Mộ Thanh Nghiên không muốn tiếp tục tranh luận vấn đề này với Mộ Tâm Lan, bởi vì thực vô nghĩa.
Ở trong mắt của cô, tiền lãi của xưởng thạch ăn liền tương lai chỉ là số tiền nhỏ, chị gái lấy bao nhiêu cũng không quan trọng, cô nói vậy với chị gái, là muốn để chị có thêm hy vọng và sức sống, “Được rồi, chị, chuyện chia tiền, chúng ta tạm thời không cần nói, đợi đến khi tiền đến tay lại nói chuyện, bây giờ chị nghỉ ngơi cho tốt, sắc mặt của chị và mẹ đều không tốt, hai người nghỉ ngơi thật tốt, có chuyện gì ngày mai lại nói.”
Mộ Tâm Lan và Đinh Tú Phương nhìn nhau vài lần, phát hiện thực sự như Mộ Thanh Nghiên nói, đều là vẻ mặt mệt mỏi, gật gật đầu.
Mộ Tâm Lan sợ mẹ còn không yên lòng về cô, cam đoan: “Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ không làm chuyện điên rồ, con còn chuẩn bị đi theo Nghiên Nghiên kiếm một món tiền lớn đâu.”
Người có tiền có bao nhiêu tự tại, Mộ Tâm Lan cũng biết.
Nghĩ đến ngày sau có thể kiếm được nhiều tiền, phát tài, áo cơm không lo, Mộ Tâm Lan đột nhiên có xúc động muốn giữ lại đứa nhỏ.
Tuy rằng thừa nhận được đau khổ lúc ly hôn, nhưng lúc này cô cũng mất lòng tin với hôn nhân.
Cô nghĩ, về sau nhất định cô sẽ không tái giá.
Nếu không tái giá, sống một mình, cho dù có tiền cũng không có ý nghĩa gì.
Tốt nhất là có một đứa bé làm bạn với cô, đợi cô già đi, cũng có nơi dựa vào.
Cô đã từng nghe một ít chuyện kể, kể về chuyện có người không có con, sẽ nhận nuôi đứa trẻ để dựa vào lúc về già.
So với việc về sau nhận nuôi đứa trẻ của người khác, không bằng bây giờ sinh ra đứa nhỏ trong bụng.
Nhưng mà, Tống Hồng Quảng sẽ đồng ý sao?
Nếu Tống Hồng Quảng nói không đồng ý, cô có thể tự mình giữ lại không?
Không biết mẹ và Nghiên Nghiên nghĩ chuyện này như thế nào?
Nghĩ đến đây, Mộ Tâm Lan nhanh chóng gọi lại Đinh Tú Phương và Mộ Thanh Nghiên vừa ra đến cửa phòng: “Chờ một chút, mẹ, còn có Nghiên Nghiên, con có việc thương lượng với hai người.”
“Thương lượng chuyện gì?” Đinh Tú Phương và Mộ Thanh Nghiên vội vàng quay lại.
“Con, con muốn giữ lại đứa bé trong bụng, mẹ nói xem được không?”
“Giữ lại? Giữ lại làm cái gì? Con, con bé này sao lại ngu như vậy? Tống Hồng Quảng từng nói sẽ mặc kệ, con còn muốn giữ lại? Giữ lại đứa nhỏ, về sau con sẽ không tìm được nhà chồng tốt.” Đinh Tú Phương tức rống lên, không phải thương tâm mà là sốt ruột.
Vừa rồi bà còn tự an ủi mình, cho rằng, Tâm Lan của bà xinh đẹp như thế, tốt tính như thế, sau khi ly hôn tuy là lấy lần hai, cũng không có đứa nhỏ liên lụy, có khả năng cao sẽ gả cho một nhà tốt.
Vừa rồi bà vẫn còn đang suy nghĩ chuyện này, không ngờ, bà còn chưa kịp an ủi chính mình, con gái lớn ngốc nghếch của bà lại nói ra mấy lời ngu ngốc giữ lại đứa nhỏ.
Điều này sao có thể được?
Trước kia bà không quan tâm thật tốt tới hôn sự của Mộ Tâm Lan, để Mộ Tâm Lan tự quyết định gả cho Tống Hồng Quảng, cuối cùng phải chịu tội nhiều như vậy. Lúc này đây, bà quyết không để con gái ngốc nghếch của mình lại làm chuyện điên rồ.
Giữ lại đứa nhỏ trong bụng?
Nghĩ cũng đừng nghĩ.
Đinh Tú Phương nghĩ, nếu như thai nhi trong bụng Mộ Tâm Lan đã thành hình, đã trở thành sinh mệnh rõ rành rành, nếu cứ kiên trì bỏ đứa bé bà còn có cảm giác tội lỗi, nhưng mà bây giờ, Mộ Tâm Lan mới chỉ mang thai hai tháng...
Mộ Tâm Lan thấy mẹ còn kích động hơn cả lúc Tống Hồng Quảng nói muốn ly hôn, sợ hãi, nhanh chóng giải thích: “Mẹ, con không muốn lập gia đình, con muốn sinh ra đứa nhỏ này để nó làm bạn với con.”
Mặt Đinh Tú Phương còn đen hơn.
Bà hiểu tâm tình của Mộ Tâm Lan, người ly hôn đến nơi rồi, tạm thời mất đi niềm tin với hôn nhân, thực bình thường.
Nhưng, Mộ Tâm Lan còn trẻ, mới chỉ 19 tuổi, con đường sau này còn dài, nói là không lập gia đình, không thể coi là thật.
Đinh Tú Phương hiểu đạo lý này, lúc này cũng không phải thời điểm thích hợp để nói ra với Mộ Tâm Lan.
Bà không muốn kích thích Mộ Tâm Lan.
Dù sao Mộ Tâm Lan còn chưa chính thức ly hôn với Tống Hồng Quảng, bà không dám chắc chắn, Mộ Tâm Lan có suy nghĩ như những gì con bé nói hay không.
Thậm chí Đinh Tú Phương còn nghĩ, có lẽ giữ lại đứa bé, trong lòng Mộ Tâm Lan có chỗ dựa vào, mới có thể không thực sự làm chuyện điên rồ.
Mà ý tưởng vừa rồi của mình thực có chút gấp quá.
Nhất thời bà cũng rơi vào tình huống khó khăn, không thể không đưa một ánh mắt cứu nguy với Mộ Thanh Nghiên.
Kỳ thật hiện tại Đinh Tú Phương cảm thấy xấu hổ khi chính mình ỷ lại mọi chuyện vào Mộ Thanh Nghiên, nhưng cũng tự hào.
Tuy rằng mình không có bản lĩnh, nhưng con gái mình lại có bản lĩnh, cũng là niềm kiêu ngạo của bà, không phải sao?
Mà Mộ Thanh Nghiên chưa từng rối rắm xem có giữ lại đứa nhỏ trong bụng Mộ Tâm Lan hay không?
Bởi vì kiếp trước cô đã biết, thể chất của Mộ Tâm Lan không thích hợp phá thai.
Kiếp trước, sau khi Mộ Tâm Lan sinh Tống Hạo Viễn, từng có bầu lần nữa. Thời điểm đó lại phát động phong trào kế hoạch hóa gia đình, sau khi biết có thai, chị ấy từng đến bệnh viện phá thai, kết quả, bác sỹ không chịu làm cho chị ấy, nói là cơ thể của chị ấy nếu phá thai sẽ rất nguy hiểm, trừ phi người nhà ký tên vào phiếu tình nguyện phẫu thuật mới làm.
Tống Hồng Quảng là tên lươn lẹo, biết được sự tình thế này, hắn nhất quyết không chịu ký tên, nhân cơ hội này để được sinh đứa con thứ hai.
Chẳng qua, người tính không bằng trời tính, cũng có lẽ vô duyên với đứa bé kia, sau đó không lâu, vì Mộ Tâm Lan làm lụng vất vả dẫn tới sảy thai.
Bởi vì Mộ Thanh Nghiên biết chuyện này, cũng luyến tuyến Tống Hạo Viễn nhỏ bé, trong kế hoạch kiếp này chưa từng nghĩ tới chuyện để chị gái bỏ đứa nhỏ trong bụng.
Cô nhìn vẻ mặt khó xử của mẹ và chị gái, ôn nhu nói: “Mẹ, chị, hai người còn nhớ lời thầy thuốc Vương không? Ông ấy nói thân thể của chị so với người khác đặc thù một chút, thời điểm mang thai cần đặc biệt chú ý. Lúc trước con từng xem qua một quyển sách, trong sách nói, người giống như chị, hầu hết không thích hợp phá thai, nếu cố tình làm, nhẹ thì về sau không có khả năng sinh con nữa, nặng thì mất mạng, cho nên con nghĩ, trước khi hai người quyết định, có phải nên hỏi qua ý kiến bác sỹ hay không?”
Mộ Tâm Lan nghe thấy thế, còn muốn nói, cho dù có thể phá thai cô cũng không đồng ý, nhưng nhìn thấy mặt mẹ tràn đầy vạch đen, lời nói ra đến miệng lại nuốt vào bụng.
Cô nghĩ, Nghiên Nghiên đáng tin như vậy, lời con bé nói nhất định là sự thật.
Đã như vậy, cô cần gì nói thêm những lời khiến mẹ khổ sở thêm đâu?
Cho nên, mọi chuyện để sau rồi nói.
Trong lòng vốn định về sau lại nói, sự thật là, Mộ Tâm Lan vốn cũng không phải người giấu được chuyện, sáng sớm hôm sau cô liền kéo Mộ Thanh Nghiên, hỏi chuyện này nói thế nào với Tống Hồng Quảng.
Mộ Thanh Nghiên thấy hiện tại chị gái chỉ quan tâm tới chuyện đứa nhỏ, thực lạnh nhạt với chuyện ly hôn, trong lòng cảm thấy an ủi. Không lãng phí cô một phen khổ tâm mưu tính a.
Cô nâng tay nhẹ nhàng sờ vạt áo trước bụng Mộ Tâm Lan, cười: “Chị, chị cảm thấy người như Tống Hồng Quảng về sau sẽ có cuộc sống tốt đẹp sao?”
Nghĩ không ra tại sao Mộ Thanh Nghiên lại hỏi vấn đề này, trong lòng Mộ Tâm Lan nghi hoặc, lại vẫn thực nghiêm túc suy nghĩ một phen, trịnh trọng đáp: “Rất khó, người như hắn vừa lười, lại không chịu được khổ, tính khí lại xấu, lá gan lại nhỏ, muốn cuộc sống tốt hơn, rất khó.”
Mộ Tâm Lan nói xong, càng cảm thấy, ly hôn với Tống Hồng Quảng chỉ còn là chuyện tốt, không phải chuyện xấu.
Mộ Thanh Nghiên mỉm cười, tiếp tục hỏi: “Vậy chị xem, nếu em nói về sau nhà chúng ta sẽ tốt lên, phát tài to thì em không dám cam đoan, nhưng giàu có thì tuyệt đối có, nhất định sẽ khiến nhà chúng ta áo cơm không lo, chị tin em không?”
“Chị tin, đương nhiên tin.” Mộ Tâm Lan khẳng định.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT