Vẻ mặt Lâm Hương Nhi tiếc nuối: “Lại nói tiếp cũng do bọn hắn xui xẻo, lại để Hứa Triệu Khiêm tính tình nóng nảy, làm việc vội vàng biết trước. Nếu đổi lại là giáo viên khác biết, việc này cũng không náo thành như vậy a? Còn mắng người ta lưu manh? Sao miệng hắn lại thiếu đạo đức như vậy? Việc ba nam sinh đến phòng nữ sinh tuy là không ổn, nhưng cũng không đến mức bị nói là lưu manh a?”
“Ai nói không phải đâu.”
...
Di chứng chuyện này của Hứa Triệu Khiêm không chỉ có như vậy, sau này còn có nhiều chuyện nữa...
Đầu tiên, là toàn bộ nam nữ học sinh trong trường đều bắt đầu tận lực bảo trì khoảng cách.
Sau đó là Hứa Triệu Khiêm bị bệnh phải nghỉ, giáo viên tiếng Anh của lớp nhất đổi thành giáo viên mới tốt nghiệp Liễu Đông Cảnh.
Sau khi nam sinh nữ sinh tận lực bảo trì khoảng cách, nam sinh đến tìm Mộ Thanh Nghiên hỏi bài đột nhiên biến mất.
Tuy rằng trong lòng mọi người đều hiểu rõ, không có Hứa Triệu Khiêm ở đây, cho dù bây giờ có nam sinh đến phòng ngủ của nữ sinh, cũng không có ai chụp mũ lưu manh cho bọn họ, nhưng mọi người không bước qua được lằn ranh trong lòng. Nam nữ nói chuyện với nhau cũng giống như là trộm, cảm giác thật tồi tệ, còn không bằng không nói gì nữa.
Tần Vĩ Văn thế nhưng có cảm giác như vừa qua khỏi tai nạn – hắn đối với chuyện các nam sinh không đến tìm Mộ Thanh Nghiên nữa, cảm thấy thích thú.
Hắn luôn luôn không quen nhìn một đám nam sinh thối phiền Nghiên Nghiên nhà mình, hiện tại tốt lắm, Nghiên Nghiên rốt cuộc thoải mái chút.
Trừ việc đó ra, còn có một việc tốt nữa là, Tiền Vân Đóa cũng dừng lại hành vi năm lần bảy lượt tìm hắn hỏi bài.
Tuy rằng hắn chưa bao giờ giảng cho cô nàng, mỗi lần chính là đưa bài tập hoặc vở ghi chép cho cô ta, này vẫn là do sợ Mộ Thanh Nghiên cảm thấy hắn keo kiệt, lạnh lùng, không có sự nhiệt tình giúp đỡ người khác...
Trong lòng hắn sớm phiền Tiền Vân Đóa chết đi được, mỗi lần đều hận không thể đá văng nữ nhân xấu xí, vẻ mặt tươi cười dối trá ra ngoài.
Ha ha, ở trong mắt Tần Vĩ Văn, Tiền Vân Đóa là nữ nhân xấu xí?
Đúng vậy, thẩm mỹ của thiếu niên ngây ngô, cũng không coi trọng người thành thục.
Tần Vĩ Văn cho rằng không còn nam sinh tìm Mộ Thanh Nghiên hỏi bài, cô có thể thoải mái một chút, nhưng các giáo viên một lòng một dạ tìm mọi cách giúp học sinh nâng cao thành tích, sao có thể buông tha cho Mộ Thanh Nghiên?
Tinh lực của bọn họ hữu hạn, bọn họ tự biết, hiện tại lại có kỳ tài như Mộ Thanh Nghiên giúp bọn họ một tay, như thế nào bọn họ cũng phải nắm chắc.
Đối với việc, bởi vì Hứa Triệu Khiêm nên các nam sinh không dám tìm Mộ Thanh Nghiên hỏi bài, Trịnh Hồng Tú và các giáo viên khác của lớp nhị đã nghiêm túc bàn bạc, đưa ra đối sách mới.
Bọn họ khuyến khích học sinh viết những bài không hiểu giao lại cho tổ trưởng, tổ trưởng giao lại cho Mộ Thanh Nghiên, trong giờ tự học buổi tối, cô lên bục giảng giải cho mọi người.
Cũng là để Mộ Thanh Nghiên lên lớp cho mọi người.
Sau khi Mộ Thanh Nghiên nghe tin xong: Thầy cô, thật không lo lắng em sẽ giảng sai bài, làm hại học sinh sao?
Còn có. Công việc của các thầy cũng giao lại cho em, em có thể đòi tiền lương từ mọi người không?
Những suy nghĩ này đó, cô đương nhiên chỉ là nghĩ chơi vậy thôi.
Giảng sai đáp án, làm hại bạn học đương nhiên là tuyệt đối không tồn tại, bởi vì cho tới nay, trước khi trả lời mọi người, cô đều đã đối chiếu với đáp án chính xác.
Về phần muốn các thầy cô đưa tiền lương? Cô vừa không dám nói, cũng không cần, ai bảo cô vừa là học sinh ngoan vừa là địa chủ có tài buôn bán chứ? Huống chi ngay từ đầu, trường học đã miễn học phí và phụ phí cho cô.
Lại nói, sau khi các thầy cô sắp xếp như vậy, tính ra cô còn thoái mái hơn trước, chỉ cần mỗi buổi tối dành ra gần một giờ thống nhất đáp án cho mọi người là được, không như lúc trước, rất nhiều lúc phải lặp lại giảng bài cho những người khác nhau.
Kế sách mới thực hiện được nửa tháng, giáo viên và học sinh của lớp nhị đều cảm thấy viên mãn, sau đó, nam sinh lớp nhất lại đứng ngồi không yên – dựa vào đâu bỏ lại bọn họ?
Vì thế, có người to gan trộm đứng ngoài cửa lớp nhị nghe giảng ké.
Sau khi Trịnh Hồng Tú và Triệu Hoa biết, thương lượng một chút, quyết định mỗi khi Mộ Thanh Nghiên giảng bài, để học sinh lớp nhất cũng mang ghế sang dự thính.
Mộ Thanh Nghiên không nề hà giúp bạn học nhiều như vậy, nhưng cũng không phải ai cũng cảm kích cô.
Không nói đến những người thực sự không thích học, đến lớp chỉ để nhận giấy chứng nhận tốt nghiệp, ngay cả Nhạc Linh, Tiền Vân Đóa, rõ ràng là người được Mộ Thanh Nghiên giúp đỡ, nhưng lại là vừa được hưởng ân huệ, vừa không kiêng kỵ gì nói xấu cô.
Cái gì mà hư vinh, da mặt dày, kêu ngạo, tự cho là đúng, không biết trời cao đất rộng...
Ở sau lưng, bọn bịa ra toàn những lời khó nghe.
Mộ Thanh Nghiên không phải không biết, nhưng cũng không để trong lòng.
Cô để ý để làm gì đâu?
Người chửi bới cô vừa chưa trưởng thành lại không thông minh, sao cô lại đi chấp nhặt với họ.
Nhưng để cô ngoài ý muốn là, những người này chửi bới không chọc giận được cô, lại chọc giận Chu Á Bình.
Buồn cười hơn là, sau khi Chu Á Bình nghe được những lời này, lại không phải vì cô mà bênh vực kẻ yếu, lại càng hung hăng phê bình cô, nói cô thực đúng là không biết trời cao đất rộng, sau đó hạ một mệnh lệnh trên lớp: Không cho phép Mộ Thanh Nghiên lên bục giảng cho mọi người bài tập tiếng Anh.
Quyết định vô liêm sỉ của Chu Á Bình vừa được đưa ra, các nữ sinh cũng không cần, dù sao, các cô có thể lén đến gặp Mộ Thanh Nghiên hỏi bài.
Các nam sinh lại tức giận đến vỡ đầu.
Đặc biệt là những người thành tích trung bình có chút tiến bộ, bọn họ hận không thể tẩn cho Chu Á Bình một trận.
Sau khi Trịnh Hồng Tú và Nguyên Vĩnh Hoa biết chuyện này, cũng không có kế sách nào khả thi – nghiêm túc mà nói, Chu Á Bình cũng không sai, để Mộ Thanh Nghiên lên lớp giảng bài cho bạn học mới là không hợp lẽ thường được không?
Đang lúc đa số mọi người buồn bực vì điều này, cứu tinh ... ngang trời xuất thế.
Cứu tinh là giáo viên tiếng Anh mới của lớp nhất, thầy giáo Liễu Đông Cảnh.
Ngày hôm sau khi Chu Á Bình đưa ra quyết định vô liêm sỉ kia, hắn ở lớp nhất bày tỏ, phòng làm việc của hắn rộng mở với học sinh, hoan nghênh mọi người đến tìm hắn hỏi các vấn đề liên quan đến học tập, tiếng Anh, ngữ văn, toán học ... môn gì cũng được.
Liễu Đông Cảnh là giáo viên mới tốt nghiệp năm nay được điều nhiệm tới.
Sau khi hắn nói ra những lời này, chiếm được nam sinh cả khối nhiệt liệt ủng hộ.
Tuy rằng trong lòng mọi người tin tưởng phương pháp giảng bài của Mộ Thanh Nghiên. Nhưng trong nhận thức của mọi người, trình độ của Mộ Thanh Nghiên không thể bằng các giáo viên, nhưng, có lẽ nguyên nhân là trình độ của cô và bạn học bằng nhau, cho nên, cách giảng bài của cô mới dễ hiểu với đa số mọi người.
Mọi người có chút lo lắng, thầy giáo Liễu Đông Cảnh giảng bài không vừa với nhận thức của mọi người, nhưng sau khi bọn họ cân nhắc một phen, cảm thấy cho dù thầy giáo Liễu có kém cũng hẳn không quá kém.
Đầu tiên, bởi vì hắn thi đỗ trường trung học chuyên nghiệp.
Người có thể thi đỗ trường trung học chuyên nghiệp, chỉ số thông minh khẳng định sẽ không thấp phải không?
Thứ hai, tiếng Anh của hắn rất êm tai. Tuy rằng không biết phát âm có đúng chuẩn không, nhưng nghe rất thoải mái a, so với Hứa Triệu Khiêm, phát âm dễ nghe không biết bao nhiêu lần.
Hơn nữa, nghe nói thầy giáo Liễu đang tự học, chuẩn bị sắp tới thi đại học.
Người đã có phiếu cơm còn biết nỗ lực, mấy học sinh không coi trọng hắn không được.
Nam sinh hai lớp nhanh chóng quây quần lại chỗ Liễu Đông Cảnh.
Sau đó, nữ sinh lớp nhất cũng chậm rãi gia nhập đội ngũ. Các cô cảm thấy đi tìm Mộ Thanh Nghiên khiến Chu Á Bình tức giận, không bằng đi tìm Liễu Đông Cảnh tươi cười sáng lạn.
Cả lớp nhất chỉ còn lại Mộ Tiểu Mễ kiên trì không ngừng tìm Mộ Thanh Nghiên.
Đối lời của Chu Á Bình chỉ trích cô không biết trời cao đất rộng, Mộ Thanh Nghiên không để trong lòng.
Kiếp trước, cô còn gặp nhiều người còn ích kỷ, khắc nghiệt hơn Chu Á Bình nhiều, cô biết, để ý đến những người không có kiến thức như vậy, cũng không chỗ tốt nào, hành động sáng suốt là ... không nhìn bà ta.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT