Lúc trời vừa chập tối thì Lục Ngạn mới về nhà. Lâm Huyền đã nấu xong đồ ăn, chỉ đợi Lục Ngạn tắm rửa thay đồ nữa là có thể dùng bữa.
Khoảng gần ba mươi phút sau, Lục Ngạn từ trên tầng hai đi xuống. Anh mặc một chiếc áo phong mỏng và một chiếc quần thun màu đen thoải mái.
"Sắp tới là ngày kỉ niệm công ty thành lập được ba mươi năm, em cũng phải đến đó."
Lâm Huyền có vẻ không hứng thú với việc này cho lắm. Cô nói: "Năm nào em cũng đến, em cảm thấy bữa tiệc này có chút nhàm chán. Hay là..." Bốn từ 'để em ở nhà' còn lại còn chưa nói xong thì Lâm Huyền đã bị Lục Ngạn xen ngang.
"Em là bà chủ, làm sao có thể không đến được? Lỡ như nhân viên lại nhân cơ hội này suy đoán lung tung về quan hệ của chúng ta thì sao?" Lục Ngạn chậm rãi nói.
Lâm Huyền bĩu môi, sau cùng không nói gì nữa mà yên tĩnh dùng bữa. Thật ra đến bữa tiệc đó cũng không có gì là không thể, nhưng cô lại không thích mấy kiểu xã giao của giới thượng lưu lắm.
Sau khi ăn tối xong, Lục Ngạn ra phòng khách xem ti vi. Chuyển kênh một hồi, lại vừa đúng lúc có một kênh đang chiếu bộ phim thanh xuân mà trước đó Lâm Huyền đóng.
Nghe nói thực tích những tập đầu của bộ phim này không tệ, sau vì mấy tin đồn của nữ chính mà tụt dốc không phanh. Nói là tụt dốc không phanh nhưng do với những bộ phim chiếu cùng thời điểm vẫn nhỉn hơi một xíu.
Lâm Huyền không quan tâm đến những chuyện này nhưng Lục Ngạn lại biết vô cùng rõ. Trước kia phim này chiếu, mỗi ngày Tần Hách đều báo cáo cho anh về những lời bàn luận trên mạng.
Lâm Huyền từ phòng bếp đi ra. Trên tay cô đang cầm một dĩa hoa quả, mắt nhìn chằm chằm màn hình ti vi.
"Anh thấy em diễn có tốt không?"
"Anh không biết đánh giá thế nào cả, thật ra xem để giải trí cũng ổn."
Lâm Huyền gật đầu. Diễn xuất của cô lúc mới vào nghề cũng chỉ dừng lại ở mức tạm, sau này tuy có tiến bộ một chút nhưng nhìn chung không đáng kể. May mà thể loại này không kén người xem lắm nên lượt view qua thống kê cũng ổn định.
"Em vừa đi gặp giám đốc Đông nói về chuyện rút khỏi giới giải trí. Trước mắt em vẫn còn hợp đồng với công ty nhưng sẽ không nhận tài nguyên."
Lục Ngạn gật đầu. Anh chăm chú xem phim. Thiếu nữ mặc một đồ học sinh, tóc đuôi ngựa buộc lên, cái miệng hồng hồng thỉnh thoảng lại cong lên cười tươi. Anh nhớ lần cuối cùng mình nhìn thấy Lâm Huyền mặc đồ học sinh đã là rất lâu về trước, thật sự không khỏi khiến anh hoài niệm.
Lâm Huyền chú tâm ăn táo, không chút nào để ý đến những tình tiết trên phim. Cô vốn là nữ chính, kết cục cũng đều biết cả rồi, xem lại cũng thấy hơi nhàm chán.
Một lúc sau, Lâm Huyền có hơi buồn ngủ nên đi lên phòng trước. Ngược lại Lục Ngạn vẫn chăm chú xem phim. Lâm Huyền ảo não, anh ấy có phải đã bị bỏ bùa mê thuốc lú gì không, sao đột nhiên lại có hứng thú với mấy bộ phim thể loại tình cảm này nhỉ?
Hay là vì do cô đóng nên anh muốn xem?
Lâm Huyền dẹp đi mọi thắc mắc trong đầu sau đó đi lên phòng ngủ trước.
[...]
Khoảng hơn ba mươi phút sau, Lâm Huyền đang lim dim mắt ngủ thì một vòng tay từ sau ôm cô vào lòng khiến cô mơ màng thức giấc.
"Anh đánh thức em à?" Lục Ngạn chôn mặt mình vào hõm cổ cô, thủ thỉ nói.
Lâm Huyền gật đầu một cái. Cô quay người lại nhìn anh, sao cô cứ cảm giác Lục Ngạn có chút lạ lạ.
"Anh... có sao không?"
Lục Ngạn lắc đầu. Anh kéo cô vào trong lòng ngực mình, bàn tay vòng qua eo ôm chặt lấy cô.
"Tự dưng anh thấy quyết định rút khỏi giới giải trí của em rất đúng đắn."
"Sao thế?" Lâm Huyền thắc mắc hỏi lại.
Lục Ngạn lạnh nhạt nói: "Anh vừa xem cảnh tên gì đó hôn má em, còn nắm tay em."
Lâm Huyền từ từ load lại não. Lúc nãy bộ phim kia chiếu đã đến tập mười lăm, nằm trong khoảng này đúng là có một cảnh hôn. Nhưng cảnh hôn này cũng chỉ là hôn lướt qua trên má mà thôi.
"Anh ghen à?"
"Ừ." Lục Ngạn thẳng thắn đáp lại. Dù cho đó chỉ là diễn thì anh cũng không thể ngăn được cảm giác khó chịu trong lòng.
Lâm Huyền cười thầm, may mà kịch bản bộ phim này là tình yêu học trò trong sáng, nếu lúc đó cô chọn kịch bản khác thì có phải Lục Ngạn sẽ ghen đỏ mắt hay không?
"Đó chỉ là diễn thôi."
"Anh biết, nhưng anh vẫn không thích."
Lâm Huyền ngẩng đầu hôn nhẹ lên môi Lục Ngạn. Cô mỉm cười nhìn anh, nói: "Đền bù cho anh, như thế không phải được rồi sao?"
"Em hôn anh không phải là điều dĩ nhiên sao? Như vậy thì có thể coi là đền bù gì chứ?" Lục Ngạn cười nói, thuận tay nhéo má Lâm Huyền một cái.
"Vậy anh muốn thế nào đây? Cũng chỉ là hôn má thôi mà, anh đừng nhỏ mọn thế chứ!"
"Đừng nói là hôn, nắm tay thôi cũng không được, biết chưa?"
Lâm Huyền gật đầu như gà mổ thóc.
"Em nào dám trái lệnh của anh chứ. Sau này sẽ không đóng phim nữa."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT