Quý Dữ Tiêu nhìn đầu dây bên kia một lời không hợp là tắt video, tâm trạng bực bội cả ngày cuối cùng cũng có thay đổi, sung sướng bật cười.

Hắn gọi video lại cho Lâm Lạc Thanh, nhưng Lâm Lạc Thanh không hề do dự ấn tắt.

Quý Dữ Tiêu:【Em sao vậy? Nam thần e yêu thầm nhiều năm gọi video cho em, thế mà em không nhấc máy?】

Quý Dữ Tiêu:【Còn tận hai lần.】

Lâm Lạc Thanh:......

Lâm Lạc Thanh cảm thấy y muốn đổi một nam thần khác.

Lâm Lạc Thanh:【Bây giờ em cảm thấy, có vài đoạn tình cảm, chỉ dừng lại ở giai đoạn yêu thầm là tốt rồi.】

Quý Dữ Tiêu nhướng mày:【Hửm?】

Lâm Lạc Thanh:【Có lẽ em chỉ yêu anh trong ảo tưởng của em, mà không phải là anh chân thật.】

Quý Dữ Tiêu:【Có lẽ em chỉ yêu thứ làm em muốn ngừng mà không được, mà không phải là linh hồn thú vị của anh.】

Lâm Lạc Thanh:!!!!

Anh không biết xấu hổ sao mà nói như vậy?

Linh hồn thú vị của anh?

Rõ ràng là linh hồn chỉ muốn làm tui tức chết!

Quý Dữ Tiêu:【Ngoan, nhận video.】

Hắn gửi xong, lại gọi video đến.

Lâm Lạc Thanh bất đắc dĩ bắt máy, mím môi nhìn hắn.

Quý Dữ Tiêu nhìn y tức đến quai hàm muốn phình ra, cười nói, "Yên tâm, không chọc em nữa."

"Anh cũng biết là anh đang cố ý chọc em à!"

Quý Dữ Tiêu gật đầu, "Ừ."

Lâm Lạc Thanh:!!!

Anh còn ừ!

Anh lại ừ!

Sao anh lại không biết xấu hổ ừ ừ ừ!

"Anh cậy sủng mà kiêu! Trắng trợn ỷ vào em thích anh nên cố ý trêu chọc em!"

Quý Dữ Tiêu thú nhận bộc trực, "Ừ."

"Anh còn ừ?!"

"Đây là sự thật mà." Quý Dữ Tiêu cười nói, "Trời biết đất biết em biết anh biết, anh khó mà dối trá bảo không phải không phải, sao lại vậy được?"

"Yên tâm, nam thần của em không phải người dối trá vậy đâu."

Lâm Lạc Thanh hừ lạnh một tiếng, "Anh sai rồi, nam thần của em không phải người dối trá vậy đâu chỗ nào, rõ ràng là nam thần của em không phải người!"

Quý Dữ Tiêu thấp giọng cười, "Phải, đối với em mà nói sao người đó là người được, anh ta là thần, thần trong nam thần."

Lâm Lạc Thanh:......

Lâm Lạc Thanh giơ tay che mặt, hắn cuồng bản thân quá trời quá đất!

Quý Dữ Tiêu cười mím chi, "Được rồi, không chọc em nữa, nói chuyện chính đi."

"Chuyện chính gì?" Lâm Lạc Thanh nghi vấn.

"Xem kỹ năng diễn xuất của em. Mấy ngày nữa anh sẽ liên hệ người đại diện bên Tinh Dập, đến lúc đó em cứ ký hợp đồng với Tinh Dập đi."

Lâm Lạc Thanh không ngờ hắn muốn ý với mình thật, "Hợp đồng của em với bên kia còn chưa tới hạn đâu."

"Anh sẽ để Tinh Dập giúp em chi trả tiền vi phạm hợp đồng."

"Vậy không tốt lắm đâu."

"Nên em muốn tiếp tục ở lại công ty bây giờ à?"

Cũng không phải, từ thái độ của người đại diện với y mấy hôm nay, có lẽ công ty quản lý của nguyên chủ đã từ bỏ nguyên chủ, tiếp tục ở nơi đó cũng không có tác dụng gì, còn không bằng tìm đường ra khác.

Nhưng mà......

"Bộ anh không thấy em diễn tệ sao?"

"Nếu anh thấy vậy thì đã không ký với em."

"Nhưng lần nào anh cũng ngủ." Lâm Lạc Thanh phun tào, "Anh mệt cỡ nào chứ."

Quý Dữ Tiêu đè đè giữa mày, "Chắc chắn là mệt hơn em nghĩ."

Lâm Lạc Thanh:......

"Vậy nên tối nay em phải thử lại." Quý Dữ Tiêu ôn hoà nói, "Hai ngày nay anh không có mệt như mấy hôm trước, chắc là không ngủ quên nữa đâu."

"Chắc là?" Lâm Lạc Thanh rất nghi ngờ.

Quý Dữ Tiêu gật gật đầu, "Nói không chừng."

Lâm Lạc Thanh bĩu môi, nhưng không có từ chối, "Lần này anh muốn xem thể loại gì?"

"Em tự do phát huy đi. Cho em thời gian ủ cảm xúc, chừng nào xong thì anh gọi video lại cho em."

"Ò."

Quý Dữ Tiêu nghe vậy, tắt video.

Lâm Lạc Thanh ngước nhìn trần nhà suy nghĩ một hồi, bèn nhớ tới một cảnh đã thử vai lần trước, vì thế nhanh chóng nhắn qua:【Em xong rồi.】

Mới tới đầu giường, đang chuẩn bị dời từ xe lăn lên giường · Quý Dữ Tiêu:...... Đúng là, nhanh cực kì!

Quý Dữ Tiêu rất quen thuộc dời mình lên giường, ngồi dựa lên giường, rồi mới gọi video lại lần nữa cho Lâm Lạc Thanh.

Lâm Lạc Thanh mắt thấy trong chớp nhoáng cúp điện thoại mà hắn đã chuyển từ xe lăn lên giường, trong lòng câm nín.

"Anh...... định đi ngủ luôn sao?"

"Tất nhiên là không rồi." Quý Dữ Tiêu từ chối không thừa nhận.

Lâm Lạc Thanh "a" một tiếng, "Sao anh không nằm thẳng xuống luôn đi, còn dựa vào đầu giường? Nằm thẳng tiện bao nhiêu, tới lúc đó chỉ cần nhắm mắt lại thôi, không cần nhúc nhích, trực tiếp vào giấc mộng, phê biết bao nhiêu!"

Quý Dữ Tiêu nghe vậy, suy tư một lát, không ngờ lại đồng tình sâu sắc gật gật đầu, "Em nói rất đúng."

Lâm Lạc Thanh:???? Cmn đây là lời người nói sao?

Sau đó y nhìn thấy Quý Dữ Tiêu cầm điện thoại đổi góc độ, nằm vào trong chăn, gối đầu nói với y, "Xong."

Lâm Lạc Thanh:......

Lâm Lạc Thanh cảm thấy mình thua rồi, cây không còn vỏ chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, người không biết xấu hổ, thiên hạ vô địch!

Quý Dữ Tiêu hiển nhiên là cái người không biết xấu hổ nhất đó!

"Em chưa bắt đầu sao?" Quý Dữ Tiêu hỏi.

Lâm Lạc Thanh nhếch môi cười ha hả, bắt đầu cái gì, bắt đầu làm thuốc ngủ đặc hiệu cho anh sao?!

Y thở phì phì "hừ" một tiếng, bất lực cố định điện thoại, bắt đầu màn trình diễn của mình.

Quý Dữ Tiêu nằm trên giường xem, phát hiện lần này y lại đóng vai nghi phạm, y bình tĩnh ngồi ở đó, như đang bị cảnh sát thẩm vấn, thong dong không quan tâm.

Quý Dữ Tiêu im lặng xem, mãi đến khi y diễn xong mới mở miệng nói, "Không tệ, diễn cũng ra hình ra dáng lắm."

"Tất nhiên." Lâm Lạc Thanh đắc ý nói, nhưng mới dứt lời, đột nhiên nhận ra, "Lần này anh không có ngủ."

Quý Dữ Tiêu:...... Phải ha, lần này hắn không có ngủ.

Quý Dữ Tiêu hơi nghi ngờ, thầm nghĩ chuyện gì đây, chẳng lẽ Lâm Lạc Thanh phải đứng trước mặt hắn, diễn ngay trước mặt hắn mới được sao?

Nếu không sao lần trước được, còn lần này qua điện thoại lại không được?

Trong lòng hắn khó hiểu, trên mặt lại từ từ nhếch môi, cười, "Đã nói hôm nay anh không mệt lắm mà."

Lâm Lạc Thanh cười, "Vậy lần trước không phải là do em diễn qua tệ làm anh mệt mỏi?"

"Không đến mức." Quý Dữ Tiêu nói, "Em thiếu tự tin quá thôi."

"Không phải là tại anh xem lần nào ngủ lần đó, không biết còn tưởng em là thuốc ngủ thành tinh nữa!"

Quý Dữ Tiêu cười, thầm nghĩ, em cũng không khác lắm.

Hắn nói thêm ài câu với Lâm Lạc Thanh, rồi mới tắt video, giơ tay tắt đèn, nhắm mắt lại.

Nhưng một tiếng sau, đèn trong phòng ngủ lại sáng lên, Quý Dữ Tiêu bất lực kéo ngăn tủ ra, lấy chai đựng thuốc ngủ, đổ ra mấy viên.

Chỉ là lúc sắp đưa thuốc vào miệng, hắn lại do dự cất thuốc lại —— hắn không muốn nằm mơ thấy ác mộng nữa.

Quý Dữ Tiêu thở dài, nếu giờ nay Lâm Lạc Thanh ở bên cạnh hắn thì tốt rồi.

Nhưng cũng may, nhanh thôi, em ấy sẽ hoàn toàn ở cạnh mình.

Quý Dữ Tiêu lại tắt đèn, nằm trên giường, nhắm mắt chờ mặt trời mọc.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Lạc Thanh kéo bức màn ra, ánh nắng rực rỡ và không khí tươi mát sau cơn mưa mạnh mẽ tràn vào phòng mình.

Hết mưa rồi, có thể chuyển nhà.

"Chiều nay cậu đi rước con, mình cùng đến nhà chú Quý của con, lúc đó chúng ta không về nhà nưa." Lúc ăn sáng, Lâm Lạc Thanh nói với Lâm Phi.

Lâm Phi sững sờ, im lặng vài giây, mới "ừm" nhỏ một tiếng.

Lúc ra ngoài, nhóc đứng ở chỗ thay giày, ánh mắt mềm mại nhìn căn nhà mình đã ở mấy tháng.

Lâm Lạc Thanh chú ý tới ánh mắt không nỡ của nhóc, khom lưng sờ đầu, an ủi, "Không nỡ đi sao? Không sao, sau này cậu dẫn con về thăm được không?"

Y nói, "Chúng ta sống với chú Quý một thời gian, nếu Phi Phi không thích, thì cậu sẽ bàn bạc với chú Quý xem chú ấy có muốn đến đây ở không. Sức khoẻ chú ấy không tốt, nên chúng ta nhường chú trước nha?"

Lâm Phi gật gật đầu.

Thật ra cũng không phải là nhóc không nỡ, mà là có chút buồn lòng.

Nhóc dọn từ nhà mẹ đến đây, rồi lại từ nơi này dọn đi, tới một căn nhà mới, nhóc không thể nói ra cảm giác của mình, nhưng không hiểu sao lại thấy buồn.

Giống như nhóc không thể ở một chỗ lâu dài, giống như mỗi mỗi một chỗ, đều không thuộc về nhóc.

Lâm Phi tuổi nhỏ không cách nào diễn tả tâm trạng của mình bằng những câu từ chính xác, nhóc chỉ cảm thấy mình giống như một đoá bồ công anh, dừng tạm trên mặt đất, gió thổi qua, sẽ bay, không có chậu hoa, không cách nào cắm rễ, chỉ có thể bị động, bị ép chạy theo ngọn gió.

Nhóc muốn một chậu hoa thuộc về riêng mình, một chậu hoa vững chắc, không bị ảnh hưởng bởi cơn gió

Nhóc chớp chớp mắt, cúi đầu thay giày thể thao mới của mình, ra ngoài cùng Lâm Lạc Thanh.

Quý Nhạc Ngư nhìn mặt trời rực rỡ bên ngoài, tâm trạng rất tốt ăn canh trứng trong chén.

"Hôm nay chú Lâm sẽ dọn đến đây ạ?" Bé hỏi Quý Dữ Tiêu.

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Quý tổng: Không sai, cuối cùng cũng sắp ở chung!

Phi Phi sẽ có chậu hoa thuộc về mình ~

Chương sau hai nhãi con chính thức gặp mặt nho ~ cuối cùng Lạc Thanh và Phi Phi cũng gặp mặt Tiểu Ngư!

Thấy trước mặt:

Lạc Thanh: Tui đã chuẩn bị sẵn sàng [tâm trạng nặng nề.jpg]!

Gặp mặt sau:

Lạc Thanh: Cmn đây là Quý Nhạc Ngư, Quý Nhạc Ngư tàn nhẫn độc ác? Không khoa học!

Tiểu Ngư: ^_^

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play