"Em vẫn luôn tin anh ấy mà. Nếu không có chuyện gì nữa thì em cúp máy nhé, không làm phiền anh làm việc."
"Được."
Cuộc gọi kết thúc. Trước khi cô cúp máy khoảng vài giây, Lục Ngạn nghe thấy loáng thoáng Lâm Huyền thở ra một hơi, như trút được hết tất cả mọi gánh nặng.
Lục Ngạn ngả người dựa vào ghế. Hiện tại chưa tìm ra người chủ mưu, cũng có nghĩa là mọi chuyện sẽ chưa thể kết thúc tại đây. Người kia đầu tiên muốn hãm hại ba anh, sau cùng có thể sẽ nhắm đến Lục thị.
Rốt cuộc là có thù lớn thế nào mà tên đó có thể ra tay ác độc như thế? Lục Ngạn lục lọi lại kí ức, cuối cùng trong đầu chỉ nhớ đến một người... Sẽ không phải thật sự là cậu ta đó chứ?
[...]
Lâm Huyền về đến nhà. Sau khi nghe xong cuộc điện thoại kia với Lục Ngạn, lòng cô hiện tại nhẹ nhõm đi không ít.
"May mà không phải là anh trai, nếu không người ở giữa như mình thật khó mà sống nổi, đứng về phía nào rồi cũng bị coi là tội nhân."
Lâm Huyền đi lên phòng, điện thoại trong túi bỗng reo lên. Cô nhìn vào màn hình điện thoại, là Thẩm Linh gọi tới.
"Thẩm Linh đúng không? Có chuyện gì thế?"
Cô gái bên kia thở ra một hơi. Có lẽ vì không gian hiện tại quá yên tĩnh khiến Lâm Huyền có thể nghe rõ tiếng thở dài ấy. Thẩm Linh đang gặp chuyện gì buồn sao?
"Tôi sắp kết hôn rồi... Hôm đó cô có thể tới dự được chứ?"
Đầu Lâm Huyền ong ong, Thẩm Linh kết hôn rồi sao? Thật ra tuổi tác của cô ấy cũng không nhỏ, nhưng mà nghe xong Lâm Huyền vẫn có hơi ngạc nhiên. Người kia có thể là Cảnh Huyền Diệm đó nhỉ? Anh ta trông có vẻ thích Thẩm Linh, nhưng quan hệ giữa hai người này luôn khiến cô đặt một dấu chấm hỏi to đùng ở giữa. .
Truyện mới cập nhậtChính là một loại cảm giác rất khó hiểu, cực kì khó hiểu nữa là đằng khác.
"Đối tượng là Cảnh Huyền Diệm sao? Hai người..." Lâm Huyền ngập ngừng, chờ Thẩm Linh giải thích cặn kẽ một chút.
"Là anh ấy. Cô có nhớ đêm hôm đó chúng ta uống rượu say không? Anh ấy đưa tôi về, sau đó chúng tôi..." Ngang đến đó, Thẩm Linh mím môi không nói nữa. Mà Lâm Huyền cũng hiểu giữa bọn họ xảy ra chuyện gì.
Nghe thấy trong giọng nói của Thẩm Linh có chút không vui, Lâm Huyền bèn nói: "Thật ra tôi thấy anh ta cũng rất tốt. Chỉ có điều Thẩm Linh à, nếu cô cảm thấy không ổn thì không cần phải kết hôn đâu. Chuyện hôn nhân là chuyện cả đời..."
Lâm Huyền thật lòng khuyên nhủ, cũng là vì cô thật sự coi Thẩm Linh là bạn. Với tư cách là một người phụ nữ đã đi đến hôn nhân, cô thật sự mong muốn cô ấy sẽ hạnh phúc. Nếu như lãng phí thời gian vào một cuộc hôn nhân không như mong muốn, vậy thì thật là ngu ngốc.
Giống như chính bản thân Lâm Huyền vậy. Nếu như năm đó cô không mất trí nhớ, vậy thì có lẽ bây giờ Lục Ngạn đã sớm đá văng cô ra khỏi Lục gia rồi.
"Là một người bạn, tôi cũng chúc cô hạnh phúc với lựa chọn của mình. Nếu có chuyện gì thì cô có thể gọi điện tâm sự cùng tôi, tôi sẽ sẵn lòng đưa ra lời khuyên giúp cô."
Thẩm Linh chỉ yên lặng một hồi lâu mà không đáp lời Lâm Huyền. Thật ra cô cũng rất băn khoăn về cuộc hôn nhân này của mình. Cô không biết Cảnh Huyền Diệm có yêu mình không, hôn nhân đến từ trách nhiệm trước nay vốn đều không hạnh phúc.
"Cảm ơn cô, Lâm Huyền. Thật ra trước đó tôi cũng đã hỏi một người, cô ấy nói rằng tôi không nên kết hôn, nói rằng anh ấy không yêu tôi, có lẽ cuộc hôn nhân này sẽ khiến tôi đau khổ."
Lâm Huyền cười nhẹ. Thì ra thứ mà Thẩm Linh lo lắng lại là chuyện này. Lúc đầu nghe âm thanh mệt mỏi của cô ấy, cô còn tưởng là Thẩm Linh vì một lý do gì đó mà không muốn kết hôn cùng Cảnh Huyền Diệm, còn lo rằng cô ấy sẽ không hạnh phúc.
"Ra là vậy. Thẩm Linh à, cô yên tâm đi. Từ hành động của Cảnh Huyền Diệm cho thấy trong lòng của anh ấy có cô, điều này tôi có thể nhận ra được."
"Thật sự xin lỗi, tôi còn có việc, cúp máy trước nhé."
Tút! Tút! Tút! Cuộc gọi kết thúc.
Lâm Huyền đặt điện thoại xuống bàn. Cảnh Huyền Diệm và Lục Ngạn là chỗ thân thiết, chắc anh ấy cũng sẽ tới dự đám cưới nhỉ?
Cô nằm xuống giường nhắm mắt một lát. Trong đầu xuất hiện vô vàn suy nghĩ. Thẩm Linh chỉ vừa gặp cô được vài lần, vậy mà có thể không chút phòng bị nào tâm sự với cô. Trong lòng Lâm Huyền sớm đã coi Thẩm Linh là bạn, cũng rất vui vì cô ấy lấy được người mình yêu.
Cảnh Huyền Diệm kia bề ngoài thì có hơi cục súc một chút nhưng nhìn chung cũng ổn. Cho đến tận bây giờ, cô vẫn nhớ y nguyên câu nói mà Cảnh Huyền Diệm nói với Cảnh Khắc Liên.
"Ai cho em gọi cô ấy là Linh Linh? Nhớ kỹ, đây là chị dâu của em!"
Lâm Huyền lăn qua lăn lại trên giường. Đây là loại tình tiết bá đạo tổng tài tuyên bố chủ quyền trong truyện ngôn tình sao? Mẹ ơi, quả thật khí phách chết đi được!