, ngày hôm sau đã chuẩn bị về nhà.

Cha Quý thấy hai chân hắn không tiện, chủ động bàn bạc với hắn chuyện của Quý Nhạc Ngư, "Bây giờ con đang trong thời kì dưỡng bên, cứ để Nhạc Nhạc cho ba nuôi đi, ba..."

"Con nuôi nó." Quý Dữ Tiêu ngắt lời ông, "Thằng bé ở với con, sau này con chính là cha nó."

"Tất nhiên là ba tán thành con nuôi Nhạc Nhạc, nhưng bây giờ sức khoẻ của con không tốt lắm, chính con còn......"

"Con chăm sóc nó." Giọng Quý Dữ Tiêu kiên quyết không ai thay đổi được, "Anh con đi rồi, thằng bé chính là con trai con."

Cha Quý khuyên hắn nửa ngày, nhưng cũng không khuyên được hắn, chỉ có thể đi khuyên Quý Nhạc Ngư.

Ông nhìn cháu trai mình, giảng đạo lý cho bé hiểu, "Bây giờ sức khoẻ chú con không tốt, con ở nhà ông nội trước đi, để ông nội chăm sóc con, chờ sau này chú con khoẻ lại, rồi con qua ở với chú, được không?"

Quý Nhạc Ngư lắc đầu, "Con muốn chú con chăm sóc con."

"Nhưng con như vậy có thể sẽ làm chú con phân tâm, vậy thì phải lâu lắm chú con mới khoẻ lại được, Nhạc Nhạc con không muốn chú con mau khoẻ lại sao?"

Quý Nhạc Ngư muốn chứ, nhưng bé cũng rất rõ ràng, bé chỉ tin tưởng Quý Dữ Tiêu.

"Con muốn chú chăm sóc con."

Bé nhớ ba ba từng nói với bé, "Con thích chú Dữ Tiêu không?"

"Thích chứ." Bé cười cầm miếng hình ghép liều mạng chơi ghép hình.

Ba ba vừa ngồi ghép với bé, vừa nói, "Chú Dữ Tiêu của con cũng thích con nhất, nên sau này con lớn lên, trừ hiếu thảo với ba mẹ, cũng phải hiếu thảo với chú, biết không?"

"Biết." Bé đắc ý nhìn ba bé.

"Ngoan quá." Ba xoa đầu, âu yếm nhìn bé.

"Con có thể tự chăm sóc mình, không làm chú út phải lo lắng đâu, ông nội yên tâm đi." Quý Nhạc Ngư đứng lên.

Cha Quý muốn giữ bé lại, nhưng cuối cùng cũng không được, bé lại quay về phòng bệnh của Quý Dữ Tiêu.

Bé nhìn thấy Quý Dữ Tiêu vẫy vẫy tay với bé, sốt sắn chạy qua.

Quý Dữ Tiêu nhìn bé, trong mắt tràn đầy dịu dàng, y hệt ba ba trước đây, hắn nói, "Tiểu Ngư, sau này chú là ba con, được không?"

Quý Nhạc Ngư gật gật đầu.

Khi đó, tuy là bé thấy ánh mắt Quý Dữ Tiêu thay đổi, nhưng dù sao cũng còn nhỏ, trong khoảnh khắc đó bé cảm thấy chú vô cùng giống ba mình.

Cho đến sau này, Quý Nhạc Ngư mới lờ mờ phát hiện, chú biến thành ba bé, lại giấu đi chú mà bé quen thuộc nhất.

Có lẽ cũng không phải là giấu đi, chỉ là chú cũng giống mình, đều không vui vẻ như trước đây.

Bởi vậy Quý Nhạc Ngư hy vọng hắn vui lên.

Chỉ cần chú vui thì bé cũng vui theo.

Lâm Lạc Thanh ngồi trên xe Quý Dữ Tiêu phái tới đón y, thấy Lâm Phi ra khỏi cổng trưởng, lập tức xuống xe vẫy tay với nhóc, hô, "Phi Phi."

Bây giờ Lâm Phi đã quen với việc y đến đón mình tan học, huống chi, hôm nay bọn họ còn phải chuyển nhà.

Y cất bước đến chỗ Lâm Lạc Thanh, đến gần mới phát hiện sau lưng y không phải là taxi, mà là xe riêng không khác gì xe đưa đón bạn học nhóc hằng ngày.

"Đây là xe của chú Quý con." Lâm Lạc Thanh giải thích với nhóc, "Chú cho tà xế đến đón mình, vậy thì chúng ta không cần tự thuê xe nữa."

Thậm chí Quý Dữ Tiêu còn sợ quá nhiều hành lý, nên kêu Tiểu Lý chạy chiếc SUV tới, Lâm Lạc Thanh kéo Lâm Phi lên xe, tháo cặp ra giúp bé, "Hành lý của con cậu để trong cốp xe rồi, con không cần lo lắng."

Lâm Phi gật gật đầu, nói với y, "Cảm ơn."

Lâm Lạc Thanh nhéo mặt nhóc, "Còn khách sáo với cậu nữa."

Tiểu Lý đón được người rồi, khởi động xe chạy về nhà Quý Dữ Tiêu.

Lâm Phi ngồi trên xe, cảm nhận tuyến đường không giống đường về nhà như mọi ngày, im lặng tính toán trong lòng, nhóc cũng phải đổi tuyến xe bus, không biết trước nhà chú Quý có xe đến trường học nhóc không nữa.

Tất nhiên trước nhà Quý Dữ Tiêu không có, nhà hắn tuy không ở ngoại ô, nhưng mà là ở khu biệt thự, xung quanh đừng nói là xe buýt, điểm đậu taxi còn hiếm nữa kìa.

Lâm Phi hơi sầu, không có xe bus, sau này sao nhóc đi học được?

Bé quay qua ngó Lâm Lạc Thanh một cái, định tối nay nói chuyện này với y.

Tiểu Lý đưa người đến cửa, rồi lái xe vào gara đậu.

Lâm Lạc Thanh đứng trước cửa biệt thự của Quý Dữ Tiêu, hít sâu một hơi, cúi đầu nhìn Lâm Phi, "Chuẩn bị sẵn sàng chưa?"

Lâm Phi vẫn dáng vẻ không tranh với đời, "Ừm."

Lâm Lạc Thanh thấy nhóc như vậy, không khỏi lại lo lắng.

"Những lời hôm trước cậu nói với con, con còn nhớ chứ?" Y khom lưng nhìn thẳng vào mắt Lâm Phi, "Nếu bé nhà chú Quý bắt nạt con thì con phải nói với cậu ngay, đừng tự chịu đựng một mình, không nói gì cả."

Lâm Phi chớp chớp mắt, trong giọng nói có xíu nghi ngờ, "Không phải nó nhỏ hơn con sao?"

"Nhỏ hơn cũng bắt nạt được vậy!" Lâm Lạc Thanh nhấn mạnh, làm ơn đi, đó là Quý Nhạc Ngư đó, độc ác tàn nhẫn nhất truyện, Quý Nhạc Ngư không làm chuyện người làm!

Tục ngữ có câu nhìn đứa nhỏ ba tuổi là biết lớn lên nó thế nào, lớn lên nó biến thái như vậy, lúc nhỏ là bé ngoan được sao?

"Con đừng thấy nhỏ hơn con thì là em trai, nó dữ lắm đó, không ngoan tí nào, nên nếu con với nó có mâu thuẫn, nhất định phải nói với cậu ngay."

"Mâu thuẫn là gì?" Lâm Phi cầu biết được.

Mấy bé tuổi này còn chưa được học quá nhiều từ vựng để dùng, nhưng đa phần các bé cũng không quan tâm, đáp qua loa cho qua chuyện, ma Lâm Phi sẽ rất nghiêm túc hỏi y, hỏi cho ra lẽ từng từ một.

"Thì là cãi nhau hoặc là đánh nhau đó." Lâm Lạc Thanh giải thích.

Lâm Phi gật đầu, nhóc nghĩ vậy thì không sao, nhóc không thích cãi nhau với người khác, nếu Quý Nhạc Ngư muốn cãi nhau với nhóc, vậy nhóc không thèm quan tâm là được, dù sao có một mình bé thì cũng không cãi được.

Còn đánh nhau, Lâm Phi càng không thèm để ý.

Người lớn có thế giới của người lớn, trẻ con cũng có thế giới của trẻ con.

Trong thế giới của trẻ con, đánh nhau là chuyện hằng ngày, từ nhỏ Lâm Phi đã không có cha, cũng không có anh trai, nên lúc các bạn đụng chuyện sẽ uất ức nói "mày chờ ba tao/anh tao lại đánh mày nè con", Lâm Phi chỉ có thể dựa vào mình.

Nhóc không thích đánh nhau, nhưng chưa bao giờ sợ đánh nhau, đánh thắng là được, đánh thắng thì đối thủ không dám nói gì nữa.

Bởi vậy, nếu Quý Nhạc Ngư muốn đánh nhau với nhóc, nhóc cũng không quan tâm.

Nhóc sẽ không chủ động đi gây sự với Quý Nhạc Ngư, nhưng cũng sẽ không để Quý Nhạc Ngư bắt nạt nhóc.

Bởi vậy, Lâm Phi cũng không xem Quý Nhạc Ngư ra gì, một thằng bé nhỏ hơn mình, dữ được bao nhiêu? Còn bắt nạt nhóc? Sao có thể?

Lâm Lạc Thanh thấy sự bất cần của nhóc sắp tràn ra đường, có hơi mắc cười.

Y thấy dáng vẻ bình tĩnh trầm ổn của Lâm Phi nhiều rồi, lại hiếm khi thấy dáng vẻ khốc suất cuồng bá duệ của nhóc, vì thế đứng lên, nhỏ nhẹ nói, "Hảo đi, hy vọng con có thể ngầu vậy mãi."

Đừng có để vai ác dạy con làm người đó nha ~

Y nói xong, ấn chuông cửa.

Chị Trương nghe tiếng chuông cửa vang lên, lau tay muốn ra mở cửa, mới ra khỏi nhà bếp, đã bị Quý Nhạc Ngư cản lại.

"Con mở con mở, chắc chắn là chú Lâm và anh đến rồi." Quý Nhạc Ngư hưng phấn nói.

Chị Trương hiểu sao bé lại vui vẻ như vậy, nhưng không có cản bé, cười nói, "Được, vậy Tiểu Ngư đi đi."

Quý Nhạc Ngư nhanh chân chạy ra ngoài, mở cửa, chạy qua đình viện, tới trước cổng.

Bé mở cửa, ngước gương mặt non nớt xinh đẹp của mình, nhìn Lâm Lạc Thanh, ngọt ngào hỏi y, "Chú là chú Lâm ạ?"

Lâm Lạc Thanh:......

Lâm Lạc Thanh nhìn đứa bé vừa đẹp vừa mềm khuôn mặt vui mừng trước mặt, do dự nói, "Con là......"

trước mặt vẻ mặt vui mừng mềm mại lại đẹp tiểu hài nhi, chần chờ nói,

Cmn chắc chắn không phải Quý Nhạc Ngư đâu!

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Tiểu Ngư: Là con là con chính là con, đại vai ác Quý Nhạc Ngư chú nhớ mãi không quên đây nè ~

Lạc Thanh: [đồng tử rớt đất,jpg]

Phi Phi: Vậy thôi? Chỉ vậy! Dữ?!

Phi Phi: Rõ ràng là đáng yêu quá chừng.

Tiểu Ngư là bánh trôi nhỏ nhân mè đen tiêu chuẩn, bạch thiết hắc thiệt đó, mang gương mặt xinh đẹp nhất, dùng ánh mắt vô tội nhất, làm chuyện tàn nhẫn nhất, nhưng đời này bé đã tém lại nhiều lắm rồi, dù sao đời này Quý tổng cũng không tuổi xuân mất sớm, bé còn Phi Phi và Lạc Thanh kiềm, không mất đi thứ mình không muốn mất đi nhất, cũng có được thứ mình muốn được nhất, không có hắc hoá, càng không điên cuồng nhả loạn bên rìa pháp luật [che mặt].

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play